Người đăng: Boss
Vội vang ra tay, Hoa Phong chỉ co thể liều mạng. Ga bị lời To Minh chỉ trung
tam tư, khong thể đoan được đối phương la do xet hay đa biết cai gi. Nhưng giờ
phut nay ga khong thời gian ngẫm nghĩ, trước tien phản kich.
Ánh sang trong người ga đa chuẩn bị sẵn sang, bay giờ bắn no ra, nếu To Minh
xoay đầu lại nhất định kho thể tranh thoat.
Nhưng Hoa Phong đa xem thường To Minh!
To Minh khong ngoai đầu lại. Khoảnh khắc Hoa Phong ra tay, anh trăng giang
xuống ở trước mặt hắn thanh tấm man, những hồn Nguyệt Dực vo hinh xung quanh
bao phủ than thể To Minh.
Giay phut quả cầu sang nhỏ xiu đụng phải tấm man trăng thi kịch liệt chớp loe,
tốc độ hơi chậm lại. Nhưng anh sang nay la đon cắn ngược của Hoa Phong sắp
chết, đặc biệt bay giờ ga la Khai Trần. Du ga suy yếu nhưng uy lực một chieu
cuối khong yếu chut nao.
Man sang rạn vỡ, anh sang xanh xuyen thấu qua rơi vao người To Minh. Nhưng
quai lạ la no lại xuyen qua người To Minh rơi vao rừng sau. Khong pat ra tiếng
động, nhưng phạm vi mười met cả khu rừng biến thanh tro bụi, tựa như may khoi
tan mất.
Giờ phut nay, than thể To Minh bị anh sang xuyen thấu hơi tan ra nhưng lạ la
lại xuất hiện một To Minh. Khi hắn xuất hiện, ảo ảnh kia biến mất.
Tất cả xảy ra trong thoang chốc, khiến tầm nhin đọng lại ảo ảnh.
"Ta giỏi nhất la tốc độ." To Minh chậm rai mở miệng, nhin Hoa Phong vẻ mặt
tran đầy kho tin, từng bước tiến tới. Khoảnh khắc đo To Minh đa chuẩn bị
trước, nhờ vao man sang trăng tạm ngăn cản, hoan toan tranh thoat anh sang
xanh kia.
Hoa Phong im lặng, nhin chằm chằm To Minh. Bay giờ ga thật sự tuyệt vọng,
khong che giấu nữa, trong mắt dần lộ hung tan va kien quyết.
"Ngươi đa sớm đoan ra ta chuẩn bị, vi sao cho ta cơ hội!?" Hoa Phong nằm đo,
am trầm mở miệng.
"Bởi vi ta muốn ngươi hấp hối." To Minh tới gần Hoa Phong, đap lời ga.
"Muốn ta hấp hối? Sau khi ăn thiệt thoi đa học tam kế rất nhanh, nhưng ngươi
vẫn ngay…" Con ngươi Hoa Phong co rut, ga biết hom nay chết chắc rồi. Nhưng
trước khi chết, nhất định phải keo người nay cung xuống suối vang. Điều duy
nhất ga tiếc nuối la khong giết được Huyền Luan.
Bay giờ ga khong quan tam gi nữa, muốn nổ khi huyết. Nen biết du ga suy yếu,
nhưng co yếu hơn thi ga đa bước vao Khai Trần cảnh, khi huyết coi như ảm đạm
tới đau cũng co sức sống. Chỉ cần khi huyết con chảy, thoat ra ngoai thi co
thể tự nổ.
Nhưng khoảnh khắc ga định tự nổ, sắc mặt Hoa Phong thay đổi. Loại thay đổi nay
chưa từng xuất hiện trước mặt To Minh. Loại biến hoa nay, đại biểu tin tưởng
tan vỡ, ga đang noi chợt ngừng lại.
"Đay…đay la…sao co thể được…" Mặt Hoa Phong trắng bệch.
Như một người định liều mạng bỗng phat hiện đao trong tay thanh mảnh vải mềm
mại, ga phat hiện khi huyết trong người chẳng những ảm đạm con mất đi sức
sống. Tựa như mặt nước tĩnh lặng, khong thể khiến chung nổ tung.
To Minh ngồi xổm xuống, nhin Hoa Phong nằm đo tran đầy kho hiểu, buong tiếng
thở dai.
"Về tam kế thi ta khong bằng ngươi, từ luc ngươi lần đầu gặp ta thi bắt đầu
bay mưu cho đến hiện tại. Nhưng cuối cung ngươi đa bỏ sot một điểm, chinh la
khong khi rừng mưa nay."
