Người đăng: Boss
Mặt trời mọc rồi mặt trời lặn, may lững lờ troi, năm thang nhanh chong troi
qua.
Trong năm thang nay, rừng sau xuất hiện vai lần biến đổi, mặt đất rung động,
vo số chim muong chạy xa, dường như tại đay biến thanh đất cấm.
Co nhiều gốc cay to như mất đi sức sống, biến kho cạn, phạm vi rất rộng, gần
như bao phủ hơn mười met.
Ở tren trời nhin xuống, dưới cay cối tan heo mặt đất co nhiều vết rạn, như mua
kho. Hiện tượng kỳ lạ nay kha hiếm thấy trong đất Nam Thần. Chỗ nay mưa lien
mien, tuyệt đối sẽ khong xuất hiện kho hạn.
Nếu chỉ thế thi thoi, cang khiến người kinh sợ la tren mảnh đất nay, mỗi đem
trăng buong xuống sẽ truyền ra từng đợt tiếng gao. Tiếng gao khong giống như
con người phat ra, tai thường kho nghe thấy. Nhưng nếu co tu vi nhất định,
khoảng cach gần thi chắc chắn co cảm ứng.
Đặc biệt la đem trăng tron, tiếng gao cang manh liệt, ngay cả anh trăng tran
ngập nơi đay, những khe hở tren mặt đất đều bốc khoi, dường như rừng sau đang
bị ngọn lửa vo hinh thieu đốt.
Hom nay, luc hoang hon, ben ngoai phạm vi như đất cấm xuất hiện bốn bong
người. Bốn người nay rất cẩn thận, dừng chan khong tiến len. Dẫn đầu la một
ong lao, mặc đồ mau lam, than thể gầy go, khung xương rất lớn, tran ngập am u.
Sau lưng đứng ba người, hai nam một nữ thi khac hẳn ong. Đặc biệt la co gai
trai ngược với ong lao am u, khuon mặt rất đẹp.
"A ba, đay la chỗ a ba đa noi?" Sau lưng ong lao, một người đan ong trung nien
khoảng bốn mươi tuổi cẩn thận hỏi.
"Khong sai, hai thang trước cha đi qua đay, nhin thấy chỗ nay địa hinh quai
dị, rất nhiều cỏ cay heo tan mất sức sống, thậm chi mặt đất đều kho nứt. Việc
hiếm thấy như vậy, nếu cha khong đoan sai thi chắc chắn co bau vật ra đời!"
Ánh mắt ong lao am trầm, chậm rai mở miệng, tu vi khong binh thường, du khong
Khai Trần thi cũng đến hậu kỳ Ngưng Huyết.
Con về ba người sau lưng ong, trừ người đan ong trung nien mở miệng noi chuyện
la Ngưng Huyết tầng thứ bảy, con lại hai người đều la tầng thứ năm Ngưng
Huyết.
"Cha khong noi cho mấy người trong bộ lạc chỗ nay kỳ lạ. Cả nha ta ở trong bộ
lạc địa vị binh thường, hiện tại ngay ngan năm co một cũng khong tư cach vao
thanh địa, việc nay lien quan đến tu vi của cha kho thể vao Khai Trần. Hy vọng
của cha đều đặt tren người con, nếu được bau vật thi co lẽ sau nay sẽ co ich
cho con. Đặc biệt sắp tới ngay quan trọng đo, cả đất Nam Thần đa bốc len sương
khoi, trong bộ lạc đa phần bận việc tiến vao thanh địa, sẽ khong ai chu ý hanh
động của chung ta." Ông lao nhin phương xa. Bay giờ la hoang hon, co thể thấy
phia xa một mảnh sương mu. Nếu đứng ở chỗ cao nhin xuống mặt đất, sẽ thấy cả
đất Nam Thần bất tận chậm rai dang len sương mu.
Người đan ong hit sau, gật đầu.
"Con về Đao nhi va San nhi, hai đứa ngươi theo phia sau. Du nơi nay khong tỏa
tử khi nhưng cay cỏ mất đi sức sống, cac ngươi co thể hut lấy tử khi ben
trong, rất co lợi." Ông lao nhin sắc trời, trầm giọng noi.
"Nơi nay vao mỗi buổi tối sẽ co biến đổi. Luc trước ta quan sat vai ngay co đi
vao một lần, ở khoảng cach ngan met đa ngừng lại. Nhưng lần nay ta mượn Tử
Thuy Chau của bộ lạc, chắc co thể đi sau vao." Trong mắt ong lao co mong chờ.
