Người đăng: tuanh.kst@
Mặc dù Dương Vũ Hàm không đưa ra được đáp án hoàn chỉnh và đáng tin nhưng Đỗ
Long vẫn rất cảm ơn những cố gắng của ông. Hắn không nói cho Dương Vũ Hàm biết
trong nhà hắn còn có một quyển sách có liên quan đến khối Ngọc Điệp này. Hắn
định tự mình nghiên cứu trước đã rồi mới nói.
Nói xong vấn đề này lão Vương mới bắt đầu nói chuyện với Đỗ Long. Lão Vương
hỏi Đỗ long có định tham gia chào bán công khai ở Myanmar vào mùa hè không,
hắn trả lời là không. Hiện giờ hàng thô ở đây càng ngày càng đắt, giá còn vượt
cả kim cương có cùng tính chất. Trong tình hình bất cứ lúc nào cũng có thể đầu
tư ở xã Mãnh Tú, quả thực thì cũng không cần phải tham gia.
Chẳng những hắn không đi, Du Tinh Thần cũng không định đi vì hiện giờ số hàng
thô trong kho đủ cho công ti trang sức Đế Vương dùng trong hơn một năm. Giai
đoạn trước nhập vào quá nhiều, hiện giờ là lúc thu lại dần chi phí.
Lão Vương có chút tiếc nuối, ông ta nói nghe nói đại hội lần này Phỉ Thúy
Vương sẽ trở lại. Ông rất muốn xem cuộc thi đấu thể thao giữa Chu Dịch Thăng
và Phỉ Thúy Vương. Mà những người bình thường cũng rất muốn được nhìn thấy
cảnh Phỉ Thúy Vương và Ngọc Quan Âm đấu nhãn lực. Xem ra mong đợi lần này lại
phải thất vọng rồi.
Nói đến đây Đỗ Long không khỏi có chút sầu não, dị năng của hắn không biết đến
lúc nào mới có thể hồi phục, chẳng lẽ lại phải đâm vào tường thật?
Lâm Nhã Hân đưa Đỗ Long về nhà rồi đi luôn. Gần đây có quá nhiều người theo
dõi hắn, không hợp để chơi trò yêu đương lén lút.
Đỗ Long cầm khối Ngọc Điệp nằm trên giường suy nghĩ một lúc lâu, vắt cả óc mà
cũng không tìm ra được mối liên hệ giữa Bát Tiên ở mặt phải và những món bảo
bối của nó ở mặt trái của Ngọc Điệp.
- Có lẽ lúc điêu khắc thợ thủ công không cẩn thận nên đã làm sai cũng nên,
việc này cũng không phải là chưa có tiền lệ.
Đỗ Long thầm nghĩ.
Đang lúc không nghĩ ra cái gì thì bỗng có tiếng gõ cửa, Đỗ Long đứng dậy đi
đến cửa, nhìn ra bên ngoài qua mắt mèo thì chỉ thấy có mấy người đang đứng
ngoài, trong đó có hai kẻ chính là sư phụ Vương và sư phụ Lí mà Hoa Nghĩa
Cường từng đưa đến gây rắc rối với Đỗ Long.
Đỗ Long thấy tình hình như vậy liền im lặng quay người đi vào. Hắn cũng không
ngốc đến mức đi mở cửa đâu, cứ để bọn chúng gõ cửa đi..
Bọn sư phụ Vương gõ cửa một lúc không thấy ai trả lời, sư phụ Vương bèn lớn
tiếng nói:
- Đỗ Long, bọn tôi biết cậu đang ở bên trong, mau ra mở cửa đi, chúng tôi chỉ
hỏi mấy câu rồi sẽ đi. Nếu cậu không mở thì chúng tôi sẽ ăn thua đủ với cậu,
cậu cũng đừng mong được nghỉ ngơi.
