Người đăng: tuanh.kst@
Mã Quang Minh nhận được thư tố cáo, nói Đỗ Long và một đám cảnh
sát vũ trang phong tỏa nhà xác của Bệnh viện nhân dân, nghe thấy
tiếng gào khóc thê thảm trong đó, nghi ngờ bọn họ đã dùng nhục
hình bức cung.
Mã Quang Minh đang định gọi điện thoại cho Đỗ Long hỏi tình hình thì
Đỗ Long đã gọi điện đến.
Điện thoại vừa kết nối, Đỗ Long đã vô cùng đắc ý nói:
Mã Quang Minh trầm giọng hỏi:
Đỗ Long bực tức nói:
Mã Quang Minh nói:
Đỗ Long cười nói:
Cháu làm việc quang minh chính đại, không sợ trời không sợ đất.
Trình bày trước mặt mọi người thì đã là gì, cần thiết thì triệu
tập tất cả nhân dân huyện Võ Khê đến quảng trường trước trụ sở
huyện, cháu có thể kích động quần chúng nhân dân xông thẳng vào phá
cả nhà của Lý Vũ Uy!
Không được nói càn, càng không được làm càn!
Ngữ khí của Mã Quang Minh đã thoải mái hơn một chút, nói:
Đỗ Long đặt điện thoại xuống, ra lệnh cho cảnh sát ngừng phong tỏa
nhà xác, bố mẹ và chị của Tất Đạt Khải sau khi gào khóc hồi lâu
ở bên ngoài cuối cùng cũng được vào trong ôm lấy thi thể của con
trai, em trai, khóc lóc thảm thương.
Đỗ Long đang định ra lệnh giải đám du côn đi thì một người đàn ông
trung niên mặc comle đen, tóc bóng mượt dẫn theo mấy người khác bước
vào, vừa nhìn thấy đám du côn ngồi ở chân tường liền kêu lên:
Đỗ Long liếc nhìn ông ta một cái, hỏi lại:
Người đó bị Đỗ Long nắm đúng chỗ sơ hở, không khỏi sững người lại.
Từ xưa đến nay ông ta chưa từng bị ai coi khinh đến vậy, không khỏi
giận dữ gào lên:
Đỗ Long nghe thấy ba tiếng Phương Thiên Tường liền cười hì hì nói:
Gã thanh niên bị Đỗ Long đánh cho mặt sưng vù vội đứng dậy nói:
Phương Thiên Tường ngây người ra, không ngờ lũ du côn này lại đứng ra
nói giúp cho Đỗ Long. Đỗ Long cười nói:
Một gã thanh niên ở phía sau Phương Thiên Tường bỗng nhiên bước lên,
nói nhỏ cái gì đó bên tai Phương Thiên Tường, rồi Phương Thiên Tường
cười lạnh nói:
Đỗ Long sắc mặt lạnh lùng, chậm rãi nói:
Phương Thiên Tường bỗng ngẩn người ra, ông ta đúng là anh họ của
Phương Thiên Tứ, sau một lúc do dự, ông ta gật đầu:
Vào trong nhà xác thì Phương Thiên Tường chắc chắn không muốn vào,
hai người tìm một góc khuất mà không ai nhìn thấy được, rồi Phương
Thiên Tường nhíu mày hỏi:
Đỗ Long cười nói:
Nói rồi, Đỗ Long bỗng gập ngón tay lại, thúc mạnh vào giữa đốt
xương sườn thứ ba và thứ tư của Phương Thiên Tường. Phương Thiên Tường
hự một cái, mắt lồi ra, toàn thân mềm nhũn sắp ngã lăn ra đất, Đỗ
Long đỡ lấy ông ta, lại dùng tay điểm mạnh mấy cái trên người ông ta.
Phương Thiên Tường cảm thấy Đỗ Long như đang dùng dao cắt từng thớ
thịt trên người ông ta, toàn thân run rẩy, mồ hôi toát ra từng hột
lớn, mềm nhũn trong ngực của Đỗ Long, ngay cả đầu ngón tay cũng
không nhấc lên nổi.
Đỗ Long một tay đỡ vị Phó Chủ tịch huyện tôn quý, một tay nhấc cằm
ông ta lên, nhìn thẳng vào mắt ông ta, mỉm cười nói:
Ánh mắt Phương Thiên Tường lộ ra vẻ kinh hãi không thể che giấu nổi.
Ông ta không sợ Đỗ Long thực sự điểm vào tử huyệt của ông ta, mà sợ
thái độ coi thường quyền lực và địa vị của Đỗ Long. Nó giống như
thần thánh đang cúi nhìn chúng nhân, thần không bao giờ quan tâm một
ngón tay ấn xuống sẽ có một ngàn hay một vạn con người nhỏ bé sẽ
bị chết.
Đỗ Long thấy Phương Thiên Tường đã biết sợ liền xoa nhẹ lên vành tai
của ông ta, cảm giác đau đớn như bị phanh thây mới giảm bớt đi một
chút, nhưng Phương Thiên Tường vẫn không thể động đậy, nói năng được.
Đỗ Long lấy điện thoại chụp ảnh Phương Thiên Tường lại, sau đó gửi
đi, rồi vỗ nhẹ mặt Phương Thiên Tường, nói:
Đỗ Long còn đang huyên thuyên thì điện thoại nhận được tin nhắn, Đỗ
Long liếc nhìn một cái liền mỉm cười nói:
Phương Thiên Tường vừa ngừng toát mồ hôi, nghe thấy Đỗ Long nói vậy,
mồ hôi lại tuôn ra như tắm, nhìn Đỗ Long như nhìn thấy ma quỷ. Đỗ
Long giơ điện thoại ra trước mặt Phương Thiên Tường, cười nói:
Phương Thiên Tường ngơ ngác gật đầu, ông ta cũng không biết mình lúc
nào đã khôi phục lại năng lực hành động. Đỗ Long rút khăn tay từ
trong túi ông ta ra, cẩn thận lau mồ hôi cho ông ta, sau đó nhét khăn
tay vào trong tay Phương Thiên Tường, cười hì hì nói:
Nếu đúng như Đỗ Long nói thì đúng là quá tốt, nhưng lúc này Phương
Thiên Tường như cảm thấy cổ họng mình bị một con rắn độc quấn chặt
lấy, chỉ cần Đỗ Long cảm thấy không hài lòng là sẽ thít chặt lại,
khiến ông ta ngạt thở. Cảm giác đó khiến Phương Thiên Tường rất không
thoải mái, nhưng cũng chẳng thể nào làm khác được.