"A ba…" Người đan ong trung nien đứng cạnh co chut do dự, nhin ong lao một
cai, nhỏ giọng len tiếng. "A ba, co khi nao chỗ nay khong co bau vật ma la
tiền bối nao đo tu hanh, nếu lỡ chung ta đoan sai, chỉ sợ rằng…"
"Ha ha, ngươi đắn đo như vậy cũng đung. Trước đo cha co nghĩ tới rồi, nhưng
lần đo tiến vao khong bị nguy hiểm gi, quan trọng la cay cỏ va mặt đất nơi nay
chỉ mất đi sức sống nhưng khong tỏa tử khi. Nếu co tiền bối tại đay tu hanh
khiến biến dị thi sao co thể khong dung tử khi được. Chỉ co xuất hiện bau vật
mới giải thich hiện tượng nay." Ông lao đang giải thich thi đa qua hoang hon,
bầu trời tối đen. Vầng trăng khuyết treo tren trời, anh trăng giang xuống.
"Khong cần nghĩ nhiều, chung ta vao thoi!" Ông lao hit sau, đi đầu bước vao
canh rừng kho heo.
Người đan ong trung nien sau lưng ong cẩn thận theo sat. Con về hai hậu bối
trẻ tuổi thi hưng phấn theo sau, tren đường khong ngừng hấp thu tử khi trong
cay cối, sắc mặt cang mong chờ.
Bốn người đi khong nhanh, đi qua từng mảnh đất đầy rẫy vết rạn, nhin đất kho
nứt va cay cỏ kho heo, sắc mặt ong lao vẫn như thường nhưng người đan ong
trung nien đa dần chảy ra mồ hoi.
'Cay kho thi thoi, nhưng mặt đất nứt rạn như vậy, mảnh đất mất đi sức sống trở
thanh chỗ cực tốt cho tộc nhan Phổ Khương bộ lạc chung ta tu luyện. Nếu co thể
tu hanh tại đay thi…đang tiếc tử khi trong nay khong co sức sống, khong bằng
bộ lạc.' Người đan ong trung nien hit sau, từ bỏ ý nghĩ, ngược lại cang mong
chờ bau vật.
Con về hai hậu bối một nam một nữ, bay giờ sợ run cả người, khong hưng phấn
mong chờ nữa ma la khẩn trương.
Ngay luc nay, bỗng nhien từng tiếng thet truyền ra từ ngọn nui cach bốn người
kha xa. Tiếng rit sắc ben người ngoai khong nghe thấy, chỉ co đến tu vi nhất
định mới cảm nhận được.
Sắc mặt ong lao biến đổi, hiển nhien co nghe tiếng rit nay. Con về ga đan ong
trung nien, mơ hồ nghe thấy, khi huyết khong bị khống chế tự di chuyển khiến
tim ga đập nhanh.
Ga con như vậy thi đừng noi đến hai hậu bối. Sắc mặt hai người nay chợt biến
tai nhợt. Du họ khong nghe được tiếng gao nhưng co cảm giac tim bị xe rach.
Ông lao hừ lạnh một tiếng, tay phải mo vao ngực lấy ra một hạt chau đen. Hạt
chau vừa xuất hiện thi mặt đất va cay cối bay ra khoi đen lao thẳng tới hạt
chau, ngưng tụ ben trong, hoa thanh man sang đen bao bọc bốn người vao trong.
"Luc đo ta đi đến đay, bay giờ co Tử Thuy Chau thi khong sợ nữa. Nếu khong,
tiếng gao quai dị nay ngay cang manh liệt khiến người kho chịu." Ông lao vừa
noi vừa tiến len.
Ba người vội bam sat, đi theo man sang đen dần tiến vao rừng sau. Bay giờ dưới
anh trăng đỉnh nui mong lung nhin khong ro, nhưng từng tiếng gao du bị man
sang ngăn cach vẫn mơ hồ truyền đến, xem phương hướng vang vọng thi la từ đỉnh
nui nay.
"Đỉnh nui kia, bảo vật tại đo!" Ông lao kiềm nen tam tinh kich động, đi nhanh
vai bước, mang ba người sau lưng xong len nui, nhanh chong tới gần đỉnh nui.
Nui nay trụi lủi, cay cỏ đa sớm tan ua, vo số vết nứt tran ngập ngọn nui,
khiến người đi tren đo thấy hơi kinh khủng. Nhưng bay giờ ong lao khong them
để ý, theo ong khong ngừng tiến len đa nhanh chong tới gần đỉnh nui mong lung.
Nhưng trong chớp mắt nay, bước chan ong lao bỗng tạm dừng. Người đan ong trung
nien sau lưng ong thi sắc mặt tai nhợt, lộ ra kinh hoảng. Tận cung tầm mắt họ,
nhin thấy đỉnh nui cach mười met khong co bau vật gi ma la một người ngồi xếp
bằng
Tuy người nay đối diện họ nhưng khong thể thấy ro khuon mặt, một mảnh mơ hồ.
Nhưng du la vậy thi co ap lực manh liệt bao phủ xung quanh, khiến ong lao va
người đan ong trung nien tim đập nhanh. Đay khong phải kich động ma la khẩn
trương.
Thậm chi xung quanh người đan ong như bị vặn vẹo, từ sự vặn vẹo đo co tiếng
gao truyền ra.
