Ta Quên Cái Gì


Người đăng: Boss

To Minh đứng ở phia xa, vốn đa rời đi, co Phương Mộc dẫn dắt đi chỗ tạm tru
ngụ tại An Đong bộ lạc. Nhưng tren đường bị tiếng nổ hấp dẫn, nghe thanh am
truyền đến từ chỗ kia, dường như la toa nha đa. Thấy tộc nhan An Đong bộ lạc
vẻ mặt kinh hai chạy tới, Phương Mộc sốt ruột bất an nen cũng theo trở lại.

Hắn thấy toa nha biến thanh tro bụi, cũng thấy co gai ben trong phế tich. Thấy
co nhin hướng minh, anh mắt phức tạp, va trong thấy co gai từng bước một tới
gần minh.

To Minh đội mặt nạ đen, người ngoai chỉ trong thấy dưới ao đen lộ ra đoi mắt,
khong trong thấy biểu tinh của To Minh. Trong luc Thương Lan đi tới, tộc nhan
An Đong bộ lạc ben cạnh To Minh từng người cung kinh chao Thương Lan, mai đến
khi co đứng ở trước mặt hắn.

To Minh anh mắt binh tĩnh nhin co gai xinh xắn thanh tu trước mặt. Co gai rất
đẹp, khong nhin thấy dấu vết năm thang tren mặt co, khiến người khong đoan
được co bao nhieu tuổi.

"Co." Phương Mộc ở ben cạnh To Minh vội cung kinh noi.

Dường như Thương Lan khong nghe thấy, co nhin To Minh, vẻ mặt phức tạp như
muốn noi cai gi rồi lại thoi, bộ dạng kỳ lạ lam To Minh cảnh giac.

"Mặc huynh, co thể noi ten thật cho toi biết khong?" Thật lau sau, Thương Lan
nhẹ giọng thỏ thẻ, thanh am mềm mại.

To Minh nhiu may, khong len tiếng.

"Nếu co ngay huynh nhớ ra điều gi, co thể đến Thien Han tong kiếm toi…" Thương
Lan cui người hướng To Minh, nhin chằm chằm hắn thật lau, trong mắt khong con
la phức tạp ma co chut thương hại, xoay người rời đi.

"Lời co la co ý gi?" May To Minh luon chau, đối với lời kỳ quai của co gai
khiến hắn kho hiểu, khong biết vi sao long dấy len cảm giac kỳ lạ.

Thương Lan khong ngoai đầu, từng bước một đi hướng phương xa, khong đap lại
vấn đề của To Minh. Co lẽ ngay cả co cũng khong hiểu đap an.

"Mặc tiền bối, đo la co của toi, ten la Phương Thương Lan, mười năm trước
thanh cong vượt Ham Sơn Xich, trở thanh đệ tử Thien Han tong…" Phương Mộc đứng
một ben, chần chờ chốc lat khẽ noi.

To Minh gật đầu, nhin Thương Lan khuất xa, khuon mặt giấu trong mặt nạ lộ nghi
hoặc.

An Đong bộ lạc rất lớn, du To Minh chỉ ở tren một ngọn nui nhưng vẫn cảm nhận
được An Đong menh mong. Vốn Phương Mộc định mang To Minh quen thuộc An Đong bộ
lạc một phen, nhưng vi Thương Lan xuất hiện khiến hắn bỗng thấy nong nảy, trực
tiếp trở lại chỗ An Đong bộ lạc chỉ định, lặng immột minh.

Phương Mộc biết tinh cach To Minh kỳ cục, thich yen tĩnh, nen để người đưa len
một it hoa quả xong cung kinh rời đi.

Phong khong lớn, dựng dựa vao nui, khong co cảm giac ẩm ướt. Đoi khi từng đợt
gio mat thổi tới khiến người tinh thần sảng khoai. Nhưng hom nay To Minh ngồi
tren giường đa, bỏ qua những điều nay, trong đầu hiện ra anh mắt thương hại
của Thương Lan. Ánh mắt nay khiến To Minh nghi hoặc va cang luc cang nong nảy.

Khong thể kiềm chế nỗi bực tức, hắn cứ thấy Thương Lan con chưa noi hết lời.

'Luc minh va Phương Than ở trong nha thi chắc co ta cũng co mặt. Sau khi minh
đi, khong biết đa xảy ra chuyện gi khiến toa nha tan vỡ, co gai bị thương.
Biểu tinh trước đo của co ta khong giống giả bộ. Lấy than phận như co ta cũng
khong cần lam bộ trước mặt minh.'

