Người đăng: Boss
To Minh đứng trong bộ lạc đa hoang tan, nhin ga đan ong đang khoc. Cau hắn hỏi
khong được đap lại. Ga đan ong kia chinh la Sơn Ngan. Ga rơi lệ quỳ giữa bộ
lạc, vẻ mặt thống khổ, xen lẫn phức tạp va ay nay, co cả bi thương.
To Minh im lặng, hắn khong ra tay, như đang chờ Sơn Ngan trả lời.
Thật lau sau, khi gio lạnh tiếp tục thổi lướt mặt đất, khiến vật dụng bay
thanh vong thi Sơn Ngan ngừng khoc, chậm rai đứng dậy, ngoai đầu nhin To Minh.
Đoi mắt kia đỏ rực, mỏi mệt.
Ánh mặt quen thuộc giờ đay biến xa lạ. Người vốn than quen nay thanh kẻ phản
bội Ô Sơn bộ lạc. Nếu khong phải ga, bộ lạc sẽ khong thương vong thảm như vậy.
"La ngươi noi cho Hắc Sơn bộ lạc đường đi của chung ta." To Minh nhin Sơn
Ngan, vẻ mặt đau thương bước tới.
"Luc ta trở về, cac người đang ở xung quanh tieu diệt trinh sat tộc nhan Hắc
Sơn bộ lạc. Luc đo cac người tach ra, khong ai chu ý ngươi đi đau. Ngươi khong
giết tộc nhan Hắc Sơn bộ lạc trong khu vực của minh, ma la noi ro đường đi
nước bước của bộ lạc." To Minh tiếp tục tiến len.
Sơn Ngan mặt tai nhợt, cười thảm lảo đảo lui ra sau vai bước, dường như khong
dam đối diện To Minh chất vấn.
"Cạm bẫy chỗ đo giết chết rất nhiều tộc nhan của chung ta…"
"Từ đo về sau ngươi luon kiềm chế khong hanh động, mai tới luc quan trọng
nhất, ta, Loi Thần, Nam Tung gia gia va ngươi ở lại, ngươi mới hanh động,
trọng thương Nam Tung gia gia, đanh vỡ sắp đặt. Ngươi thật muốn nhin Hắc Sơn
bộ lạc đuổi kịp tan sat tộc nhan ư…" To Minh cất bước, khan giọng noi.
Vẻ mặt Sơn Ngan cang đau khổ, lần nữa lui vai bước.
"Ta co hai điều khong biết. Thứ nhất, vi sao ngươi phản bội bộ lạc. Thứ hai,
ngươi khong để Bắc Lăng va cha hắn ở lại, la bởi vi khong nắm chắc ngươi trọng
thương Nam Tung gia gia xong mấy người đo co thể ngăn cản bước chan tộc trưởng
Hắc Sơn bộ lạc, hay vi luc đo ngươi ăn năn hối hận?" Than thể To Minh chợt loe
đa tới gần Sơn Ngan cach hai mươi met.
"Cho ta biết, vi sao?"
"Khong cần nhiều lời!!!" Mặt Sơn Ngan tai nhợt, lớn tiếng gầm rống, biểu tinh
thống khổ bi thương bung phat. Ga lui vai bước, nhin chằm chằm To Minh.
"Khong cần noi nhiều! Khong vi cai gi hết, khong co!" Sơn Ngan rơi lệ, nang
len tay phải, ban tay liền anh sang đỏ lượn lờ quanh canh tay, chỉ hướng To
Minh.
"Ngươi la To Minh cũng được, Mặc To cũng thế, cut đi cho ta! Ta chưa thể chết,
cho ta mười năm, mười năm sau ta sẽ tự sat tại đay. Nếu ngươi tiếp tục day
dưa, đừng trach ta khong nghĩ tinh cung tộc!" Luc trước ga lạnh lung giờ khong
con nữa. Hiện tại Sơn Ngan tựa như da thu đang gầm rống, phong người len như
muốn rời khỏi bộ lạc.
"Ngươi đa phản bội tộc nhan thi noi cai gi tinh cung tộc. Khi ngươi tổn thương
Nam Tung gia gia, co từng nghĩ nếu chung ta đều chết bởi truy binh khi tộc
nhan di chuyển, chờ đợi họ sẽ la cai gi!!!" To Minh nghiến chặt răng, tay phải
giơ len Huyết Lan Mau lao tới chỗ Sơn Ngan.
Than thể To Minh hoa thanh cầu vồng đỏ, sau lưng bềnh bồng vo số tơ trăng,
chớp mắt tới gần Sơn Ngan. Tiếng chấn vang len trong bộ lạc đa từng hạnh phuc
yen binh.