Rốt cuộc Đỗ Long cũng mang vẻ mặt không kiên nhẫn ra mở cửa, hắn cau mày nói
với một đám người trước mắt:
- Các người lại muốn làm gì nữa? Tôi là cảnh sát, các người nếu muốn hành
hung cảnh sát thì cứ lên đi.
Sư phụ Vương với khuôn mặt già nua hơi rõ ràng nói:
- Đỗ Long, chúng tôi không đến tìm cậu để đánh nhau. Chúng tôi muốn hỏi cậu
xem công phu của cậu học ở đâu? Học cùng ai vậy?
Đỗ Long nói:
- Tôi phải nói cho các người sao? Câu trả lời của tôi là không thể trả lời.
Sư phụ Vương sắc mặt hết sức khó coi, trầm giọng nói:
- Đỗ Long, cậu căn bản cũng không biết bản thân mình đang làm cái gì. Nếu như
công phu của cậu là học từ những đạo chính thống thì tại sao lại không dám nói
ra lai lịch của sư phụ mình? Trừ phi sư phụ của cậu không dám cho cậu nói ra,
đúng không?
Đỗ Long liếc mắt nhìn hắn, nói:
- Tôi là cảnh sát, công phu của tôi đương nhiên là học ở trường cảnh sát.
- Nói láo!
Một người trung niên khác cười lạnh nói:
- Sư phụ Vương, ông cũng đừng nhiều lời với y nữa. Đoạn Trung Bằng, cậu qua
đây nhìn một chút xem có phải là y không?
Một người trẻ tuổi cúi đầu bước tới rồi ngẩng đầu lên nhìn Đỗ Long, trong mắt
lóe ra sự oán giận. Trong lòng Đỗ Long trầm xuống, người này chính là đối thủ
của Thẩm Băng Thanh trong Đại hội Cảnh sát Toàn quốc Đoạn Trung Bằng. Tên này
không phải là đã bị bắt do tham gia ẩu đả rồi sao? Sao được thả ra nhanh như
vậy?
- Đỗ Long, mày còn nhớ tao không?
Đoạn Trung Bằng oán giận nói với Đỗ Long:
- Vì mày mà hơn nửa năm nay tao phải chịu khổ đủ đường. Mày không cần phải
ngụy biện nữa, tao nhận ra bộ pháp của mày rồi. Mày thành thật nói ra là học
từ đâu đi.
Đỗ Long bĩu môi nói:
- Tôi dựa vào cái gì mà nói cho cậu biết? Mấy người các người thật là vô vị,
có bao nhiêu thời gian như vậy, không bằng đi làm chút chuyện ích nước lợi dân
đi. Tôi không rảnh để dài dòng với mấy người, nếu còn không đi thì tôi sẽ báo
cảnh sát đấy.
Người trung niên gọi Đoạn Trung Bằng ra tức giận nói:
- Được, nếu cậu đã không nói ra thì bọn tôi sẽ không chỉ động thủ thôi đâu.
Tôi không tin đánh bé đánh lớn vẫn không ra mặt.
Nói xong người trung niên kia liền bước về phía Đỗ Long, bổ một chưởng mạnh về
phía hắn.
Thế tới của người này quá nhanh khiến Đỗ long có chút trở tay không kịp nhưng
hắn vẫn kiềm chế phản ứng theo bản năng của mình, miễn cưỡng nhảy vội về phía
sau. Chỉ cảm thấy một làn gió mạnh lướt qua khuôn mặt, Đỗ Long vội vàng nhảy
về phía sau nhưng vẫn bị sượt qua vai một chút.
- Được, phản ứng rất nhanh, để tôi xem cậu tránh được mấy lần.
Người trung niên tiếp tục truy kích, bộ pháp dưới chân ông ta cũng rất kì lạ,
có điểm rất giống với Đoàn Trung Bằng nhưng thuần thục và khéo léo hơn nhiều,
chỉ trong nháy mắt đã đuổi tới trước mặt Đỗ Long.
