Người đăng: Boss
Tiếp xuc với Man Sĩ bộ lạc nơi đay đa qua hai thang, To Minh vẫn ở lại chỗ
nay, cả ngay luyện chế Nam Ly Dược, khiến vết thương chậm rai lanh lại.
Hiện tại hắn đang khoanh chan trong động, nuốt vao Nam Ly Dược, yen lặng tĩnh
tọa. Tren người hắn hai trăm bốn mươi ba sợi mau chỉ con lại mười sợi la tối,
mấy cai khac đều phat ra sức sống.
Hơn một năm nay, rất nhiều Nam Ly Dược rốt cuộc khiến hắn dần lanh lại cac vết
thương nghiem trọng va vết thương ẩn năm đo. Cả năm nay hắn luon nghĩ đến bộ
lạc, A Cong, Tiểu Hồng, Bạch Linh.
Va cả Loi Thần.
To Minh khong biết hiện giờ bộ lạc ra sao, khong biết Tiểu Hồng con vui vẻ
chơi đua trong Ô Sơn khong, khong biết minh thất hứa Bạch Linh co con chờ đợi.
Mỗi lần nghĩ tới đay la long To Minh liền đau nhoi. Một minh ở nơi xa lạ, nhin
trăng tren cao, hắn nhớ nha, nhớ tới A Cong hắn khong muốn tin rằng đa chết,
nhớ mọi thứ quen thuộc.
Nhưng hắn khong biết đường về nha, điều duy nhất biết chinh la khu vực Tay
Minh, Phong Quyến bộ lạc dong phụ của Mieu Man.
Nhưng Tay Minh va Đất Nam Thần hiển nhien cach nhau rất xa, cụ thể đường đi
thi hắn khong biết.
'Minh cần phải co bản đồ Tay Minh!'
'Hơn nữa phải mạnh hơn nữa mới co sức tim đường về nha. Chỉ co để minh biến
mạnh, mới khiến 'chung ta' trong miệng người ao đen trả đủ cai gia!'
Hơn một năm nay To Minh luon suy nghĩ trận chiến giữa bộ lạc với Hắc Sơn bộ
lạc. Trận chiến ấy co rất nhiều manh mối bị hắn bỏ qua, tất cả manh mối đều
chỉ hướng người ao đen.
To Minh mở mắt ra, thức tỉnh khỏi tĩnh tọa, nhin xung quanh tối đen, cảm giac
co độc tran ngập. Hắn cảm nhận loại cảm giac nay đa hơn một năm nhưng chưa học
được thoi quen va thich ứng.
Ở trong động thật lau sau, To Minh lặng lẽ đi ra đứng ngoai cửa động. Hắn nhin
trăng tren trời, xung quanh hoan toan yen tĩnh. Hắn ngồi ben cạnh, hit thở
khong khi hơi ẩm ướt, từ trong ngực lấy ra khối xương cỡ nắm tay, nhẹ vuốt ve.
Khong biết qua bao lau, co tiếng nhạc u u trừ To Minh ra khong ai co thể nghe
vang vọng giữa trời đất. Tiếng u u ẩn chứa bi thương quanh quẩn khong tan.
To Minh khong biết cach thổi nhạc, cốt Huan co vai vết rạn, khong thể thổi ra
thanh am hoan hảo. Thanh am nay khong phải thổi len ma tồn tại trong long To
Minh. Hắn cầm lấy cốt Huan, nhắm mắt lại la co thể nghe khuc nhạc trong long.
Đay la thanh am duy nhất cung hắn tại đay. Hắn như thật sự nghe thấy khuc nhạc
vang ben tai, từ đo tim đến sự quen thuộc.
Mỗi khi co đơn sẽ nhớ tới hạnh phuc xa xưa.
Mỗi khi co độc sẽ nhớ đến vui sướng khi ấy…
Thật lau sau, khi trăng tren cao từ tối biến sang thi To Minh nhắm mắt, ngồi
đo. Tren người hắn tỏa anh trăng, dần dần co một bong ảo do anh trăng hợp
thanh bay ra khỏi người hắn, lượn xung quanh.