Trong tiếng chấn, Sơn Ngan gầm len, anh sang đỏ ở tay phải hoa thanh thanh đao
mau mau, va chạm trường mau hinh thanh lực chấn khuếch tan xung quanh.
"Ô Huyết Trần!" Sơn Ngan lui ra sau vai bước, mặt trắng bệch hộc mau. Mau ở
giữa khong trung hoa thanh sương đỏ bay thẳng tới chỗ To Minh.
So về độ sau tu vi, thuật Ô Huyết Trần nay cang hơn của To Minh nhiều. Thuật
nay vừa ra, liền tran ngập phạm vi mấy met. Một khi rơi tren than thể To Minh
sẽ như mũi ten sắc nhọn đam vao người. Nhưng khoảnh khắc đầy trời mưa mau sắc
ben tới gần minh, bong trăng trong mắt To Minh lấp loe. Hom nay la đem trăng
tron, hom nay la đem trăng tron!
Sau lưng To Minh bay vo số sợi tơ trăng, trong thời gian ngắn co lại, giay
phut mưa mau đến thi tơ trăng ngưng tụ trước mặt To Minh, hinh thanh bức tường
tơ va chạm với mưa mau.
Oanh! một tiếng, cơ thể To Minh run rẩy, sợi tơ trăng tan vỡ, nhưng mưa mau như bị gio mạnh thổi tan theo may khoi.
Cung luc đo, khoe miệng Sơn Ngan chảy mau tươi, cơ thể lien tục lui ra sau vai
met. Ga nhảy vọt len, khong chiến đấu tiếp ma định nhanh chan chạy trốn.
Sao To Minh co thể để ga trốn thoat, hắn lập tức đuổi theo. Nhưng mới tới gần
thi Sơn Ngan mạnh xoay người, trong mắt lộ ra thống khổ, cũng co sat khi.
"To Minh, la ngươi ep ta!" Sơn Ngan gao len.
Ga nang len huyết đao, trong thời gian ngắn tren mặt ga lập tức co lộ ra thứ
như la Man Văn, la Man Văn của rieng ga!
Man Văn xuất hiện, cung luc đo sau lưng Sơn Ngan, khong gian vặn vẹo huyễn hoa
ra một thanh đao to mau đỏ. Đao rơi xuống, đao đỏ xuyen qua người ga mang theo
sat khi manh liệt chem hướng đầu To Minh.
Một đao kia tuyệt diệu sắc ben, la chieu mạnh nhất của Sơn Ngan Khoi Thủ đội
săn Ô Sơn bộ lạc! Người va thu chết dưới một đao kia nhiều khong đếm hết!!!
Ben cạnh To Minh, rất nhiều anh trăng giang xuống bỗng chốc hoa thanh từng sợi
tơ quấn lấy thanh đao muốn chem xuống. Nhưng khoảnh khắc chạm vao bong đao thi
sợi tơ đứt đoạn.
Mắt thấy thanh đao sắp giang xuống, hai mắt To Minh sang ngời, tran ngập ngọn
lửa, giống như con mắt hắn bị thieu đốt. Ngọn lửa xuất hiện thi To Minh lập
tức cảm giac trong người khi huyết nong chay, dường như ben trong co ngọn lửa
thieu hủy trời đất!
Dưới đem trăng tron, mức độ nong chay kia hơn xa luc trước nhiều. To Minh
khong gầm ra tiếng ma la hai mắt rực chay, nang len tay phải đanh một chưởng
vao huyết đao chem xuống đầu.
Toan than hắn trong chớp mắt nay bung phat ngọn lửa, bao phủ quanh người,
dường như hinh thanh một người lửa to lớn. Người lửa hướng trăng tron tren
trời hut ngụm khi. Giay phut nay, dường như anh trăng trong trời đất bị hut
lấy, khiến xung quanh thoang chốc tối đi.
"Lửa!" To Minh khẽ noi.
Tren đường truy đuổi thi hắn đa cảm nhận được, dưới trăng tron, ngọn lửa tồn
tại trong người chỉ cần hắn muốn thi sẽ tự bung phat.
Người lửa theo tay phải To Minh đanh ra một chưởng, cai đầu mạnh đụng vao
huyết đao. Trong luc va chạm, bong dang khong con giống người ma hoa thanh
biển lửa, thieu đốt.
Thanh am đung đung chấn động trời đất. Biển lửa va huyết đao cung tan vỡ. Sơn
Ngan lộ ra biểu tinh kho tin, hộc mau. Vốn ga đa trọng thương, bay giờ cang
khong thể chịu đựng, cơ thể bắn len, ở giữa khong trung lại phun bung mau,
loạng choạng chạy nhanh.
