Người đăng: Boss
'Giờ chỗ nay coi như an toan.' To Minh trầm ngam cất mặt nạ đen, nhắm mắt lại,
chim vao tĩnh tọa.
Chớp mắt đa qua mấy ngay, co nhiều Nam Ly Dược khiến vết thương ben trong
người To Minh đa lanh lặn.
Hắn suy tư hơn nửa ngay, từ bỏ ý nghĩ rời khỏi đay, lựa chọn ở lại. Bai cỏ đỏ
lan tran mười met xung quanh, hoan toan bao phủ nơi đay, che giấu hắn.
Thời gian chậm rai troi qua, một thang, hai thang, ba thang…mai đến bốn thang
sau, To Minh vẫn khong bước ra ngoai. Hắn ở trong động lặng lẽ dung Sơn Linh
Dược tăng tu vi.
Trong mấy thang nay hắn thường lien lạc với Hoa Phong, hiểu biết rất nhiều
chuyện, cũng nghe kinh nghiệm mấy năm nay của ga để học hỏi.
Bai cỏ đỏ vẫn la mười met. Du Hoa Phong từng cho To Minh biết, nếu bai cỏ hấp
thu đủ mau thịt thi co thể tăng phạm vi. Nhưng một khi mở ra bai cỏ thi sẽ
nhanh chong hut lấy khi huyết người khống chế. Lực hut khủng khiếp khong phải
người thường co thể chịu được. Phạm vi cang lớn thi lực hấp thu cang đang sợ.
Hoa Phong khong chịu đựng được nen rất it khi sử dụng.
Ga con cho To Minh biết, luc ban đầu tấm da thu biến thanh bai cỏ phạm vi trăm
met, nhưng luc đo Ham Sơn bộ lạc trừ Man Cong va mấy người hiếm hoi ra thi
khong ai chịu được lực hut đo, gần như chớp mắt đa bị hut hết khi huyết ma
chết.
Coi như la đam Man Cong cũng khong thể thi triển qua lau, rồi năm thang troi
qua, da thu bai cỏ nay chậm rai heo ua, Ham Sơn bộ lạc dần co nhiều người biết
sử dụng nhưng cũng vi phạm vi thu nhỏ ma chỉ co thể phong ngự, khong co tac
dụng khac.
Nhưng điều nay ngược lại khiến To Minh lấy lam kỳ. Hắn đa lien tục mở bai cỏ
đỏ nay gần một năm, chưa từng thấy bai cỏ hut khi huyết người khống chế. To
Minh chỉ thầm thấy lạ chứ khong hỏi Hoa Phong vấn đề nay.
To Minh cũng hỏi ra được lai lịch tấm da thu kia. Vật nay đung như hắn đoan,
la một trong cac di vật của tổ tien Ham Sơn bộ lạc, chẳng qua vi qua khủng bố
hut khi huyết người ma khiến người ta kho chấp nhận, chậm rai bị bỏ qua.
Nhưng khi To Minh lam như tuy tiện hỏi, phat hiện co một việc khiến hắn kho
giải đap. Đo la khoảnh khắc mở ra bai cỏ đỏ trong đầu xuất hiện ảo giac, dường
như Hoa Phong chưa từng gặp, thậm chi la mấy tộc nhan Ham Sơn bộ lạc trước đo
cũng như Hoa Phong, khong thể nao khong để lại chut dấu vết.
'Việc nay trừ phi la Hoa Phong giấu giếm, nếu khong thi la minh co chut lien
quan đến bai cỏ nay.' To Minh nghĩ khong ra, chỉ co hai đap an nay.
Nhưng hắn rất cẩn thận, khong đi tim mau thịt mở rộng phạm vi bai cỏ, thầm to
mo vực sau dưới Ham Sơn Thanh năm đo tổ tien yen ngủ.
Mấy thang nay sợi mau trong người To Minh tăng khong it. Co lien quan đến nguy
hiểm ben ngoai, nhưng phần lớn do hoan cảnh sau trong rừng mưa. Khong khi ẩm
ướt ngay cang đậm ảnh hưởng To Minh vận chuyển khi huyết.
Bay giờ sợi mau trong người hắn, luc vận chuyển đa đạt đến hơn ba trăm bảy
mươi sợi, đa rất gần với ba trăm chin mươi chin sợi, tầng thứ tam Ngưng Huyết
cảnh.
