Người đăng: tuanh.kst@
Bạch Nhạc Tiên cũng không hỏi Đỗ Long vì sao sáng sớm tinh mơ mới về. Nhưng Đỗ
Long vẫn giải thích một chút, nói mình nhất thời hứng khởi, đi tuần tra đêm
cùng đồng nghiệp
Sau khi Bạch Nhạc Tiên đi làm không lâu, Đỗ Long nhận được điện thoại của Kỷ
Quân San, báo đã về tới nhà an toàn. Hắn lập tức rời nhà, đi tới khu nhà mà
Lâm Nhã Hân đã mua ở thành phố Lỗ Tây.
Đây là một khu nhà rất bình thường, Lâm Nhã Hân đã mua nơi này cho thuận tiện,
ở đây có thể đỗ xe, ba tầng lầu nhỏ cũng đủ dùng. Ngoài ra còn có tầng hầm mà
Lâm Nhã Hân đã sửa chữa một chút, trở thành một cái hầm bí mật để hưởng lạc.
Đang bận dạy dỗ Âu Dương Đình và Phó Hồng Tuyết ở trong hầm bí mật Lâm Nhã Hân
nghe được động tĩnh liền đi ra. Đỗ Long không thấy Phó Hồng Tuyết, liền hỏi: -
Mọi chuyện thế nào rồi?
Lâm Nhã Hân cười nói: - Tuyết Nhi còn nghe lời, còn Đình nô, đến giờ câu duy
nhất cô ta nói là muốn gặp anh.
Đỗ Long nói: - Vậy anh đi gặp các cô ấy nhé.
Đi vào tầng hầm, con đường tối tăm trước mắt khiến Đỗ Long không nói lên lời.
Nhìn thấy Âu Dương Đình bị khóa ở trong lồng, Phó Hồng Tuyết bị xích treo trên
không trung. Ngoài ra còn có một người phụ nữ thân hình đẫy đà, trên đầu đội
mũ chụp màu đen, bị trói tay sau lưng trên một cây gỗ tam giác đơn giản.
Ba người phụ nữ toàn thân đổ mồ hôi đầm đìa, những âm thanh sột soạt không
ngừng phát ra từ cơ thể bọn họ. Xem ra Lâm Nhã Hân còn nạp thêm nhiên liệu cho
họ.
Nhìn thấy Đỗ Long tiến vào, Phó Hồng Tuyết ngượng ngùng cúi đầu xuống. Ánh mắt
phức tạp của Âu Dương Đình nhìn Đỗ Long, cắn răng nói: - Ngươi giết ta đi, như
thế này thật nhục nhã, ngươi là loại đàn ông gì chứ?
Đỗ Long đi tới trước mặt cô ta, cúi người đưa tay vào trong lồng sờ sờ đầu cô
ta, Âu Dương Đình muốn tránh, nhưng không có chỗ để trốn, Đỗ Long nói: - Chết
vinh không bằng sống nhục, giết cô thì thật đơn giản cho cô quá, cô cứ từ từ ở
trong này chịu đựng đi.
Âu Dương Đình bực tức nói: - Ngươi là cảnh sát! Sao ngươi có thể biết luật mà
phạm luật? Mau thả ta, ta thà ngồi tù cũng không muốn ở chỗ này thêm một giây
nào nữa.
Đỗ Long cười lạnh nói: - Phạm tội giết người còn nói luật pháp gì với ta chứ?
Thật là buồn cười, nếu cô gặp ta chỉ để nói những lời nhảm nhí này, ta khuyên
cô nên tỉnh lại đi. Nếu như cô muốn rời khỏi đây, vậy thì cũng đơn giản thôi,
chỉ cần cô phối hợp với ta, dẫn dụ để ta bắt được tên chủ nhân gì đó kia, ta
sẽ lập tức thả cô.