Dựa vào sự nhanh nhẹn tuổi trẻ của bản thân mình, Đỗ Long tránh được sự công
kích của đối phương mấy lần, mới chớp mắt mà hai người đã xoay mấy vòng trong
phòng khách của Đỗ Long.
Mặt người trung niên lộ vẻ dị sắc, không ngờ Đỗ Long có thể tránh được nhiều
chiêu của mình đến như thế, mà dường như còn biết trước phương hướng bộ vị của
mình. Người trung niên càng thêm chắc chắn tên tiểu tử trước mắt này chính là
mục tiêu mà ông ta muốn tìm để dạy dỗ.
Kì thật ông ta đã nghĩ oan cho Đỗ Long rồi. Đỗ Long sở dĩ có chút quen thuộc
với bộ pháp của ông ta là bởi vì hắn đã từng nhìn trộm ý nghĩ của Đoạn Trung
Bằng. Dù Đoạn Trung Bằng luyện không được tốt nhưng những bộ pháp này cũng có
chút liên quan đến cái Lăng Ba Vi Bộ mà Đỗ Long học, hơn nữa còn đơn giản hơn
cả Lăng Ba Vi Bộ nên những biến hóa cơ bản của nó thì Đỗ Long đã nắm rõ ràng,
đương nhiên là có thể đoán trước được rồi.
Người trung niên không nói một lời, dưới chân như chim yến lướt nước, quyền
chưởng trên tay như gió, Đỗ Long vụng về tránh trái tránh phải, dần dần đã bị
dồn vào góc chết.
Mắt thấy Đỗ Long lâm vào tình cảnh khốn quẫn, hai tay người trung niên đánh ra
một chiêu Song Phong Quán Nhĩ về phía Đỗ Long. Đỗ Long lắc đầu một cái, thân
thể uốn éo một cách kì dị, gần như dán vào tường rồi trượt ra ngoài.
Ánh mắt người trung niên lộ ra sự kì quái, bước ra một bước quát:
- Tiểu tử, cậu vẫn còn chưa thừa nhận à? Bước vừa nãy rõ ràng là bộ pháp Trần
gia nhà ta biến hóa mà ra, chúng tôi cũng không làm khó cậu, chỉ muốn cậu nói
cho chúng tôi biết người dạy cậu những bộ pháp này ở đâu và đồng ý không
truyền bộ pháp này ra ngoài, chúng tôi sẽ không tới gây rắc rối nữa.
Đỗ Long hít vào một hơi, nghiêm nghị nói;
- Tôi nghĩ là tôi đã nói rất rõ ràng rồi, tôi căn bản không biết các người
đang nói cái gì. Tôi đã gọi điện báo cảnh sát rồi, nếu các người không đi thì
chờ mà ngồi tù đi.
Sư phụ Lý bước lên một bước nói:
- Đỗ Long, sư phụ Trần coi cậu từng dũng cảm cứu người mới khoan hồng độ
lượng với cậu như vậy, cậu căn bản không biết mình đang làm cái gì cả. Đây
chính là bao che tội phạm đấy, cậu có biết không hả?
Đỗ Long lạnh lùng nhìn bọn chúng, đằng xa bỗng nhiên vang lên tiếng còi báo
động. Người trung niên giậm mạnh chân, nói:
- Tiểu tử, hôm nay tôi tha cho cậu. Tốt nhất là cậu hãy nói ra người dạy cậu
bộ pháp này, có bản lĩnh thì y cứ trốn cả đời đi. Nếu cậu không thay đổi ý
kiến, sớm muộn gì cũng sẽ chịu mệt với hắn. Tự mình suy nghĩ đi. Chúng ta đi!
Những người này loáng một cái đã đi hết sạch, Đỗ Long thở phào một hơi, đang
định đóng cửa thì lại có một người nữa đi đến nhưng lại là cô bé Cổ Nguyệt Hồ.
- Sao muộn thế này cô vẫn còn chạy đến đây? Chỗ tôi không có kem đâu.
Đỗ Long cười nói.