Bong ảo đo la từng con Nguyệt Dực, la Man Cong Hỏa Man thi triển thuật Đại
Thần Thong đổi lấy than bất tử. Tuy noi bị Man Thần dung thuật vạn cổ biến đổi
thanh than xac người khong ra người thu khong ra thu, trải qua ngan vạn năm
lực lượng Thần Thong giảm bớt nhiều, khiến chung no bất tử nhưng co khuyết
điểm.
Nhưng chiến đấu với Tất Đồ va người ao đen khong đủ giết chết chung. Bị hủy
chỉ la than xac, hồn chung vẫn vay quanh To Minh, ẩn giấu trong người hắn,
hiện ra dưới anh trăng. Trừ phi gặp phải người tu hanh Hỏa Man, nếu khong thi
người ngoai khong thể nhin thấy sự tồn tại của chung.
Về điều nay thi To Minh khong dam khẳng định, chỉ la hắn co linh hồn cảm ứng
với đam Nguyệt Dực ma hiểu ra.
Đay la động lực lớn nhất hiện giờ với To Minh, cũng la nguyen nhan hắn khong
để ý thiếu nien hai thang trước bị hắn hỏi han co noi sự tồn tại của minh cho
người khac biết khong.
Hắn khong muốn giết choc vo lý, nhưng nếu co người đến tim phiền phức thi phải
co tinh thần chuẩn bị đối mặt cai chết.
Khi trăng dần biến mất, tia nắng ban mai nổi len phia chan trời thi từng tiếng
keu yếu ớt vang len trong rừng mưa dưới chan nui.
"Tiền bối…tiền bối…"
"Tiền bối, toi sai rồi…tiền bối…"
To Minh vẻ mặt binh tĩnh, thanh am nay trong hai thang nay cứ cach một đoạn
thời gian la hắn nghe đến. Canh rừng nay rất lớn, day nui rất nhiều, muốn tim
một người tuy khong phải mo kim đay biển nhưng cũng khong kem bao nhieu.
Thanh am nay la của thiếu nien đo. Hai thang trước khi To Minh ra đi thi đa
nghĩ tới sự việc sau nay. Quả nhien thiếu nien lựa chọn giữa noi va khong noi.
Noi co lẽ sẽ khiến bộ lạc chu ý, sẽ co cường giả tới rừng nhưng Ham Sơn Lam
lớn như thế, muốn tim một người khong dễ dang. Nếu To Minh đa muốn trốn thi
tim kiếm cang kho khăn.
Quan trọng nhất la đam người nay co chuyện nhờ hắn, thiếu nien thong minh như
vậy, nếu gặp tinh hinh như thế chắc chắn sẽ khong co việc tốt, ngược lại cang
khiến To Minh khong vui.
Thiếu nien khong khiến To Minh thất vọng, trong hai thang nay, y nhiều lần một
minh tiến đến keu gọi To Minh.
To Minh nghe phương xa truyền đến tiếng keu, khong them để ý, đứng dậy trở lại
trong động, tiếp tục luyện chế Nam Ly Dược, điều dưỡng vết thương.
Lại qua vai ngay, thanh am kia chậm rai biến mất.
Nửa thang sau, khi sợi mau tren người To Minh chỉ co chin sợi tối thi hắn lần
nữa nghe thấy tiếng keu yếu ớt từ canh rừng.
"Tiền bối…tiền bối…"
Thanh am keo dai hai ngay vẫn đang tiếp tục, To Minh từ trạng thai tĩnh tọa mở
mắt ra, vẻ mặt suy tư.
'Cung một sai lầm, minh sẽ khong bị lần thứ hai…'
Dường như To Minh nhớ tới cai gi, đi ra khỏi động, mặc vao đồ da thu, cơ thể
nhoang len một cai chạy nhanh hướng rừng mưa.
Trong rừng, Phương Mộc vẻ mặt hối hận, cẩn thận va cảnh giac cầm cốt đao đen,
đao nay tỏa ra khi lạnh, la vật y dung để phong than.
