Người đăng: Boss
Bầu trời giang mưa, nước mưa ti tach đanh tren la cay to lớn phat ra thanh am
rao rao. Nước mưa đọng rất nhiều tren la cay, theo đo ngưng tụ thanh suối nước
thuận theo đầu la cay chảy xuống.
Đay la một mảnh rừng mưa, ben trong đầy nước bun. Mưa rơi tại đo thanh từng
vũng bun, bầu trời tối đen, chỉ co đoi khi xẹt qua tia chớp mới chiếu rọi mảnh
đất nay ro rang trong phut chốc.
Sấm set cuồn cuộn đến rồi lại đi nhanh vang vọng trong đem khuya.
Sau trong rừng mưa co một day nui ẩn giấu tại bong đem. Day nui khong cao,
khong thể so sanh với Ô Sơn, thấp be nhưng co rất nhiều.
Bay giờ co hai tia chớp xe rach khong trung, khiến mặt đất thoang chốc sang
ngời, co thể mơ hồ thấy giữa chừng một ngọn nui nằm một người.
Người nay đa ở đay vai ngay, tại nơi khỉ ho co gay khong một bong người, khong
biết người nay lam sao xuất hiện. Y mặc đồ da thu tả tơi, thoạt nhin cực kỳ
chật vật.
Nằm đo khong động đậy la một thanh nien, thoạt nhin khoảng hai mươi mấy tuổi,
tuy noi mặt mũi thanh tu nhưng co vết sẹo tren mặt y.
Y nhắm mắt, than thể co rất nhiều vết thương. Mưa rơi xuống, vết thương đa
trắng bệch, khong chảy ra mau tươi.
Mưa vẫn đang tiếp tục, lại qua vai ngay mới từ từ dừng lại. Trời trong sang,
may đen tan đi, nghenh đon anh mặt trời.
Hiện giờ la mua he. Mưa qua đi, mặt đất dần bốc len khoi trắng, cảm giac nong
chay thieu hết tất cả sinh linh.
Thanh nien nằm ở sườn nui, hiện giờ vẫn bất động, như la đa chết.
Lại qua vai ngay, mấy con ken ken xoay quanh tren khong trung. Đam ken ken anh
mắt lạnh lung, bay tren trời nhin chằm chằm thiếu nien ở sườn nui, co do dự.
Rốt cuộc, dường như một con ken ken khong kiềm nổi nữa, vọt xuống dưới tới ben
cạnh thiếu nien. No đập canh xoay mấy vong trực tiếp rơi tren ngực thiếu nien.
No dung cai mỏ sắc ben như muốn mổ con mồi ngon lanh no ngắm nghia đa lau.
Một ngụm lại một ngụm, ken ken vừa ăn vừa quan sat vẻ mặt con mồi, dần dần thả
lỏng cảnh giac. Theo no thấy thi đay đung la một người chết.
Ngay sau đo, tren bầu trời đam ken ken con lại đều lao vụt tới, lặng lẽ đap
tren người thanh nien, mắt lạnh lẽo. Nhưng chung vừa đap xuống, thanh nien
mạnh mở mắt ra, nang len tay phải tum lấy ken ken thứ nhất đap xuống ngực
minh. Đam ken ken con lại đều kinh hai muốn bay len, nhưng cơ thể chung như la
dinh vao người thanh nien, khong thể bay đi.
Chộp lấy ken ken đặt ben miệng, thanh nien cắn mạnh cổ ken ken, uống mau. Mau
mang theo mui tanh dọc theo cổ họng tiến vao người, khiến than thể bởi vi qua
đoi ma te liệt co cảm giac kim đam.
Nhưng cảm giac kim đam nay lại khiến cả người y rốt cuộc co chut ấm ap.
Rất nhanh, con ken ken đo giay dụa vỗ vai cai liền bất động, mất hết mau.
Thanh nien hit một hơi sau, bỏ con ken ken nay sang ben, khong nhanh khong
chậm tum lấy một con khac khong thể bay khỏi người, lần nữa uống mau. Mai đến
khi bảy con ken ken tren người y đều chết hết, khuon mặt thanh nien dần co
chut mau.
Y nằm đo nhin len bầu trời. Trời xanh thẳm, anh mặt trời nong bức, mắt tran
đầy mờ mịt, đo chinh la To Minh.
Đem ma mấy ngay trước hắn đa tỉnh. Luc hắn tỉnh, vẫn co thể nghe thấy trong
đầu quanh quẩn tiếng gọi ca ca từng mơ thấy.
