Người đăng: Boss
Thiếu nien nay binh tĩnh khong giống như đang giả bộ, la thật sự khong sợ hai.
Vẻ mặt nay nếu la người lớn tuổi thi khong lạ lung, nhưng một thiếu nien lại
co được sự binh tĩnh như thế thi tuyệt đối khong binh thường.
Y nhin To Minh, anh mắt khong hề dao động nhưng luc nhin thi lướt qua người To
Minh, như muốn từ điểm nhỏ nhặt tim ra than phận của hắn.
To Minh ngồi đo, toan than bị da thu bao lại. Thiếu nien tỉnh lại lam hanh
động khiến trong mắt hắn co tia khen ngợi, nhưng thiếu nien muốn từ người hắn
nhin ra cai gi thi la điều khong thể nao.
"Vết thương tren người ngươi đa co rất nhiều năm." To Minh khong đap lại cau
hỏi của thiếu nien, ma dung giọng hơi khan khan noi.
Thiếu nien khong lộ vẻ gi, im lặng khong noi. Y biết noi nhiều sẽ sai, chỉ
nhin người bắt coc minh, nghĩ xem rốt cuộc la vi mục đich gi.
"Chắc la luc ngươi vừa sinh ra khong lau bị một cường giả cố ý bị thương…" To
Minh khong nhanh khong chậm noi tiếp.
Thiếu nien thầm kinh ngạc nhưng biểu tinh vẫn khong thay đổi.
"Hay cảm nhận vết thương trong người ngươi, coi thử giờ co thay đổi gi." To
Minh binh tĩnh noi khong chut gợn song, noi xong hắn nhắm mắt lại.
Thiếu nien ngay ra, cảnh giac liếc To Minh một cai, chần chờ nhắm mắt vận
chuyển khi huyết. Luc y vừa tỉnh khong hề phat hiện, bay giờ vận chuyển thi
mạnh mở mắt ra. Vừa nay y ro rang cảm nhận được vết thương trong người đỡ hơn
chut it.
Du giật minh nhưng y cố gắng binh tĩnh. Y biết vết thương của minh luc năm
tuổi bị người hạ Man thuật, nhưng đối phương cố ý lam minh bị thương chứ khong
chết, keo dai cha tu luyện. Khiến cha y mỗi cach một đoạn thời gian phải tieu
hao nhiều khi huyết để cứu mạng y.
Loại vết thương nay cực kỳ ac độc, mấy năm nay y ăn vao nhiều thảo dược nhưng
chỉ keo dai hơi tan, khong thể chuyển biến tốt đẹp. Du la đam Man Cong, tộc
trưởng cũng hết cach xoay sở. Họ từng noi nếu muốn khỏe mạnh thi cach duy nhất
la tim người năm đo hạ Man thuật, giết chết mới khiến Man thuật đứt đi gốc rễ.
Nhưng hiện tại vết thương trong người y đa đỡ hơn, khiến y khong ngờ được. Y
hit thở dồn dập, nương xem xet vết thương trong người để che giấu tia sang
trong mắt
Y từng nhiều lần cầu mong ong trời phu hộ y khỏe mạnh, y khong muốn lam phiền
cha nữa. Mấy năm qua y nhin khuon mặt dần gia nua của cha, chỉ muốn chết, nếu
khong phải co việc khong nỡ buong bỏ thi đa dứt khoat rồi.
Lần nay tộc nhan bộ lạc đi tới rừng mưa nay la tich lũy dược vật cho bộ lạc. Y
đi cung khong phải vi chữa trị cho minh ma muốn chứng minh bản than cũng la
thanh vien trong tộc.
Nhưng một đường được tộc nhan bảo vệ khiến y thầm thở dai.
Hiện tại y cui đầu, tam tư lay động, ngẩng đầu thi khong che giấu tam tinh
nữa, ngơ ngac nhin To Minh, vẻ mặt lộ kich động va khat vọng sống.
"Ngươi…" Thiếu nien hit sau, thanh am co chut run.
"Trong người ngươi bị thương rất nặng, ta khong thể khiến ngươi hoan toan lanh
lặn, nhưng khỏe hơn chut thi vẫn co thể lam được." To Minh mở mắt ra, hai mắt
ẩn sau bộ đồ nhin thiếu nien như la co thể xuyen thấu con người, binh thản
noi.
Thiếu nien bị To Minh nhin, thoang chốc co cảm giac bị nhin thấu. Từ nhỏ y đa
khong phải loại người binh thường, kich động va khat vọng la y cố ý lộ ra. Bay
giờ nghe lời To Minh noi thi y thầm thở ra, nếu To Minh noi lời khẳng định thi
y sẽ khong tin tưởng.