Du sao y một minh rời khỏi bộ lạc tới đay la việc nguy hiểm, nếu gặp phải kẻ
địch, co đao nay cũng đỡ chut.
Vừa chạy trong rừng y vừa keu gọi cau lặp đi lặp lại trong khoảng thời gian
nay.
"Tiền bối…tiền bối…"
Hồi lau sau, y thở dốc dựa vao than cay, vẻ mặt co chut bất đắc dĩ.
'Phải chăng quai nhan kia đa rời đi. Nếu khong thi sắp ba thang, chắc nen nghe
thấy tiếng minh chứ…Ai, nếu hắn khong rời đi thi chinh la khong muốn thấy
minh.' Phương Mộc thở dai một tiếng, mặt lộ cay đắng, nhin xung quanh, cắn
răng đi tiếp.
"Tiền bối…rốt cuộc người co đo khong!" Mắt thấy mặt trời sắp xuống nui, tren
trời lần nữa dang len bong trăng, Phương Mộc biểu tinh chan nản lần nữa ngửa
đầu het to.
"Co."
Phương Mộc vừa het xong thi sau lưng truyền đến giọng noi lạnh lẽo. m thanh
đến qua đột ngột khiến Phương Mộc giật nảy minh, mạnh lao tới trước, xoay
người cảnh giac nang len đao trong tay. Khi y nhin thấy bong dang đứng tren
canh cay to đằng sau lưng minh thi lộ ra vui mừng.
"Tiền bối, toi kiếm người thật khổ, đa ba thang rồi." Phương Mộc vội vang cất
cốt đao, kich động nhin bong dang To Minh bị da thu che đậy, bước nhanh vai
bước cui đầu hướng To Minh.
"Xin tiền bối cứu toi, van bối la Phương Mộc, trước đo co giấu giếm. Kỳ thật
toi la tộc nhan thuộc An Đong bộ lạc, a ba của toi la tộc trưởng An Đong bộ
lạc. Chỉ cần tiền bối điều trị bớt vết thương tren người van bối, van bối va
cha nhất định sẽ hậu ta. Đao nay la qua xin lỗi vi luc trước che giấu tiền
bối, kinh xin tiền bối nhận cho." Thiếu nien ten Phương Mộc vẻ mặt cực kỳ kinh
cẩn cui đầu hướng To Minh, vội vang lấy ra cốt đao đen.
Cốt đao tỏa ra anh sang đen, lộ hơi thở lạnh lẽo, hiển nhien la vật khong binh
thường, giả Man Khi nay cung loại giống Huyết Lan Mau. Vật nay nếu đổi lại la
bộ lạc nhỏ thi cực kỳ quý gia.
To Minh mắt chợt loe, thong qua thiếu nien đưa ra đao nay, hắn khong kho đoan
nắm giữ ba bộ lạc Ham Sơn thanh nhất định la bộ lạc cỡ trung, tuyệt khong co
khả năng la bộ lạc nhỏ.
Than thể chợt loe, To Minh đi tới trước mặt Phương Mộc, liếc y một cai, cầm
lấy cốt đao đen. Hắn khong dung lực lượng khi huyết ma la hồn Nguyệt Dực vo
hinh tồn tại trong người, lập tức khiến anh sang đen thanh cốt đao kịch liệt
nhấp nhay, khi lạnh ben tren bỗng biến mất. Khoảnh khắc, toan cốt đao biến
thanh đỏ rực như la bị thieu đốt, cảm giac nong chay tỏa ra, khiến cay cối
xung quanh như bị đốt trọi, sắp kho heo.
Khi nong ập vao mặt khiến Phương Mộc lien tục lui ra sau, vẻ mặt chấn kinh,
tim đập thinh thịch. Y khong nhin ra tu vi của To Minh, nhưng biết rằng coi
như la cường giả cung thế hệ trong tộc cũng khong thể khiến đao nay lộ ra uy
lực đến thể. Chỉ co a ba năm đo đưa đao cho y từng lộ ra hiệu quả kinh người
như vậy, nhưng khong phải nong chay ma la ret lạnh.