Khi hắn hoan toan tỉnh lại, cung cảm nhận được toan than vo cung đau nhức, đau
đớn rồi lại te dại. Te khong chỉ la than thể hắn, con co long.
Mấy ngay nay hắn nằm tren mặt đất, đầu oc me mang va hỗn loạn. Hắn chỉ nhớ ở
giữa khong trung Ô Sơn, bởi vi người tren trời sao đanh ra một chưởng xuất
hiện vong xoay hut hắn vao trong. Luc đo hắn thấy A Cong nhắm mắt chưa biết
sống chết ra sao cũng bị hut theo.
Hắn khong biết vong xoay đo la cai gi, khong ro vi sao no xuất hiện, cang
khong biết hiện tại minh ở đau. Nhưng hắn nhin bầu trời nong bức, nhin nui
rừng xung quanh xa lạ, trong long co linh cảm chắc hắn khong ở tại Ô Sơn.
Hắn khong muốn tin A Cong đa chết, nhưng hiểu ro A Cong bị thương nặng hơn
minh rất nhiều. Hinh ảnh cuối cung la A Cong nhắm mắt bất động, khiến To Minh
khong dam nghĩ tiếp. Trong long hắn đau nhoi, dường như vĩnh viễn mất đi người
than nhất.
'A Cong sẽ khong chết…'
To Minh nhắm mắt lại, vẻ mặt đau thương chậm rai bị hắn che giấu. Từ nhỏ đến
lớn hắn trưởng thanh trong vong tay A Cong, khong một minh đi qua xa như vậy.
Cảnh vật lạ lẫm khiến To Minh nội tam co độc cũng khiến hắn khong thể khong
kien cường.
Khi hắn lần nữa mở mắt ra, khong thấy đau thương, bi thương đo bị cất giấu rất
sau ở đay long hắn, người ngoai khong nhin tới. Ánh mắt hắn binh tĩnh, thậm
chi hơi lạnh lẽo.
Hắn giay dụa ngồi dậy, dưới anh nắng chay bỏng, khoanh chan nhắm mắt lại, lặng
lẽ vận chuyển khi huyết. Nhưng khi huyết vừa mới di chuyển lập tức biến thanh
đau nhức khiến cơ thể To Minh run len. Hắn cắn răng khong phat ra chut am
thanh.
Hắn hiểu ro, than thể minh sau khi cưỡng ep đột pha lại lien tục chiến đấu,
cuối cung bị trọng thương, giờ đa để lại vết thương ẩn rất nặng, bay giờ no
bung phat ra.
'Tầng thứ bảy Ngưng Huyết cảnh hai trăm bốn mươi ba sợi mau vẫn con, trước khi
binh phục vẫn co thể phat huy.' To Minh thở hồng hộc, nang len tay phải siết
chặt lại, đau nhức ập tới nhưng mặt hắn chẳng chut thay đổi. Hắn đa học được
cach chịu đựng thống khổ.
'Đại khai co thể phat huy ra thực lực một trăm sợi mau, tương đương với đỉnh
thầng thứ năm Ngưng Huyết cảnh. Nhưng theo thời gian troi qua, vết thương ẩn
sẽ ngay cang lớn, khiến minh cang luc cang yếu yếu ớt mai đến chết đi.' To
Minh im lặng, trong đau đớn vận chuyển sợi mau.
Dần dần, khi bầu trời tối xuống, khi trăng sang xuất hiện, To Minh ngẩng đầu
ngắm trăng, anh trăng rơi xuống ben ngoai than hắn, dần chui vao người tẩm bổ.
Một đem rất nhanh troi qua, khi nắng sớm rơi tren mặt đất, xua tan hơi lạnh
ban đem, lại bị nong chay thay thế thi To Minh mở mắt thở ra một hơi.
Sắc mặt hắn tốt hơn ngay hom qua rất nhiều, nhưng toat ra sự suy yếu. To Minh
nhiu may kiểm tra than thể, khẽ thở dai.
'Nếu khong phải minh nắm giữ tỉ mỉ lại them co thể mượn anh trăng chữa thương,
chỉ sợ qua đem nay co thể vận dụng lực lượng sợi mau sẽ khong tới một trăm
sợi. Nhưng du la vậy, hiện tại minh co thể dung sợi mau chỉ con lại chin mươi
tam sợi. Nhất định phải nhanh chong giải quyết vết thương ẩn nay, minh cần đủ
đan dược để điều dưỡng.' To Minh hơi trầm ngam, sờ vật trong ngực. Tuy noi luc
trước hắn bị cuốn vao hố đen, khong biết ở đo bao lau nhưng đồ vật trong ngực
vẫn con.