"Lý do ta để ngươi keo dai thời gian, la vi lo lắng ep qua chặt ngươi sẽ chọn
tự nổ, vậy thi ta sẽ khong được gi cả. Ngươi cang noi nhiều, trong đầu cang
nghĩ nhiều, tim cang đập nhanh thi ho hấp cang vội vang, cũng hit vao ngay
cang nhiều khong khi nay. Nếu khi huyết trong người vận chuyển thi thoi, co
thể tieu trừ khong khi nếu ngươi co đầy đủ sức khoe. Thậm chi du ngươi ở đay
trị thương, bởi vi khi huyết vận chuyển nhiều sẽ khong bị khong khi nay tổn
thương."
"Nhưng trước đo ngươi khong dam lam thế, cẩn thận hanh động, du ngưng tụ một
đoan sang phản kich, nhưng hut nhiều khong khi như vậy, tac dụng của no khiến
khi huyết mất đi sức sống, do đo kho thể tự nổ." To Minh nhin Hoa Phong, chậm
rai noi. Từ đầu đến cuối hắn luon vận chuyển khi huyết. Điều nay thi Hoa Phong
đa sớm nhin ra, cứ tưởng la To Minh cẩn thận, lại khong ngờ la vi khi độc.
Hoa Phong cười khổ, nụ cười nay la thật sự.
Ga nhin To Minh, tầm mắt mơ hồ nhưng ep minh khong hon me. Trong thấy To Minh,
ga như thấy minh luc xưa. Nhưng ro rang thanh nien trước mắt cang tỉnh tao hơn
minh.
"Chết trong tay ngươi, Hoa Phong ta khong oan. Đang tiếc huyết cừu của ta
khong thể trả. Ta khong biết ten ngươi, cứ gọi ngươi la Hứa huynh đi, Hứa…"
Hoa Phong thở hồng hộc, ý chi kien cường bay giờ hơi tan ra, giay dụa cắn đầu
lưỡi lần nữa cố gắng tỉnh tao.
"Hứa huynh, xin hay giup ta giết Huyền Luan, mang đầu y trở lại bộ lạc của ta
hiến tế linh hồn. Ta sẽ đồng ý tất cả điều kiện của huynh. Huynh muốn ta hấp
hối chẳng qua la để luyện chế con rối, việc nay nếu ta tự nguyện thi cang tiện
cho huynh hơn. Huynh hứa giup ta giết Huyền Luan, Hoa Phong ta nguyện mặc
huynh xử lý!!! Ta khong yeu cầu huynh lập tức giết y. Chỉ cầu khi tu vi huynh
đủ rồi thi giup ta hoan thanh tam nguyện!" Hoa Phong thở ngay cang gấp, mang
theo mong chờ nhin To Minh.
"Hơn nữa ta sẽ khong để huynh lam khong cong, ta tặng bau vật cho huynh! Huyền
Luan muốn diệt bộ lạc ta, truy sat ta, va cả Han Phỉ Tử chịu cứu ta chinh vi
bau vật nay! Ta chon bau vật ở một nơi bi ẩn, khong dam để trong người. Vi bộ
lạc ta hiểu Khắc Ấn thuật, coi như la Han Phỉ Tử cũng kho thể dung Man thuật
tim hiểu tri nhớ của ta. Lại them co ta va Huyền Luan khong muốn co nhiều
người biết. Trong thế gian nay chỉ co minh ta biết chỗ giấu bau vật đo, cho
nen ta mới con sống."
"Nếu khong thể cướp đoạt, hai người kia một cai ban ơn một cai truy sat, vốn
tưởng co thể khống chế ta nhưng họ đa xem thường Hoa Phong nay! Ta sớm nhin ra
hai người khong giống mặt ngoai chỉ la hợp tac, lam bộ lam tịch. Nhưng hai
người kia mau thuẫn nghi ngờ, giấu giếm nhau cho ta cơ hội. Chỉ cần ta vượt
qua Ham Sơn Xich một lần, liếc mắt liền thấy ra quan hệ giữa họ. Hanh động lam
bộ nay qua giả dối!"
"Sau lưng họ một la Nhan Tri bộ lạc, một la Phổ Khương bộ lạc. Hai bộ lạc năm
đo la bộ lạc phụ thuộc xem Hoa Phong nay la đồ ngu ma! Họ tinh kế ta, ta cũng
đang lợi dụng họ. Nếu khong phải ta nhờ tay Han Phỉ Tử giup tiến vao mười sau
Ám Hồn tổ, trở thanh một thanh vien ben ngoai, ta ở Ham Sơn Thanh co lẽ được
đến cang nhiều chỗ tốt." Tầm mắt Hoa Phong đa mong lung, những lời nay chon
giấu trong long ga từ lau, hom nay trong tuyệt vọng như la giải thoat, vi đầu
oc choang vang ma noi hết cho To Minh.
