Người đăng: Boss
Người đan ong trung nien mặc ao xanh, khuon mặt tươi cười, than thể cực vạm
vỡ, đứng đo tựa như ngọn đồi. Đoi tay y rất dai, du khong phat ra khi huyết
nhưng co uy nhiếp như ẩn như hiện. Y nhin To Minh, To Minh cũng đang đanh gia
người nay.
"Khong sao, ta cũng thich thằng be Phương Mộc." To Minh binh tĩnh mở miệng,
nhấc chan tiến len.
Hắn cach cha Phương Mộc hơn mười bước, bay giờ luc tiến len khoảng cach dần
rut ngắn. Nhưng cang tới gần thi To Minh cảm nhận ro rang ap lực tren người ga
đan ong chậm rai biến mạnh. Tinh theo bước chan thi khi cach con năm bước,
chắc chắn ap lực sẽ tăng mức mạnh nhất.
Đay la thăm do, sự thăm do bay ngay trước mắt, khong co che giấu. Ga đan ong
đứng đo cười nhin To Minh tiến len.
Toa nha nay la chỗ tộc trưởng An Đong bộ lạc ở. Nơi nay chỉ cường giả mới bước
vao được, du la trong bộ lạc cũng thế, người binh thường chỉ co thể ở ngoai.
Khi cach tộc trưởng An Đong bộ lạc mười bước thi chan phải To Minh bỗng sải
một bước dai. Một bước nay vượt qua một met, đa tiến vao trong vong năm bước.
Áo tộc trưởng An Đong bộ lạc phinh ra khiến bước chan To Minh tạm dừng, dường
như khong thể đạp xuống, than thể như sắp thụt lui.
Nhưng vao luc nay, hai mắt To Minh lộ ra tia sang kỳ lạ, nhin thẳng vao đoi
mắt tộc trưởng An Đong bộ lạc. Ga đan ong lảo đảo, đầu như bị kim đam, người
tỏa ra ap lực chỠbuong lỏng.
Khoảnh khắc buong lỏng thi To Minh đa đặt bước chan xuống.
"Mặc To xin chao tộc trưởng An Đong bộ lạc." To Minh chắp tay cui đầu hướng ga
đan ong.
Ga đan ong mặc ao xanh biểu tinh binh tĩnh, lui một bước lộ lối vao nha, cũng
chắp tay với To Minh.
"Mặc huynh, tuy rằng hai chung ta mới gặp, nhưng Phương ta co cảm giac than
quen từ lau. Nếu khong thấy người ngoai thi cứ trực tiếp xưng ta la Phương
Than. Mặc huynh, mời!" Phương Than cất tiếng cười, vẻ mặt nhiệt tinh.
"Phương huynh, mời!" To Minh gật đầu, cung Phương Than bước vao toa nha.
Phương Mộc đứng khong xa nhin thấy như vậy thi thầm thở ra. Y it khi thấy cha
đối xử với người ta như vậy. Thấy Mặc tiền bối lần nữa được cha thừa nhận, y
suy nghĩ xong khong rời đi ma đứng ngoai cửa chờ.
Bai tri trong nha rất đơn giản, khong qua xa hoa, ngược lại co cảm giac tự
nhien. Tất cả đều lam bằng đa. Phương Than mời To Minh ngồi vao ghế đa, đich
than lấy ra một it la cay dung nước nong đun xong rot vao ly đặt trước mặt To
Minh.
"Mặc huynh, vai năm nay đa lam phiền vi vết thương của con trai ta. Phương ta
khong biết lam sao đền đap, tuy thảo dược quý gia nhưng dung để đai Mặc huynh
thi vẫn khong đủ, xin Mặc huynh đừng bận long." Phương Than vẻ mặt biết ơn
nhin To Minh.
To Minh nhin la bị nước đun nong bềnh bồng trong chen, thoạt nhin rất binh
thường, nhưng khong phải lần đầu tien To Minh. Năm đo hắn ở Phong Quyến bộ lạc
từng ở cạnh A Cong, thấy A Cong va Kinh Nam uống thứ nước nay, cũng chu ý khi
A Cong uống thi lam một it động tac.
"Vết thương của thằng be Phương Mộc tich lũy nhiều năm, Mặc ta chẳng qua tieu
trừ một chut." To Minh bề ngoai binh thường nhưng trong long hơi khẩn trương.
Mới nay khoảnh khắc To Minh đa thấy ra tu vi của tộc trưởng An Đong bộ lạc. Du
người nay con chưa Khai Trần nhưng sợi mau đa hơn chin trăm sợi.