Nhưng hiệu quả Sơn Linh Dược bay giờ đa rất it. Theo To Minh phan tich, tối đa
chỉ giup minh tăng khoảng hai mươi sợi mau nữa la hoan toan mất hiệu lực.
Con về than thể Hoa Phong hinh thanh đất trồng thi mấy thang nay rất khỏe
mạnh, gần với yeu cầu ren luyện rồi. Nếu khong phải kem một xương thu va ba
thảo dược, thi co thể lập tức luyện thi khi.
Sinh hoạt sau trong rừng mưa rất binh thản. Từ To Minh đến đất Nam Thần đa số
đều chỉ một minh, đa quen với cảm giac co độc nay.
Yen lặng tu luyện, luon ở trong động. Lại qua ba thang, ngay hom nay To Minh
ngồi xếp bằng, sợi mau đa đạt đến ba trăm chin mươi tam sợi. Hắn nhắm chặt hai
mắt, cơ thể lấp loe anh sang đỏ gần như xuyen thấu qua than cay. Nếu khong
phải co bai cỏ đỏ che giấu thi ben ngoai co thể thấy ro.
Thời gian khong dai lắm, tren người To Minh, sợi mau thứ ba trăm chin mươi
chin xuất hiện. Khi no xuất hiện, trong người To Minh lập tức bung phat khi
thế cường đại. Hắn mở mắt ra, con mắt binh tĩnh khong gợn song.
Ngưng Huyết, tầng thứ tam.
"Bốn năm…" To Minh thi thao, từ luc hắn tỉnh lại ở đất Nam Thần, tới nay đa
bốn năm. Từ tầng thứ bảy Ngưng Huyết cảnh đến tầng thứ tam, tốc độ khong nhanh
lắm, hơn phan nửa thời gian hắn dung để trị thương.
'Một thang trước tới sợi mau ba trăm chin mươi bảy thi Sơn Linh Dược đa mất
tac dụng. Một thang nay minh khong nhờ vao Sơn Linh Dược, chậm rai tăng hai
sợi mau mới đạt đến tầng thứ tam Ngưng Huyết. Con đường tu hanh đung la gian
nan.' To Minh biểu tinh cố chấp, cảm nhận khi huyết cuồn cuộn.
'Du sao đan dược hỗ trợ co hạn, khong thể lau dai. Sơn Linh Dược mất hiệu quả
với minh co lẽ la việc tốt, co thể sau nay khong qua ỷ lại no! Minh con hai
giọt Man huyết. Hai giọt Man huyết nay co thể khiến sợi mau tăng vọt một lần!
Từ nay về sau phải tim một chỗ huyết hỏa trung trung! Khong biết lần trung
trung thứ năm thi sợi mau co thể tăng bao nhieu…' To Minh hiểu rất ro về huyết
hỏa trung trung cường đại. Trước kia đa số la tăng gần gấp đoi, nhưng mức nguy
hiểm va gian nan cũng kha cao.
Im lặng trong chốc lat, To Minh từ trong tui trữ vật lấy ra một binh nhỏ. Nhin
cai binh, lạnh lung trong mắt To Minh hoa tan, lộ ra nhu hoa va nhớ lại.
Cai binh nhỏ nay la năm xưa A Cong tự tay đưa hắn, ben trong chứa hai giọt Man
huyết của Man Cong Phong Quyến.
Nắm cai binh, To Minh nhắm mắt lại. Hắn kiềm khong được nhớ A Cong, nhớ bộ
lạc, nhớ Loi Thần, Tiểu Hồng va mọi chuyện năm đo, con co tren mặt tuyết, bong
dang yeu kiều cười kẽ nắm tay minh.
"Anh noi xem, nếu chung ta cứ đi mai trong tuyết, co hay khong sẽ đi tới đầu
bạc…"
Than thể To Minh run len, vết sẹo tren mặt giống như ứ mau, cang them ro rang,
thật lau sau mới nhạt trở lại. Hắn mở mắt ra, con ngươi tĩnh lặng, khong con
nhu hoa ma binh tĩnh khong gợn song, chỉ la đay mắt ẩn giấu bi thương khong ai
thấy.
"Kết thuc…"
To Minh cui đầu mở binh, đặt ben miệng uống một ngụm. Co một giọt Man huyết
rơi vao miệng hắn, hoa tan. Hắn lần nữa được A Cong bảo vệ, sợ hắn xuc động
uống hết Man huyết, cho nen chỉ co thể mỗi lần một giọt.