Y hiểu ro thương thế của minh.
"Ngươi muốn cai gi?" Thiếu nien yen lặng giay lat sắc mặt hồi phục binh
thường, che giấu vội vang thật sau trong long, nhin To Minh, khẽ hỏi.
"Chỗ nay la đau?" To Minh khong mất thời gian suy đoan qua lại ma trực tiếp
hỏi. Hắn muốn được đến tin tức vốn sẽ khiến người nhin ra manh mối, cho nen
cũng khong giấu giếm.
"Nơi nay la Quảng Ham Lam." Thiếu nien nhẹ giọng noi, nội tam chợt động, noi
tiếp. "Quảng Ham Lam rất lớn, nơi đay chỉ la một phần, đi sau hơn, sau Ham Sơn
Lam cang rộng rai, lớn bao nhieu thi toi cũng khong biết. Toi chỉ biết từ chỗ
toi đến ra ngoai đi nửa thang thi tới Ham Sơn thanh. Thanh nay xay dựng dựa
vao nui, la con đường phải đi nếu muốn đến Thien Han đại bộ lạc, cho nen cực
kỳ phồn hoa." Thiếu nien noi rất kỹ cang, du trong long co nghi ngờ nhưng
khong biểu lộ ra ngoai.
"Thien Han đại bộ lạc…" To Minh nhiu may, thầm than. Từ nhỏ hắn đi chỗ xa nhất
chinh la Phong Quyến bộ lạc, con về bộ lạc khac thi chưa từng nghe noi qua.
"Thien Han đại bộ lạc chinh la một trong hai đại bộ lạc đất Nam Thần. Ham Sơn
thanh la ở phia nam đất Nam Thần." Thiếu nien liếc To Minh một cai, lại giải
thich, trong long ngay cang nghi ngờ người nay. Y mơ hồ cảm giac To Minh chắc
khong phải người nơi đay, suy đoan nay khiến y bớt đề phong To Minh nhiều.
Y lo lắng nhất la đối phương thuộc bộ lạc đối địch, bay giờ thong qua chut dấu
vết khiến y yen tam hơn.
"Ham Sơn thanh la bộ lạc nao?" To Minh binh thản hỏi tiếp. Nếu khong phải hắn
cố ý muốn thiếu nien yen tam để hỏi them nhiều điều, sẽ khong cho thiếu nien
nhin ra manh mối va dấu vết gi.
To Minh noi ra cau nay cang khiến thiếu nien yen long, mặt lộ net cười.
"Ham Sơn thanh khong thuộc về bộ lạc nao ma la của ba bộ lạc nhỏ, chia lam Phổ
Khương bộ lạc, Nhan Tri bộ lạc, con co An Đong bộ lạc, do ba bộ lạc cung khống
chế. Toi chinh la tộc nhan của Phổ Khương bộ lạc, nếu tiền bối co Man chữa trị
vết thương cho van bối được, vậy sao khong gia nhập Phổ Khương bộ lạc của toi,
trở thanh khach mời. Phổ Khương bộ lạc toi rất hiếu khach, nếu tiền bối đồng ý
thi co thể dừng chan tại đo, cang dễ dang hiểu ro nơi đay. Thậm chi nếu cơ
duyen trung hợp, con được tư cach bai nhập Thien Han tong!" Thiếu nien noi tới
đay lam như vo tinh đanh gia than thể To Minh.
"Bai nhập tong nay qua kho khăn." To Minh vẻ mặt binh tĩnh, hanh động của
thiếu nien đều nằm trong mắt hắn, liếc một cai đa nhin thấu ý tưởng. So sanh
với hắn thi người trước mắt chỉ la một Lạp To ma thoi.
Thiếu nien sờ mũi, cười khẽ noi.
"Tiền bối noi đung. Tuy nhập Thien Han tong kho nhưng khong phải khong thể
nao. Mười năm trước ở Ham Sơn thanh thật sự co người vượt qua thử thach, trở
thanh Man Thien Han tong."
To Minh hơi suy tư, đứng dậy. Hắn co thể thấy được điều thiếu nien noi trừ về
than phận ra, con lại đều la thật. Những tin tức nay khong phải cai gi bi mật,
đối phương khong cần noi dối. Chỉnh lý tin tức trong đầu xong, To Minh đại
khai hiểu nơi đay la một khu vực hoan toan khac với chỗ hắn ở.