Âu Dương Đình nói: - Ngươi nằm mơ đi! Ngươi đấu không lại với hội đoàn kết của
chúng ta đâu. Mau ngoan ngoãn thả ta ra, bằng không sớm muộn gì ngươi cũng sẽ
hối hận. Những gì các ngươi làm với ta, ta sẽ trả lễ lại gấp mười lần lên
những người phụ nữ của ngươi.
Đỗ Long lắc đầu, đang định đứng lên, đột nhiên trong lòng thay đổi, hắn dừng
lại cảm ứng suy nghĩ của Âu Dương Đình. Trong nháy mắt cảm giác bấy lâu nay
lại xuất hiện, tâm trạng của Đỗ Long chỉ có thể dùng từ mừng như điên để hình
dung. Không ngờ lần này đại nạn không chết, hắn còn tìm được dị năng đã biến
mất hơn nửa nay, không biết là nên hận Âu Dương Đình hay là cảm ơn cô ta đây.
Có dị năng để dựa giẫm, sự tự tin của Đỗ Long tăng lên nhiều. Hắn phát hiện
trong lòng Âu Dương Đình đang rất rối loạn, hắn phải thông qua sự dẫn lối của
lời nói mới có thể biết được nội tâm mà cô ta giấu trong lớp vỏ bọc mạnh mẽ bề
ngoài.
Đỗ Long nói: - Cô thừa biết chuyện này quá xa vời, mạnh miệng cũng chỉ vô dụng
thôi, trong mắt ta hội đoàn kết chẳng khác gì với đám gà chó kiểng. Nếu cho ta
một tổ chuyên môn để đối phó với hội đoàn kết, thì không bao lâu hội đoàn kết
sẽ sụp đổ trước mặt ta.
Âu Dương Đình tức tối hừ một tiếng, rõ ràng không tin những gì Đỗ Long nói.
Hắn cũng không thèm để ý, hắn tiếp tục nói: - Kỳ thật ta đã sớm biết chủ nhân
của các người là ai, tên gã là Ngự Nhã đúng không? Đây chỉ là tên trong hội
đoàn kết của gã thôi, tên thật không chừng gã cũng không nhớ.
Âu Dương Đình cười lạnh nói: - Ngươi biết thì đã sao?Ngươi mãi mãi cũng sẽ
không tìm thấy đâu.
Đỗ Long cười nói: - Bắt chuột cần phải kiên nhẫn, ta tin sẽ bắt được con chuôt
bư này, hơn nữa sẽ bắt được dưới sự trợ giúp của các người.
Âu Dương Đình vẫn nói câu nói kia: - Ngươi nằm mơ đi!
Đỗ Long mỉm cười, qua thẩm vấn hắn đã thu được không ít từ Âu Dương Đình. Hơn
nữa hiểu được tâm lý phức tạp của Âu Dương Đình, điều này sẽ giúp đỡ cho việc
thu phục cô ta.
Đỗ Long đứng lên, hắn đang nhẩm tính trong lòng, hắn nên sử dụng những tư liệu
đã nắm bắt được như thế nào, sẽ tìm ra tên Ngự Nhã thần bí kia chứ?
Giữ lại thân phận của bọn Âu Dương Đình là điều rất cần thiết, nhưng Âu Dương
Đình chắc chắn sẽ không phối hợp, còn Phó Hồng Tuyết?
Đỗ Long đi tới bên cạnh Phó Hồng Tuyết, nâng cằm của cô nàng lên, hỏi: - Tiểu
Tuyết, cô sẵn lòng giúp tôi tìm ra chủ nhân cũ của cô chứ?
Phó Hồng Tuyết xấu hổ nhìn hắn, gặp ánh mắt sáng quắc của hắn nhìn mình, Phó
Hồng Tuyết không hiểu sao trong lòng mơ hồ, nói ra những lời sâu trong lòng: -
Người là chủ nhân mới của em, em sẵn sàng phục tùng bất kỳ mệnh lệnh gì của
người.