'Lời của co ta la co ý gi. Một ngay nao đo minh nhớ cai gi co thể đi Thien Han
tong kiếm co ta. Minh sẽ nhớ cai gi?' To Minh kho hiểu, mắt lấp loe, trầm
ngam.

'Nhớ đến cai gi. Cau noi nay nếu suy đoan ngược lại biểu thị minh đa quen gi
đo, cho nen mới co cau nhớ lại. Nhưng minh quen cai gi chứ?' To Minh nhắm mắt
lại, vốn hắn khong phải người vi một cau của người lạ ma rối loạn tinh thần.
Nhưng chinh hắn cũng khong hiểu vi sao nghe cau đo cung anh mắt thương hại
kia, minh bỗng nhien nong nảy, như muốn het to rồi đột nhien phat hiện biến
thanh người cam, khong phat ra tiếng.

To Minh nhắm mắt lại, cẩn thận nhớ đến từng ký ức, từ luc nhỏ hơi mơ hồ bắt
đầu đến nay, thật lau sau, hắn mở mắt ra.

"Lam bộ lam tịch!" To Minh cười nhạt. Du long vẫn rối loạn nhưng ep minh khong
suy nghĩ chuyện nay nữa, tĩnh tọa, khiến minh từ từ binh tĩnh lại.

Thời gian troi qua, rất nhanh đa la đem tối. An Đong bộ lạc ban đem bởi vi
sương khoi ben ngoai nen khong nao nhiệt như trước ma hoan toan yen tĩnh.

Đem nay To Minh thử nhiều lần nhập định, nhưng mai đến khi trời sắp sang thi
nỗi long mới binh tĩnh lại, binh ổn tam trạng bị ngon ngữ của Thương Lan khuấy
động. Tuy ổn định nhưng trong long To Minh, sự việc ngay hom nay tựa như hạt
giống bị chon giấu thật sau.

Ngay thứ hai, sang sớm, vốn nen la nắng chiếu khắp nơi nhưng vi qua nhiều
sương mu ma anh nắng bị che lấp, khiến trời đất mong lung u am.

May la đỉnh nui An Đong bộ lạc co vị tri đặc biệt, tren nui nếu khong nhin qua
xa thi vẫn co thể thấy ro. Luc sang sớm Phương Mộc đa đến.

Y mang đến tin của cha.

Cho phep To Minh trở thanh khach An Đong bộ lạc, hưởng thụ tất cả chieu đai
khach An Đong, cũng được mời tham gia đi đường bi mật Ham Sơn.

"Mặc tiền bối, kỳ thật ngai khong cần tiến vao đường bi mật Ham Sơn. Nghe noi
chỗ đo rất nguy hiểm, trong ba bộ lạc rất it tộc nhan tiến vao, đa số la khach
mời được chieu mộ. Chỗ đo thường la lằn ranh sống chết. Ba bộ lạc thoạt nhin
hoa hợp nhưng kỳ thật am thầm đấu tranh khong it. Đặc biệt la tại đất bi ẩn
Ham Sơn." Phương Mộc chỉ dẫn To Minh đi len đỉnh nui An Đong bộ lạc. Cha y va
mấy thủ lĩnh trong tộc đa chờ tại đo đưa cả đam người vao Ham Sơn.

"Ngan năm một thuở sương mu dang len, đường bi mật Ham Sơn mở ra, sẽ co rất
nhiều người chết. Tiền bối cần thảo dược gi co thể noi cho toi, toi sẽ để a ba
sắp xếp người đi lấy." Phương Mộc dẫn To Minh đi hướng đỉnh nui vừa nhỏ giọng
noi, mặt đầy lo au. Tuy lời noi quan tam co lien quan đến bản than y nhưng
cũng la tấm long.

Mắt To Minh lộ nhu hoa, thiếu nien trước mắt trong bốn năm qua rất được long
hắn.

"Khong sao, ta đi vao cẩn thận một chut la được." Giọng To Minh khong lạnh
lung nữa, nang tay sờ đầu Phương Mộc, tựa như khi hắn con nhỏ A Cong hay sờ
đầu minh.

Động tac của To Minh lam Phương Mộc ngay ra, hiển nhien nhiều năm qua To Minh
lạnh lung co độc khắc sau trong ấn tượng y, bay giờ lam hanh động nay khiến y
kho thich ứng. Nghe To Minh đap lại, y liền bỏ qua việc nay, khẽ thở dai.

"Nếu tiền bối đa quyết định thi van bối sẽ khong khuyen nữa. Nhưng tiền bối
phải cẩn thận khach của hai bộ lạc. Co thể đi vao đường bi mật Ham Sơn đều
khong phải kẻ yếu." Phương Mộc noi, từ trong ngực lấy ra một mộc giản, đưa cho
To Minh.

