Báu Vật Hàm Sơn


Người đăng: Boss

Phương Mộc vẻ mặt chan nản, y khong biết vi sao Mặc tiền bối bi ẩn hơn một năm
trước khong để ý đến minh nữa. Mặc kệ y đến bao nhieu lần, keu bao lau, kết
quả vẫn la thất vọng.

Y khong biết minh lam sai cai gi, cứ nhớ lại tinh hinh lần cuối gặp, phan tich
đến phan tich đi, y cảm thấy nguyen nhan đến từ cốt đao.

Nửa năm trước y nhịn khong được noi cho cha biết. A ba y trầm mặc khong mở
miệng, nhưng vai ngay sau noi y biết đối phương đa rời khỏi rừng mưa, đi rất
vội vang, dường như gặp ngoai ý muốn.

Phương Mộc nghe lời nay im lặng thật lau. Y từng muốn bỏ cuộc, nhưng lần cuối
cung, lời To Minh co bảy phần khiến người tin tưởng lam Phương Mộc khong cam
long từ bỏ.

Ro rang cha đa bảo minh đối phương đa đi, nhưng Phương Mộc mỗi thang vẫn tới
đay một lần, lien tục keu gọi mấy ngay, hy vọng co luc được đap lại.

Hơn một năm nay y gần như chưa từng cắt đứt. Y cảm thấy đay la cơ hội duy nhất
của minh.

Phương Mộc biết cha đều biết hanh động của minh, vi mỗi y tới rừng mưa thi vẫn
để cường giả trong tộc bảo vệ, theo binh thường dừng bước ngoai rừng mưa.

Trong đầu nhớ lại mọi thứ, Phương Mộc thở dai một tiếng, một minh đi trong
rừng, đoi khi thoi quen keu gọi.

"Tiền bối…tiền bối.." Phương Mộc đi tới nơi lần cuối y gặp To Minh, nhin xung
quanh, vẻ mặt ảm đạm.

"Ta khiến ngươi chuẩn bị thảo dược đa xong chưa?" Một thanh am binh thản vang
len sau lưng Phương Mộc.

Du thanh am nay đột ngột nhưng ở trong rừng tựa như vốn nen tồn tại, co cảm
giac dung hợp nơi đay.

Phương Mộc ngay ra, mạnh xoay người, nhin thấy nơi chốn cũ đứng bong dang quen
thuộc.

"Tiền…tiền bối!" Than thể Phương Mộc run len, mặt lộ mừng như đien, ho hấp dồn
hập, hơi kho tin.

"Xương thu co thể so với Khai Trần thi van bối đa chuẩn bị rồi, nhưng ma…"
Phương Mộc nhin To Minh, sợ đối phương lại biến mất. Thật khong dễ dang người
ta mới xuất hiện, y lập tức vội vang giải thich.

"Nhưng ma ba thảo dược đều la vật hiếm thấy, a ba toi tim giup rất lau cũng
chỉ được hai loại. Thảo dược cuối cung ten la Thien Lại Chi, đa diệt chủng rất
lau tại Nam Thần. Trừ phi ở một nơi đặc biệt nao đo, ben ngoai rất kho tim
được." Phương Mộc noi, lập tức từ trong ngực lấy ra một cai chuong đen bop nat
trước mặt To Minh.

Khoi đen tan đi, trước mặt Phương Mộc xuất hiện hai khối xương thu mau tim,
con co hai thảo dược tỏa anh sang.

Hơn nửa người của To Minh giấu trong bong tối, đứng đo nhin Phương Mộc va
xương thu, thảo dược, im lặng.

"Tiền bối, người hay cho toi một it thời gian, toi…" Tim Phương Mộc đập nhanh,
hơi khẩn trương.

"Ta muốn ngươi tim những thảo dược nay la vi luyện một loại nước thuốc. Nước
thuốc nay co ich cho ta, cũng gian tiếp giup ngươi xua tan vết thương Man
thuật trong người. Nếu thiếu một loại thi kho ma luyện ra nước thuốc."

Phương Mộc cắn răng, hướng To Minh chắp tay, cui đầu, khi y ngẩng đầu thi sắc
mặt trầm trọng.