Kỳ thực điều nay luc tối hắn nhin trời sao thi phat hiện ngay. Trời sao nơi
đay quen thuộc cũng xa lạ.
To Minh đứng dậy, khong them nhin thiếu nien, hắn thậm chi khong hỏi ten người
ta. Du đối phương noi minh thuộc về Phổ Khương bộ lạc hắn cũng khong hỏi han
gi, hắn khong chut tin tưởng.
So sanh thi du thiếu nien thong minh nhưng vẫn con non, như chim nhỏ chưa trải
qua song gio. Nhin y, To Minh như trong thấy minh trước kia.
To Minh đi hướng sau trong rừng mưa, thiếu nien hoan toan ngơ ngac. Y đa thầm
suy tinh mọi cach biến hoa, thậm chi chuẩn bị một đống lời noi, mục đich cuối
cung la để bảo đảm minh an toan. Nhưng hom nay tất cả chuẩn bị đều bị To Minh
tuy ý bước đi, khong co chut tac dụng.
'Hắn thật sự chỉ hỏi chut tin tức gần đay. Người nay thật lạ lung, nhưng khong
co ac ý…' Thiến nien sờ khoe miệng.
Kỳ thực luc vừa tỉnh y liền phat hiện trong miệng co cảm giac đắng đắng, chắc
la bị đut vao thứ gi. Kết hợp với tinh hinh vết thương đỡ hơn, lại them hiện
giờ thấy To Minh chẳng hề quan tam bước đi, thiếu nien rốt cuộc khẳng định
ngườinay đich thực khong co ac ý với minh.
'Nếu hắn muốn hại minh thi khong cần chữa trị cho minh. Bị hắn tra tấn thi
minh rồi sẽ noi ra một it chuyện bi ẩn khong lien lụy đến bộ lạc. Nhưng hắn
khong co, ngược lại chữa trị trước cho minh. Luc trước hắn vi bắt minh ma dẫn
dắt Hắc Thứ thu, giờ nghĩ lại thi cũng la cố ý chọn loại thu đo. Bởi vi no
tương đương với tầng thứ bảy Ngưng Huyết cảnh, A Manh đại ca co thể đối pho,
sẽ khong khiến tộc nhan chết đi.'
Trong đầu thiếu nien xoay chuyển nhiều lần, mắt thấy To Minh sắp biến mất, vội
vang đứng dậy chạy nhanh vai bước.
"Tiền bối hay dừng bước!"
Thanh am của y truyền ra trong rừng mưa nhưng khong khiến To Minh ngừng chan.
Cơ thể chợt loe, hắn đa biến mất trong tầm mắt thiếu nien, khong thấy bong
dang.
Thiếu nien chạy them một đoạn đường, khong phat hiện cai gi, biểu tinh lộ hối
han.
'Ai, sao người nay đi nhanh như vậy. Minh cẩn thận qua hoa hư chuyện, bỏ lỡ cơ
hội chữa thương.' Thiếu nien cang nghĩ cang hối hận, vẻ mặt chần chờ như kho
thể đặt quyết tam.
Bỗng nhien phương xa trong rừng truyền đến tiếng veo veo, thiếu nien khong
động đậy. Y co thể cảm giac được đo la tộc nhan đang tới gần. Quả nhien khong
lau sau, thanh nien tầng thứ bảy Ngưng Huyết lao ra trước tien, theo sau la
cac tộc nhan, khong ai chết.
Nhin thiếu nien binh yen, đam người đo đều thở ra. Thanh nien ten A Manh tới
gần nhỏ giọng hỏi nhưng thiếu nien đều lắc đầu, khong mở miệng, cũng khong noi
ra chuyện của To Minh. Trong long y co suy nghĩ rieng, khong chần chờ nữa ma
đặt quyết tam.
Trong rừng mưa, To Minh yen lặng bước đi, hắn đa thao xuống da thu, vẻ mặt me
mang đi hướng day nui.
'Đất Nam Thần.'
'Ham Sơn thanh.'
'Thien Han đại bộ lạc…Thien Han tong!' To Minh khong hiểu cai gi la Thien Han
tong, nhưng thong qua lời noi va vẻ mặt của thiếu nien, hắn mơ hồ hiểu ra.
'Thien Han tong chắc la khac với bộ lạc…'
"Nơi nay la Đất Nam Thần, cach nha minh…bao xa…" To Minh khẽ thở dai. Hắn chỉ
nhớ người ao đen từng noi Ô Sơn la khu vực Tay Minh. Phong Quyến bộ lạc la
dong phụ của Mieu Man.