"Tiền bối, mấy năm nay ngai giup toi trị thương, van bối trừ tim thảo dược
giup ngai ra thi khong thể lam điều gi khac. Trong mộc giản nay co chut tin
tức về khach của Nhan Tri va Phổ Khương, hy vọng sẽ giup ich cho tiền bối."

To Minh nghe vậy nhận lấy quyển mộc giản, mở ra nhin, ben trong ghi nhiều chữ
va một số tượng hinh, đặc biệt la vụn gỗ đọng trong chữ hiển nhien la mới khắc
khong bao lau.

"Con nữa, mỗi khach vi An Đong bộ lạc tiến vao đường bi mật Ham Sơn đều co thể
chọn một giả Man Khi. A ba muốn toi chuyển lời noi với tiền bối, lat lựa chọn
thi nen chọn roi." Phương Mộc nhỏ giọng noi, khong lau sau đa mang To Minh tới
đỉnh nui An Đong bộ lạc.

Chỗ nay bằng phẳng như bị cắt mất. Sương khoi đậm đặc, vẫn co thể thấy chinh
giữa chỗ co chin người khoanh chan ngồi.

Bảy người vong ben ngoai, ben trong hai người. Khong thấy ro hinh dạng nhưng
co thể cảm nhận được từ người hai người nay truyền ra lực lượng khi huyết.

Đưa To Minh đến đay xong Phương Mộc lui vai bước đứng ở phia xa. Trong bộ lạc
cấp bậc nghiem ngặt nay, coi như y la con trai tộc trưởng, trong trường hợp
nay cũng khong thể tới gần.

To Minh sắc mặt binh tĩnh từng bước một tiến đến chỗ chin người. Cang tới gần
thi mắt hắn lắng đọng trầm trọng. Trong chin người ai cũng la cường giả.

Đặc biệt la trong bảy người vong ngoai, xếp tren nhất la một ong lao, mặc ao
mau xanh, toc trắng xoa. Du nhắm mắt nhưng ong ngồi đo tựa rồng nằm, khiến tim
To Minh đập nhanh.

Ben trai ong lao la tộc trưởng An Đong bộ lạc. Người đan ong tựa sắt thep nay
mắt sang ngời nhin To Minh, mặt lộ nụ cười.

Phia ben phải ong lao cũng ngồi một ga đan ong cường trang, nhưng người nay
chắc khong cao lắm, du khoanh chan vẫn thấp hơn người khac đoi chut. Nhưng khi
thế phat ra từ người ga khong kem gi Huyền Luan, hiển nhien đa Khai Trần.

Quet mắt qua, bảy người vong ngoai trừ ong lao va người đan ong hơi thấp ra
con co một người cũng đạt được Khai Trần. Người nay cũng la ong lao, mặc đồ
đen, đưa lưng hướng To Minh.

'Đung la An Đong bộ lạc co khac, bay giờ minh thấy co ba Khai Trần, nhưng ong
lao ao lam cho minh cảm giac vượt qua Huyền Luan. Con lại mấy người khi huyết
cuồn cuộn, chỉ sợ đều tren tam trăm sợi. Hơn nữa đay chắc chưa phải toan bộ
lực lượng An Đong bộ lạc. Con về hai người trung gian, chẳng lẽ la khach như
minh cung tiến vao Ham Sơn?' To Minh khong lộ biểu tinh, khi sắp tới gần thi
dừng bước.

"Ngươi chinh la Mặc To?" Một thanh am lạnh lung chậm rai truyền đến. Người noi
chuyện la ga đan ong trung nien mặc đồ đỏ ngồi cạnh ga đan ong lun Khai Trần.
Người nay sắc mặt lạnh lung, du cach sương mu nhưng thanh am chất chứa lạnh
lẽo.

"Phải." To Minh binh tĩnh đap.

"Chinh ngươi nửa đường gia nhập An Đong bộ lạc ta, muốn thanh khach, con ra
yeu cầu vớ vẩn muốn tiến vao con đường bi mật Ham Sơn. Du việc nay co tộc
trưởng bảo đảm nhưng ngươi bỗng nhien xuất hiện chắc chắn co ý đồ khong tốt,
con đội mặt nạ, khiến người buồn cười. Trừ phi hắn co thể chứng minh tư cach,
nếu khong hom nay, ta, khong đồng ý!" Ga đan ong trung nien nay cười nhạt, anh
mắt lướt qua người To Minh, khong them xem hắn ma nhin chằm chằm tộc trưởng An
Đong bộ lạc ở đối diện.


Cầu Ma - Chương #143