"Tiền bối, a ba toi từng noi Thien Lại Chi khong phải khong thể co được. Trong
vực sau dưới Ham Sơn Thanh tồn tại vung đất bi ẩn của ba bộ lạc. Mấy chục năm
trước, bao gồm An Đong bộ lạc toi, tộc nhan ba bộ lạc từng vao một lần, ở
trong đo được một gốc Thien Lại Chi. Nhưng thảo dược nay bị Nhan Tri bộ lạc
lấy được, nghe noi đa lam thanh dược. A ba toi phan tich, nếu co Thien Lại Chi
tồn tại thi nửa năm sau, ngan năm một thuở, cũng chinh la mười năm một lần
sương mu Ham Sơn. Cach mười năm thi tộc nhan ba bộ lạc sẽ mở ra đường dưới Ham
San, khi đo ba bộ lạc sẽ phai ra tộc nhan va khach đi vao. A ba toi sẽ vao luc
nay giup toi sắp xếp tộc nhan vao trong tim một gốc Thien Lại Chi. Xin tiền
bối lại chờ them nửa năm!"

"Ồ?" To Minh vẻ mặt binh thường, trong đầu nổi song gio.

'Chủ nhan, thằng nhoc nay noi thật. Chỗ tổ tien Ham Sơn bộ lạc ta ngủ yen co
cấm chế rất mạnh. Đừng noi la họ, du la ta cũng khong thể tiến vao luc khac.
Chỉ co mỗi mười năm một lần, cả đất Nam Thần đều nổi sương mu. Luc nay cấm chế
sẽ bị suy yếu khiến người co thể vao. Mấy trăm năm qua chắc ba bộ lạc đa vao
rất nhiều lần, mục đich hiển nhien la muốn được di vật của tổ tien. Du sao năm
đo tổ tien để lại trừ bốn bảo vật ra, cac vật tran quý con lại đều mang theo
tới chỗ ngủ yen.'

'Ta chỉ nghe về chuyện năm đo, khong biết cụ thể, chỉ biết sau khi tổ tien Ham
Sơn bộ lạc chết thi gặp ba bộ lạc nay phản loạn. Chỗ tổ tien yen ngủ khong đơn
giản, nếu khong thi bay giờ ba bộ lạc đa sớm lấy hết bau vật, sẽ khong nhiều
lần đi vao, hiển nhien họ khong co thu hoạch gi nhiều. Chủ nhan, đay co lẽ la
cơ hội. Nếu ngai đi vao chỗ tổ tien ngủ yen, co ta hỗ trợ chắc sẽ co thu
hoạch. Hơn nữa lý do ba bộ lạc hay thu nhận khach chinh vi chuẩn bị cho lần
tiến vao nay.'

'Tộc nhan ba bộ lạc du sao từng la phụ thuộc Ham Sơn bộ lạc, nghe noi năm đo
bị tổ tien cưỡng ep sai khiến, để lại ấn no dịch. Đối với tổ tien thi tộc nhan
ba bộ lạc nay đời đời đều la no bộc. Vậy nen khi họ tiến vao chỗ tổ tien ngủ
yen, chắc chắn khong dễ chịu. Nếu la người ngoai thi khong co hạn chế nay.'
Cảm xuc của Hoa Phong co chut thấp.

'Nếu đa vậy thi sao năm đo ba bộ lạc co thể tieu diệt cả Ham Sơn bộ lạc?'
Trong đầu To Minh truyền ra ý niệm.

'Việc nay đừng noi la chủ nhan, ta va cac tộc nhan đều nghi hoặc rất lau.
Nhưng du sao la chuyện của mấy trăm năm trước, năm đo xảy ra chuyện gi thi rất
it người biết ro. Nhưng ta đoan, chuyện năm đo chắc chắn co người tham gia!'
Hoa Phong im lặng giay lat, nhỏ giọng noi.

Trong mắt To Minh lộ suy tư. Hắn vốn khong hứng thu lắm với nơi tổ tien Ham
Sơn bộ lạc ngủ yen, nhưng bai cỏ đỏ kỳ lạ, hắn va người lạ đứng tren cỏ thi co
sự khac nhau khiến hắn kinh ngạc, suy đoan về tổ tien Ham Sơn bộ lạc.

"Vậy ta sẽ đợi ngươi nửa năm. Nửa năm sau, nếu ngươi co thể lấy ra Thien Lại
Chi thi ta sẽ hoan thanh hứa hẹn!" To Minh nhin Phương Mộc, binh tĩnh mở
miệng.

"Trước khi đi tới chỗ bi ẩn ba bộ lạc, ngươi hay đến đay một chuyến, ta co một
số việc giao cho ngươi." To Minh tiến len một bước. Mắt Phương Mộc hoa len,
thấy khong ro bong dang To Minh, chỉ cảm giac miệng mat lạnh, dường như co vật
lạ vao miệng, hoa tan toan than.

Chờ y phản ứng lại thi xung quanh hoan toan yen tĩnh. To Minh đa rời đi, khong
thấy xương thu va thảo dược tren mặt đất.

To Minh hoa thanh cầu vồng, khong phải bay len trời ma chạy nhanh trong rừng
mưa.