'Trừ phi…trừ phi hắn la Khai Trần cảnh!' Phương Mộc nuốt nước bọt khan, trong
long vui mừng minh khong noi việc nay cho ai ma đi một minh, nếu khong khiến
người nay khong vui thi hậu quả sẽ rất nghiem trọng.
Phương Mộc khong nhin ro mặt của To Minh, cang cảm thấy thần bi. Ngay luc nay,
To Minh nang len tay trai, nhanh như set đanh quăng ra hai vien đan dược.
Phương Mộc chưa nhin kỹ thi đa nuốt vao, khi huyết dao động đa hoa tan hai
vien đan dược, khiến y chưa kịp cảm nhận hinh dạng của no thi trong miệng đa
co luồng khi ấm nhập vao người.
"Cho ngươi mười lăm giay nhớ kỹ thảo dược nay, lần sau tới lấy trăm gốc đổi
vật chữa trị! Con nữa, ta khong thich co người nhin, chỉ một lần nay!" To Minh
binh thản noi nhưng lộ giọng am trầm khan khan, tay phải cầm cốt đao vung len,
lập tức than cay ben cạnh troc vỏ, mặt tren la hinh dạng một gốc thảo dược. Đo
chinh la La Van Diệp ma To Minh thiếu thốn để luyện ra Sơn Linh Dược!
Sau đo hắn khong để ý Phương Mộc nữa ma đứng dậy đạp một bước ra khong trung.
Dưới chan hắn co linh hồn Nguyệt Dực vo hinh, đạp lấy hồn cac Nguyệt Dực, To
Minh như đạp khong ma đi.
Người ngoai khong nhin thấy hồn Nguyệt Dực dưới chan hắn, trong mắt Phương Mộc
thi cả người To Minh như đi giữa trời, khiến y trợn tron mắt hit ngụm khi
lạnh.
'Thật la Khai Trần…' Thật lau sau y mới kịp phản ứng, nhưng rất nhanh nhớ tới
luc To Minh rời đi noi nửa cau sau, y ngay ra trong chốc lat lập tức nhin xung
quanh, chỉ thấy trong rừng đi ra một bong dang cao to.
"A ba!" Phương Mộc dụi mắt, rất kinh ngạc.
Người đan ong mặc ao xanh vẻ mặt trầm trọng đi tới ben cạnh Phương Mộc, nhiu
may nhin hướng To Minh rời đi.
"Vết thương đỡ hơn chưa?" Y trầm giọng mở miệng.
Phương Mộc trong long thẩm thỏm, vội vang cảm nhận vết thương trong người,
phat hiện thật la lại đỡ hơn chut, liền gật đầu.
"A ba luon đi theo con ư, vậy co lẽ tiền bối phat hiện a ba. Tiền bối thật
đung la Khai Trần?"
"Khong giống…khi huyết trong người hắn co…" Ga đan ong cau may, chưa noi xong
đột nhien thấy đồ an La Van Diệp tren than cay chậm rai biến mất. Đay la chỗ
mạnh nhất của lực khống chế tỉ mỉ, đối với lực lượng mỗi tia khi huyết đều bị
hắn khống chế cực kỳ tinh diệu.
"Vừa đung mười lăm giay…la tỉ mỉ Khai Trần!" Ga đan ong con ngươi co rut.
"Tieu rồi tieu rồi, con con chưa nhớ hinh dạng thảo dược!" Phương Mộc đứng một
ben lập tức nong nảy.
"Đo la La Van Diệp, ta giup con tim. Con phải lễ phep với người nay, đừng ăn
noi lỗ mang khiến người phật long, thấy hắn như thấy trưởng bối trong tộc, co
lẽ hắn sẽ vận may của con." Ga đan ong hit sau, du co nghi ngờ cũng tin tưởng
bảy, tam phần, ngoai đầu lại nghiem tuc dặn do.