Đỗ Long mừng rỡ, hắn nói: - Tiểu Tuyết, quả nhiên cô ngoan ngoãn hơn nhiều so
với sư tỷ của cô.
Âu Dương Đình ở bên kia cả giận nói: - Tiểu Tuyết, sao ngươi có thể nói ra
những lời phản bội chủ nhân! Ngươi muốn tìm cái chết sao?
Sau khi nói ra, ngược lại Phó Hồng Tuyết tinh thần ổn định, cô nói: - Sư tỷ,
hội đoàn kết có gì đáng để chúng ta nguyện trung thành không? Bọn họ chỉ biết
dùng sự sợ hãi để khống chế chúng ta, để chúng ta đi làm những chuyện trái với
đạo lý. Thật sự tôi đã muốn thoát khỏi sự khống chế của hội đoàn kết từ lâu
rồi, chỉ có điều không có năng lực và gan phản kháng mà thôi. Sư tỷ tuy chị
không nói, nhưng tôi nghĩ, chị cũng có suy nghĩ giống tôi, bằng không chị và
tôi không thể tâm đầu ý hợp, và chị luôn bảo vệ tôi
Âu Dương Đình trở nên trầm mặc, Phó Hồng Tuyết nói: - Ngự Nhã cũng không phải
hạng tốt đẹp gì, chỉ cần có cơ hội có thể thoát khỏi sự khống chế của gã, tôi
sẽ lựa chọn không chút do dự. Một năm qua gã vắt óc tìm mưu kế hại sư huynh,
kết quả là tiền mất tật mang, lần này vì sao đột nhiên nhận được lệnh hại sư
huynh? Không phải là vì sư huynh quá lợi hại, đã uy hiếp đến sự tồn vong của
hội đoàn kết sao?
Âu Dương Đình hừ một tiếng, không phản bác, Đỗ Long bổ sung: - Có một tin tức
hiện giờ có thể tiết lộ cho các cô biết, chuyện của hội đoàn kết đã nhận được
sự quan tâm cao độ của lãnh đạo cấp cao nhà nước. Cục An ninh Quốc gia và bộ
công an đã bí mật triển khai phối hợp hành động, hội đoàn kết là cái đuôi con
thỏ không thể mọc dài thêm được nữa.
Âu Dương Đình vẫn không lên tiếng, nhưng sự trầm mặc của cô ta chính là sự
thừa nhận lời nói của hai người kia Lâm Nhã Hân cười nói: - Tiểu nha đầu không
biết nghe lời này đợi em dạy dỗ một chút, cam đoan cô ta sẽ ngoan ngoãn như
chú mèo con vậy.
Đỗ Long nói: - Nhưng em chớ khinh thường, đây là một con cọp cái, có thể ăn
thịt người bất cứ lúc nào đấy. Khi cần thiết, ngoại trừ việc đeo xích cho cô
ta ra, còn phải để Tiểu Tuyết ở bên trông chừng.
Lâm Nhã Hân cười nói: - Chủ nhân, người cứ yên tâm đi, con nha đầu này không
chạy thoát được đâu.
Đỗ Long gật gật đầu, nói: - Vậy cứ như thế đi, ta còn có rất nhiều việc, ta đi
trước đây. Em cứ từ từ chơi, đừng đùa quá mức, không phải tất cả mọi người đều
thích cách chơi này đâu.
Lâm Nhã Hân cười nói: - Cũng không chắc Có phải không Tuyết Nhi...
Phó Hồng Tuyết xấu hổ đỏ mặt cúi đầu, cô cũng có chút kỳ quái, hình như bản
thân cô cũng thích cảm giác bị trói không thể động đậy được, có lẽ... Cô chỉ
hy vọng có một cuộc sống đơn giản một chút, bị trói ở đây, chẳng có gì phải
suy nghĩ nữa.