'Chủ nhan, vi sao khong thừa dịp yeu cầu cung đi?' Hoa Phong kiềm khong được
hỏi.

'Ngươi rất muốn ta đi?' To Minh tiến len trước, tốc độ cực nhanh, tuy tiện
truyền ý niệm.

'Chủ nhan hiểu lầm, tiểu nhan khong co ý nay!' Hoa Phong tinh thần chấn động,
khong dam hỏi han nữa.

Tren đường đi Hoa Phong khong hỏi nhiều nữa, thường chỉ dẫn phương hướng chỗ
ga giấu bau vật cho To Minh. Nửa thang sau, cach Ham Sơn Thanh khong gần ở một
day nui lien mien bất tận, To Minh đứng tren một ngọn nui cui đầu nhin ben
dưới.

Xung quanh tieu điều khong nhin thấy bong người. Chỗ nay vắng vẻ it người đến.
Gio nui lồng lộng thổi vao người khiến toc dai của To Minh bay len, vạt ao
tung bay vang tiếng phần phật.

Trước mặt hắn la một sơn cốc do từng khe nui hinh thanh. Co rất nhiều sơn cốc,
bị cay cỏ phủ len, du khong phải rừng mưa nhưng cũng kha sau.

'Chủ nhan, động phủ của ta la thứ bảy trong sơn cốc.' Giọng Hoa Phong vang
trong đầu To Minh.

Mắt To Minh chớp loe, trầm ngam một lat, nhấc chan len đi tới sơn cốc thứ bảy
nho nhỏ.

Sơn cốc thứ bảy nhin từ xa la hinh cai ao, ben trong co nhiều cay cối, con co
khong it con thu. To Minh cẩn thận đi từng bước vao trong, quan sat xung
quanh. Sơn cốc nay hơi yen tĩnh, hai ben vach nui co nhiều vết nứt, ben trong
mọc đầy thảm thực vật.

Đoi mắt lướt qua tinh hinh sơn cốc, trong tay To Minh xuất hiện một thạch tệ
trắng. Hắn nắm no, tay phải lam ấn ký, lập tức cảnh vật trăm met hiện ra trong
đầu hắn. Gio thổi cỏ lay, dấu vết, hiện ro trong long.

Rất nhanh, anh mắt hắn ngưng tụ ở giữa vach đa ben phải, khe hở khong lớn lắm,
mắt lấp loe.

Trong khe hở, To Minh thấy co hai con chim, đay hiển nhien la nơi chim dừng
chan.

'Ngươi che giấu thật cẩn thận, nơi nay la động phủ ngươi đa noi?' To Minh binh
thản hỏi.

'Chỗ chim đậu dễ khiến người chu ý, nhưng cũng dễ bị bỏ qua. Đặc biệt trong
rừng sau nui vắng thi chim rất nhiều.' Trong đầu To Minh vang giọng Hoa Phong,
rất cẩn thận.

To Minh ngưng tụ Khắc Ấn thuật vao khe hở đo, cẩn thận xem xet, khong phat
hiện lạ thường. Phong người len thẳng tới khe hở, chớp mắt tiến vao trong. Hai
con chim kinh sợ, bay len định hot vang nhưng bị Khắc Ấn thuật đam vao đầu,
miễn cưỡng bay ra rơi vao sơn cốc, hon me.

Đi tới phia ben phải hang động, To Minh cui người nhin mặt đất, tay phải vỗ
xuống. Hắn vỗ một cai, mặt đất rung động, vỡ vụn, lộ ra ben trong giấu hộp
ngọc to cỡ ban tay.

Hộp ngọc nay khong co gi lạ, mặt tren đieu khắc một it hoa văn. To Minh khong
cầm len ngay ma cẩn thận nhin, nhưng sắc mặt ngay cang trầm trọng.

Chất liệu hộp cũng la do thạch tệ đuc thanh.

'Bau vật tổ tien Ham Sơn bộ lạc để lại rốt cuộc la gi…' To Minh khoanh chan
ngồi, nhin cai hộp. Hắn từng hỏi Hoa Phong ben trong cất bau vật gi.

Nhưng Hoa Phong đap rất mơ hồ. Ga từng mở một lần lại chỉ thấy luồng sang
xanh. Ánh sang tắt thi hộp lại tự động đong, mặc kệ ga lam cach nao cũng khong
thể mở ra nữa. Lại them ga sợ minh khong đủ tu vi nắm giữ bảo vật, sẽ vi no ma
chết nen suy tư nhiều lần, giấu bau vật tại đay, chuẩn bị sau khi Khai Trần
rồi thi lại thử xem.


Cầu Ma - Chương #136