Ông lao con ngươi co rut, kinh sợ đang định lui ra sau, nhưng bong người ngồi
khoanh chan mơ hồ trong mắt họ lại chậm rai mở mắt ra.
Đo la một anh mắt sau thẳm ma lạnh lung, lộ ra lạnh lẽo, nhin hướng ong lao
thi đầu oc ong bum một tiếng, khi huyết như bị mất khống chế mạnh lui ra sau,
tum lấy ga đan ong trung nien ben cạnh như bị set đanh mặt trắng bệch. Ông
mang theo hai hậu bối khong thể chịu đựng uy nhiếp đến từ anh mắt kia nhanh
chong lui ra sau.
Nhưng họ mới lui khong đến năm mươi met thi cơ thể bốn người cung rung động,
khi thế sắc ben chợt xuất hiện nhốt chặt bốn người. Xung quanh họ bao trum anh
trăng, hoa thanh nguy hiểm manh liệt tran ngập tam hồn.
'Khai Trần…người nay chắc chắn la cường giả Khai Trần! Nếu khong thi khong thể
lam được điều nay! Chỉ la anh mắt thoi đa co uy lực như vậy!' Ông lao tạm dừng
bước chan, toan than đổ mồ hoi lạnh. Ông co cảm giac nếu minh con lui nữa thi
chết chắc!
"Tiền bối, ta la tộc nhan Phổ Khương bộ lạc, luc trước liều lĩnh xin tiền bối
đừng trach tội!" Ông lao vội chắp tay hướng bong người ngồi xếp bằn tren đỉnh
nui, khẩn trương, sắc mặt cung kinh.
Xung quanh hoan toan yen tĩnh, ngay cả trước đo nghe thấy tiếng gao thi giờ
cũng biến mất. Trong yen lặng thời gian troi qua, khiến bốn người ong lao cang
luc cang khẩn trương.
"Phổ Khương bộ lạc…để lại hạt chau trong tay ngươi, cut đi!"
Trong tĩnh lặng, ong lao như thấy đa mấy năm troi qua, bay giờ nghe đối phương
cất tiếng noi, chẳng hề do dự đặt hạt chau đen sang ben, mang ba người nhanh
chong lui ra sau. Tim ong đập mạnh, cảm giac suýt trong đường tơ kẽ toc.
Bốn người lui ra khỏi phạm vi kho heo, chạy nhanh vai tiếng đồng hồ mới chậm
rai dừng lại. ong lao mặt tai nhợt ngoai đầu nhin đằng sau, vẻ mặt phập phồng
lo sợ. Trong cảm nhận của ong thi mới rồi co thể noi la chỉ manh treo chuong.
Người đan ong trung nien ben cạnh ong thở hồng hộc, nhin ong lao, nhỏ giọng
hỏi.
"A ba, hắn…hắn la cường giả Khai Trần?"
"Khong phải cường giả Khai Trần binh thường, theo ta thấy thi người nay chắc
la trung kỳ Khai Trần!" Ông lao chần chờ một lat, ngập ngừng noi.
"Trung kỳ Khai Trần? Đay chẳng phải la cung đẳng cấp với Man Cong? Cả Ham Sơn
Thanh chỉ co ba cường giả trung kỳ Khai Trần." Người đan ong trung nien hit
ngụm khi lạnh.
Hai hậu bối ben cạnh thi run sợ cầm cập, cang nghĩ cang kinh.
"Việc nay đừng lan truyền, cường giả đẳng cấp cỡ đo khong phải chung ta co thể
treu chọc. May la người nay coi thường giết chung ta, nếu khong thi…" Ông lao
thầm run len, vội im miệng mang theo ba người lại chạy nhanh.
Tren ngọn nui, To Minh yen tĩnh ngồi đo, trong tay co hạt chau đen. Hạt chau
đo chinh la thứ ong lao để lại, cầm no thật lau sau To Minh mới bỏ vao trong
tui trữ vật, chậm rai đứng len.
"huyết hỏa trung trung, khong ngờ lần thứ năm khiến người ngủ say…" To Minh
thi thao, ngẩng đầu nhin chan trời. Du trong đem tối nhưng hắn co thể trong
thấy, giữa trời co một tầng sương nhan nhạt đang khuếch tan.
'Chủ nhan, ngai đa ngủ say hơn năm thang. Bay giờ đa gần tới ngay ngan năm một
thuở, cả đất Nam Thần dần dần bị sương mu bao trum.' Trong đầu To Minh, Hoa
Phong cẩn thận mở miệng.
Năm thang nay du ga bị hạn chế cảm ứng với ben ngoai, nhưng khi To Minh ngủ
say, tuy ga khong thể ra khỏi người hắn nhưng co thể cảm nhận được To Minh
đang dần mạnh hơn. Sự cường đại nay khiến Hoa Phong kinh sợ, cang thấy To Minh
bi ẩn.