Một cai tui rach, một khối xương nhỏ Sơn Ngan cầm trước khi chết, con co trước
khi họ chia tay tộc trưởng cho xương thu xac nhận bộ lạc an toan.
Trừ những thứ nay con co một cốt Huan, một mảnh vỡ Man Tượng Ô Sơn, một binh
nhỏ bị nứt nhưng khong vỡ ra, ben trong chứa hai giọt Man huyết.
Nhin những thứ nay, To Minh cầm lấy mảnh vỡ Man Tượng Ô Sơn. Chinh la mảnh vỡ
nay luc nổ thi xẹt qua mặt hắn, hinh thanh vết sẹo.
Nhin vật đo, To Minh nhắm mắt lại, thật lau sau, hắn cất tất cả vao cai tui
rach. Vật nay co lẽ co manh mối gi đo nhưng hiện tại lại la lựa chọn duy nhất
của hắn.
Dọn dẹp xong tất cả, To Minh đứng dậy, tay phải sờ giữa tran, vẻ mặt lộ ra suy
ngẫm. Hiện giờ hắn phải dựa vao chinh minh lam mọi thứ, nhất định phải cẩn
thận từng chut một, khong thể sai lầm một ly.
'Nơi đay xa lạ, lấy trạng thai hiện giờ của minh, trước khi hoan toan hồi phục
tu vi khong thich hợp rời khỏi rừng mưa nay. Nơi đay cay cối rậm rạp, co lẽ sẽ
co chut thảo dược minh cần.' Trầm ngam suy tư, To Minh mắt chợt loe vẫn co sự
suy yếu, chậm rai xuống nui. Hắn ở trong rừng mưa va day nui dai lien mien,
cẩn thận cảnh giac tim kiếm mấy ngay trời.
'A Cong khong ở đay.'
Mấy ngay sau, tại con suối nhỏ trong ngọn nui nao đo, To Minh ngồi cạnh bờ
suối, nắm ngực, chỗ đo đau đớn khiến hắn khong thể che giấu bi thương.
Một luc sau, To Minh dung lạnh lung va binh tĩnh chon giấu bi thương. Ben cạnh
dong suối tẩy rửa than thể, hắn nhin trong nước chiếu ngược khuon mặt minh.
Khuon mặt đo khong con sự non nớt mười sau tuổi ma la dấu vết năm thang nhẹ in
dấu.
'Minh ở vong xoay đo đa bao nhieu năm…' Sờ vết sẹo Man Tượng Ô Sơn để lại, To
Minh im lặng tắm rửa sạch sẽ, mặc quần ao, buộc toc lại sau gay, ngồi cạnh
dong suối lặng lẽ nhin bầu trời.
'Người ao đen lấy ra lệnh bai, vi sao khiến A Cong trong thấy liền biến sắc
mặt. Người ao đen noi chung ta, la những người đo…'
'Tuy Tất Đồ chết nhưng thong qua lời của người ao đen, trận chiến tranh nay
dấy len nhất định co ẩn ý khac…'
'Trong người A Cong cuối cung bay ra cay cờ lớn, hoa thanh bầu trời sao. Người
ao đen từng gọi no la trời sao nước ngoai, cai gi la nước ngoai…'
'A Cong muốn minh nhớ kỹ bầu trời sao kia, chẳng lẽ noi than thế của minh…' To
Minh trầm mặc, vẻ mặt phức tạp. Hắn ấn tượng sau nhất chinh la trời sao kia
hợp thanh than hinh, người trung nien bộ dang hơi giống minh, y…la ai.
Trong long To Minh dần co đap an nhưng khong thể xac định.
'Y…la cha của minh ư.'
Sự việc xảy ra khiến To Minh cảm nhận được tren người minh co một bi mật to
lớn che đậy xung quanh, khiến hắn nhin khong ro.
'Hiện giờ minh đang ở đau, cach Ô Sơn bao xa…'
'Bạch Linh…toi vẫn nhớ ước hẹn kia…nhưng toi khong thể đến." Hai mắt To Minh
nhắm chặt.
'Tiểu Hồng, ngươi co khỏe khong….'
Khi sắc trời tiến vao hoang hon, dần tối đi, To Minh rời khỏi con suối đi
hướng rừng mưa. Bong lưng hắn tran đầy co đơn va tieu điều.