Theo lý thi nếu đối phương muốn Khai Trần sẽ khong kho, nhưng bay giờ con chưa
Khai Trần, dĩ nhien la ước vọng cang lớn, muốn đợi sợi mau đầy đủ rồi mới Khai
Trần. Như vậy thi du la sơ kỳ Khai Trần cũng co lực lượng đấu một phen với
trung kỳ Khai Trần binh thường.
Sợi mau như la cột trụ, số lượng cang nhiều thi cang vững chắc, tich lũy lại
khi bung phat sẽ rất kinh khủng.
Nhưng đo khong phải lý do To Minh khẩn trương. Hắn khẩn trương la từ nhỏ đến
lớn, thậm chi khi tới đất Nam Thần nay đều chỉ một minh, khong co nhiều kinh
nghiệm trao đổi với người khac, đặc biệt loại ngồi xuống tro chuyện như vậy
thi cang it.
Ma than phận của đối phương, chỉ sợ Kinh Nam nhin thấy cũng sẽ rất khach sao.
Phương Than cười cười, nắm lấy ly uống một ngụm, nhưng khong thich la nổi tren
mặt nước, đem vai cọng theo dong nước uống vao miệng, nuốt xuống.
'Tu vi người nay rất kho đoan. Noi hắn khong phải Khai Trần nhưng lại co tỉ mỉ
khống chế, khi thế cang kho hiểu hơn, mới nay khiến minh thấy nguy hiểm manh
liệt. Nếu noi hắn la Khai Trần thi luc trước khi đi vao năm bước ro rang hơi
miễn cưỡng. Nhưng mới rồi hắn liếc minh một cai khiến long kinh sợ. Ánh mắt
kia khiến minh thấy như bị nhin thấu, khong ngờ lam khi huyết hơi khong ổn
định. Người nay, thật bi ẩn! Nhưng dường như hắn hơi khẩn trương?' Phương Than
đặt ly xuống, nhin To Minh.
"Bay giờ la luc ngan năm một thuở, cả Nam Thần sẽ nổi sương mu, la thời gian
quan trọng của ba bộ lạc Ham Sơn ta, cho nen đong cửa nui, mong Mặc huynh hiểu
cho. Khong biết Mặc huynh đến An Đong bộ lạc ta la vi chuyện gi?" Phương Than
mỉm cười noi, trong miệng co một mảnh la cay chưa nuốt xuống, noi xong lại cầm
ly uống một ngụm mới nuốt xuống hết.
"Thứ nay thật phiền phức, la co của Phương Mộc đem về, nếu Mặc huynh khong
quen thi…" Phương Than đang noi chợt ngừng lời. Y thấy To Minh cầm ly nhẹ lắc,
xảo diệu lắc những la cay tan ra, khiến một phần chim vao đay ly, con lại thi
dan sat cốc. Xem xet một chut, To Minh khong uống ma để xuống.
Phương Than lập tức chu ý đến To Minh xoay cốc hai vong theo long ban tay, xem
co cảm giac ưu nha, khiến y chớp mắt nhin.
Động tac tương tự y từng thấy ở chỗ em gai. Em gai co dạy y lam sao uống, lam
sao cầm ly, nhưng Phương Than cảm thấy phiền phức nen khong ghi nhớ. Bay giờ
thấy hanh động của To Minh, lại nhớ đến luc trước minh cầm ly, hơi bối rối.
"Mặc ta đến đay la muốn thanh khach của An Đong bộ lạc." Hiện giờ trong long
To Minh dần khong con khẩn trương. Hắn học động tac năm đo của A Cong, giống
như minh cũng biến thanh A Cong.
"A?" Phương Than ngẩng đầu nhin To Minh, vẻ mặt như nửa cười nửa khong Co thể
trở thanh tộc trưởng An Đong bộ lạc, y khong tho lỗ thiếu tam kế như bề ngoai.
Đối với người nay, To Minh biết tam kế của minh trong mắt đối phương chỉ như
tro cười. Hắn biết minh co chỗ thiếu sot, đơn giản giữ sự bi ẩn va gọn gang
dứt khoat.
"Mặc ta muốn tiến vao nơi bi ẩn dưới Ham Sơn Thanh, cũng chinh la chỗ co Thien
Lại Chi." To Minh binh tĩnh mở miệng.