Khoe miệng To Minh tran ra mau tươi. Mau rơi tren tuyết khiến mặt tuyết như co
lửa thieu chay, bỗng chốc bị hoa tan. Mắt thấy Sơn Ngan định trốn, To Minh
mạnh đạp ra một bước, Huyết Lan Mau trong tay mạnh nem ra ngoai.
Tiếng rit vang vọng, Huyết Lan Mau hoa thanh con chim to mau đỏ đap xuống đất
chỗ Sơn Ngan bỏ chạy, phat ra tiếng nổ dấy len lực chấn, khiến Sơn Ngan tạm
ngừng.
Ga vừa dừng lại thi To Minh giẫm đất một cai, lập tức tuyết ben cạnh co thanh
dao găm đa luc trước tộc nhan thu dọn bỏ lại bắn len cao, bị hắn nắm trong
tay. Than thể chớp mắt tới gần Sơn Ngan, đam ra một nhat.
"Minh khong thể chết!" Vẻ mặt Sơn Ngan dữ tợn, khoảnh khắc bị To Minh đam tới
thi năm ngon tay phải loe anh sang đỏ, hoa thanh thanh đao đỏ. Hai người gần
như cung luc đam vao cơ thể đối phương.
"Cho ta mười năm, chỉ mười năm!!!" Sơn Ngan thở hồng hộc, thống khổ gao.
"Luc ta con nhỏ, ngươi la trưởng bối ta rất kinh trọng. Ta biết ngươi lạnh
lung la vi bất đắc dĩ, bởi vi trach nhiệm của ngươi rất nặng nề, ngươi phải
bảo vệ bộ lạc. Trong bộ lạc cần hiền hoa như Tiễn Thủ, cũng cần người lạnh
lung. Cho nen ngươi chọn lạnh lung. Ngươi đam ta nhat đao kia, la ta cảm ơn
ngươi từng bảo vệ bộ lạc."
"Nhưng ta tuyệt đối khong tha thứ ngươi. Bị ngươi phản bội, những tộc nhan đa
chết sẽ khong tha thứ ngươi!" Khoe miệng To Minh chảy mau, dan sat người Sơn
Ngan, tay phải cầm đao đa mạnh rut ra, lần nữa đam vao.
"Một đao nay la những người gia trong bộ lạc đa chết vi ngươi."
"Một đao nay la những tộc nhan vo dụng bảo vệ tộc trưởng ma chết đi vi ngươi."
To Minh ở ben tai Sơn Ngan nhỏ giọng noi, lại đam một đao.
"Một đao nay la của Ô Lạp."
"Một đao nay la của Liễu Địch." Mắt To Minh trợn to, mang theo đau thương
khong ngừng đam ra.
Hắn đam mỗi một đao đều khiến cơ thể Sơn Ngan run rẩy, khoe miệng khong ngừng
chảy mau tươi, cũng rơi lệ trong đau thương va thống khổ.
"Một đao nay la của Nam Tung gia gia."
To Minh nhin bộ lạc hoang tan, giữ chặt Sơn Ngan khong để ga gục xuống, đẩy ga
ra trước. Tay phải cầm đao lại lần nữa đam ra. Theo hắn xo đẩy, mặt tuyết dưới
chan hai người thanh vũng mau nhin thấy ghe người, keo dai tới khi To Minh đẩy
Sơn Ngan đụng vao rao chắn gỗ vay quanh bộ lạc khong bị hư hao qua nghiem
trọng.
Rầm! một tiếng, rao chắn chấn động, cung luc đo, To Minh lại đam ra một đao.
"Một đao nay la của A Cong."
"Một đao nay la của ta." To Minh nhỏ giọng noi, đem dao găm bằng đa đam sau
vao ngực Sơn Ngan. Sơn Ngan gục tren người To Minh, than thể khong ngừng co
giật, tia sang trong mắt dần tối tăm.
Xung quanh hoan toan tĩnh lặng. Cả bộ lạc chỉ co hai người, như đang om nhau.
To Minh nhắm mắt lại, chốc lat sau hắn nhẹ nhang lui vai bước. Xac Sơn Ngan
nga xuống đất, hai mắt trống rỗng như khong nhin thấy To Minh, giay dụa nang
len tay phải run lẩy bẩy, lấy ra khối xương trước ngực.
Đo la một khối xương rất nhỏ, trong như xương chan con nit. Chộp lấy khối
xương, Sơn Ngan hai mắt trống rỗng chảy xuống giọt lệ.
Lệ lăn dai, ga đa tắt thở, khong con sự sống.