"Hứa huynh, bộ lạc của Hoa Phong nay la một bộ lạc nhỏ, tộc nhan chưa đến hai
trăm. Nhưng rất it người biết, bộ lạc của ta la chi nhanh Ham Sơn bộ lạc mấy
trăm năm trước từng chiếm lĩnh Ham Sơn Thanh. Ham Sơn bộ lạc bị ba bộ lạc phụ
thuộc diệt vong nhưng chung ta vẫn sống sot. Nhưng hom nay chỉ con lại một
minh ta. Trong truyền thuyết Ham Sơn bộ lạc, tổ tien Ham Sơn bộ lạc thuở ban
đầu khong phải người Man tộc nay, than phận rất bi ẩn, ở đay định cư mấy ngan
năm sau hinh thanh Ham Sơn bộ lạc. Cho nen ta mới co Man thuật khac lạ như
vậy. Thuật phap phat hiện hơi thở của huynh la do tổ tien để lại. Tổ tien con
để vai bau vật cho tộc nhan hậu bối. Nhưng co ba thứ năm đo bị ba bộ lạc phụ
thuộc cướp đi, con co một bộ chinh la bau vật ta đa noi!"
To Minh nhin Hoa Phong ngon ngữ rối loạn, nghe lời ga dần mở ra tầng bi ẩn che
Ham Sơn Thanh.
"Ham Sơn Thanh, no thuộc về Ham Sơn bộ lạc ta, la tổ tien ta xay dựng, la bộ
lạc ta sang lập. Trong vực sau dưới Ham Sơn Xich Ham Sơn che giấu một nơi ba
bộ lạc phụ thuộc khat vọng tiến vao. Chỗ đo la tổ tien Ham Sơn bộ lạc ta yen
nghỉ!" Hoa Phong thi thao, nhin To Minh, trong mắt cang them sự mong chờ.
"Ta khong hận ba bộ lạc phụ thuộc. Bộ lạc tồn tại rồi diệt vong, kẻ mạnh ăn
thịt kẻ yếu la trời định. Ta khong hận Han Phỉ Tử, du mục đich của co ta cũng
la bau vật, nhưng đối tốt xử với ta. Ta vốn định cuối cung nếu khong con cach
nao khac thi sẽ đưa vật đo cho co ta. Ta hận chỉ co Huyền Luan, la kẻ giết
người than của ta, diệt bộ lạc ta. Giết y, hứa với ta, giup…giết y!"
To Minh im lặng chốc lat. Hắn luyện chế Đoạt Linh Dược khong cần biết ý muốn
người hấp hối, thậm chi nếu co oan khi thi hiệu quả sẽ cang tốt. Nhưng bay giờ
To Minh nhin Hoa Phong, lại gật đầu.
"Nếu tu vi của ta đủ giết y, ta hứa với ngươi sẽ bao thu gium cho!"
"Hứa huynh, cảm ơn…" Hoa Phong nhắm mắt lại, thi thao một cau chỉ co To Minh
nghe thấy. Cau noi kia cho To Minh biết chỗ Hoa Phong giấu bau vật.
"Trong long ta con co một thứ. Vật đo vốn co ba, bị Huyền Luan cướp một cai,
ta đưa Han Phỉ Tử một cai, cuối cung đưa huynh…" Hoa Phong noi xong thi hon
me, khong động đậy.
To Minh om than thể Hoa Phong, nhặt len cai binh nhỏ, khong tạm dừng chạy
nhanh hướng phương xa. Hắn khong rời khỏi canh rừng mưa ma cang đi vao sau,
biến mất khong thấy bong dang.
Trong suy nghĩ của hắn, so với ben ngoai thi canh rừng mưa rộng lớn nay co lẽ
cang an toan hơn. La nơi nếu Huyền Luan trở về kiểm tra kỹ cang cỡ nao cũng sẽ
dễ dang bỏ sot.
Bong dang lướt trong rừng, To Minh vẻ mặt phức tạp. Hoa Phong tam kế rất sau,
To Minh cảm nhận sau sắc từ đoi cau vai lời. Ma trong Ham Sơn Thanh co bi mật
như vậy chứng thực suy đoan luc trước của To Minh. Vi sao cường giả hay tụ tập
tại Ham Sơn Thanh, vi sao ba bộ lạc hay thu khach mời.
"Hoa Phong…" To Minh thầm than.
Người nay tinh kế khiến To Minh khong con đường lựa chọn, chỉ co nước theo con
đường chỉ định bước tới. Nếu khong phải luc nguy hiểm, To Minh nghĩ tới cach
tiến vao khong gian đa đen từng vao mấy lần, chỉ sợ tinh trạng hiện giờ rất
kho đoan.