Mắt Phương Than chợt loe, y khong ngờ To Minh trực tiếp như vậy. Kỳ thật
Phương Than sớm đoan được mục đich To Minh tới đay hom nay. Y khong lập tức từ
chối. Du sao người trước mắt thứ nhất la chữa trị vết thương cho Phương Mộc,
tiếp theo y va To Minh khong phải lần đầu giao tiếp. Mấy năm nay hai người
biết sự tồn tại của đối phương, năm đo con co việc đưa đao trả đao.
Nếu khong co những điều đo, hễ người lạ đến đay ra yeu cầu nay thi Phương Than
chắc chắn từ chối.
"Cho ta một lý do!" Phương Than nhin To Minh, sắc mặt nghiem tuc.
Mấy năm nay y co kỹ cang điều tra To Minh, du sao người nay tiếp xuc với
Phương Mộc, Phương Than rất quan tam chuyện nay. Kết quả điều tra nhanh chong
co, lien tưởng đến Phương Mộc mieu tả va y tự phan đoan, co chin phần tin
tưởng Mặc To bi ẩn nay khong phải người sống gần Ham Sơn Thanh ma đến từ nơi
khac, khong quen thuộc chỗ nay, khong co nhiều khả năng biết bi mật Ham Sơn
Thanh.
Quan trọng la dường như người nay khong co ac ý.
Đay khong phải quan sat một sớm một chiều ma la bốn năm qua, To Minh hanh động
lặng lẽ chứng minh cho Phương Mộc, Phương Than.
Tu vi bi ẩn, biểu đạt than thiện, than phận va lai lịch khong lien quan Ham
Sơn, những điều nay khiến Phương Than chu ý. Vậy nen y cho To Minh một cơ hội,
cơ hội đanh động minh.
"Ta noi co bảy phần tự tin chữa trị vết thương cho Phương Mộc la vi ta đang
luyện chế một nước thuốc. Nước thuốc nay rất quan trọng với ta, một trong cac
tac dụng co thể trị lanh cho Phương Mộc. Hiện giờ thiếu Thien Lại Chi, kỳ thật
ta để Phương Mộc tim giup thảo dược la để giảm bớt cần thiết sau khi luyện
chế. Vung đất bi ẩn Ham Sơn Thanh nếu đa co Thien Lại Chi, vậy rất co thể tồn
tại thảo dược khac. Nếu ta co thể tim tới một it sẽ cang giup ich rất lớn cho
ta luyện chế nước thuốc." To Minh chậm rai noi.
Hắn khong đặt trọng điểm vao hiệu quả chữa trị nước thuốc cho Phương Mộc, noi
vậy sẽ khiến người phản cảm vi bị bắt buộc, khong co tac dụng. Khong bằng
cường điệu co chỗ tốt với minh, ngoai lề lộ ra một it để đối phương tự suy
đoan.
"Ham Sơn co nguy hiểm, ngươi tu la Man thuật gi?" Phương Than trầm ngam giay
lat, bỗng nhien mở miệng.
"Man giết người." To Minh hip mắt, binh tĩnh đap.
"Con ta bị thương la vi gi?"
"Ít nhất la cường giả trung kỳ Khai Trần, vết thương Man Văn hoa Linh!" Năm đo
khi To Minh quan sat vết thương của Phương Mộc, dung thuật tỉ mỉ phat hiện
điều nay. Vậy nen mới tin chắc Đoạt Linh Dược co thể gian tiếp chữa trị. Khi
đo hắn chưa chắc chắn nhưng bay giờ tu vi tăng cao, đa co đap an. Con về An
Đong bộ lạc vi sao chọc một cường giả trung kỳ Khai Trần, ben trong con co bi
ẩn gi thi To Minh khong qua to mo.
"Nếu ngươi tiến vao chỗ đo tim ra thảo dược khac, co nắm chắc vai phần trị
thương cho Mộc nhi? Nếu khong tim được thi sẽ ra sao?" Phương Than lần nữa len
tiếng.
"Cau trước thi dựa theo tinh huống thực tế, tren tam phần, cau sau thi vẫn la
bảy phần." To Minh trầm ngam giay lat, đap.
"Mặc huynh, nếu đa đến An Đong bộ lạc ta thi hay ở lại một thời gian đi, việc
nay Phương ta con cần suy nghĩ!" Phương Than trầm ngam chốc lat, đứng dậy chắp
tay hướng To Minh.
To Minh đứng len, đap lễ với Phương Than xong xoay người đi ra ngoai.
Sau khi hắn rời đi trong chốc lat, tầng hai toa nha đi xuống một co gai.
"Thương Lan, em thấy người nay ra sao?" Phương Than xoay người nhin co gai
ngồi xuống vị tri To Minh đa ngồi trước đo.