"A Cong, To Minh khong giống luc nhỏ bồng bột…" To Minh thi thao, vận chuyển
khi huyết trong, hấp thu lực lượng một giọt Man huyết để sợi mau lần nữa tăng
len.
Thời gian troi qua từng ngay, một thang, hai thang…rất nhanh lại la ba thang.
Ba thang sau, sang sớm ngay nao đo, To Minh thu lại bai cỏ đỏ dưới chan, bỏ
hai xương đa trồng xong vao tui trữ vật, cũng bỏ vao đất trồng dược, đi ra
hang động.
Hắn khong ngoai đầu nhin lại, từng bước một đi hướng phương xa. Mỗi đạp xuống
bước chan sẽ khiến nước bun rung động, ap lực từ người To Minh truyền ra khiến
đam quai trung tồn tại trong bun tranh xa.
Một năm rưỡi troi qua, To Minh như thay da đổi thịt. Năm đo luc bị ep trốn vao
đay, tren người hắn co hơn hai trăm sợi mau, nhưng hiện giờ co Sơn Linh Dược,
đạt đến ba trăm chin mươi chin sợi. Sau khi Sơn Linh Dược mất hiệu quả, trong
ba thang nay hắn đa hấp thu hết hai giọt Man huyết.
'Hoa Phong, ngươi noi chỗ giấu bảo vật co xa khong?' To Minh đi trong rừng
mưa, mỗi đi một bước la xa tới vai met. Hắn mặc ao dai mau lam, luc đi thi mặt
đất nhiều quai trung tranh ne, gần đo một it hoa lạ thu quai cũng bị uy nhiếp
khong dam tới gần.
'Chủ nhan, từ đay đi thẳng cần khoảng nửa thang. Đo la động phủ của ta, nhưng
rất bi ẩn, người ngoai rất kho phat hiện.' Trong đầu To Minh vang vọng thanh
am cung kinh của Hoa Phong. Trong giọng noi trừ cung kinh ra con co e ngại,
dường như rất kinh ngạc tu vi To Minh biến hoa.
To Minh sắc mặt lạnh lung, tren đường khong noi lời nao, im lặng đi vai ngay
sau ra khỏi rừng sau. Hắn đi ra thi khong khi ẩm ướt cũng biến mỏng, đến cuối
cung hoan toan tan đi.
Hắn co thể thấy cach khong xa la hang động năm xưa minh tru ngụ trị thương.
Khong co Huyền Luan, cũng khong con Han Phỉ Tử. Canh rừng nay rất lớn, đường
đi thi thong bốn phương, rất it người co thể theo doi hết mọi mặt. Quan trọng
nhất la khi Hoa Phong bị Khắc Ấn thuật đồng hoa, hắn co thể cảm nhận được khắc
ấn năm đo Hoa Phong để tren người Huyền Luan va Han Phỉ Tử. Chỉ cần hai người
nay tới gần la hắn co thể phat hiện ngay.
Luc trước nếu khong phải Hoa Phong nghe lời Han Phỉ Tử, định mượn nguy hiểm
đạt Khai Trần, sẽ khong để Huyền Luan truy sat do đo thanh như hom nay.
Hắn định đi ra rừng mưa tới chỗ giấu bảo vật ma Hoa Phong noi thi bỗng ngừng
bước chan. Hắn ngẫm nghĩ, phong người len một than cay, khoanh chan ngồi
xuống, hai mắt khep kin, mở ra Khắc Ấn thuật, bắt đầu tĩnh tọa.
Hoa Phong co thể thấy hanh động của To Minh, khong hiểu lắm nhưng ga khong
quấy rầy. Hơn nửa năm nay ga luon cẩn thận. Ga dần kho thể đoan biết tam tư
của To Minh.
Mặt trời mọc rồi lại lặn, từng ngay troi qua, To Minh vẫn ngồi tại đo khong
động đậy, dường như đang chờ cai gi. Hoa Phong ngay cang to mo, mấy lần muốn
hỏi, nhưng nghĩ đến hơn nửa năm nay To Minh am trầm liền nen nhịn.
Mai đến nửa thang sau, trong rừng truyền đến một thanh am xa xăm. To Minh mở
mắt ra, khoe miệng lộ nụ cười.
"Tiền bối…tiền bối…"