Lùi Một Bước Để Tiến


Người đăng: tuanh.kst@

Tề Quang Bưu nghe Đỗ long khuyên thấy có lý.Nhưng y rất nhanh liền tỏ vẻ khó
chịu với mùi rượu trên người Đỗ Long.Đỗ Long cũng cảm thấy khá khó chịu, vì
thế nhờ Lâm Nhã Hân đưa đi tìm nơi tắm rửa.

Tam Giác Vàng có cung cấp phòng cho khách hàng nghỉ ngơi. Lúc Đỗ Long vào
trong tắm rửa, Lâm Nhã Hân đi mua cho hắn bộ quần áo để thay. Một lát sau Đỗ
Long nhẹ nhàng khoan khoái qua trở lại phòng cafe. Đúng là quần áo khiến người
ta thêm phần cao quý. Cách ăn mặc của Đỗ Long khiến khí chất của hắn thay đổi
rất nhiều. Lúc đầu hắn mặc bộ quần áo học sinh, xuất hiện ở nơi của giới
thượng lưu như vậy thật sự có chút quê mùa. Bây giờ lại khác, ngay cả Tề Quang
Bưu cũng cảm thấy Đỗ Long thay đổi, không khỏi nhìn hắn với con mắt khác.

Sau khi ngồi vào chỗ của mình, Đỗ Long đột nhiên hỏi:


  • Tô tổng lần này ở lại Bắc Kinh bao lâu? Tôi sẽ cố gắng làm một chủ nhà tốt.

Tô Linh Vân cười nói:


  • Anh cũng là đến học tập đấy, cũng tính là chủ nhà sao? Nếu công việc thuận
    lợi có thể nói là nửa tháng, không thuận lợi thì rất khó nói.

Đỗ Long nói:


  • Nếu có gì cần giúp đỡ, có thể tới tìm tôi, tôi sẽ giúp hết sức.

Tề Quang Bưu còn chưa biết nhiều về Đỗ Long, vì y cũng không rảnh quan tâm.
Thấy Đỗ Long nói lên mặt như vậy, y có chút khinh thường nói:


  • Đỗ Long anh ở Bắc Kinh có quan hệ gì sao? Đúng lúc Linh Vân cảm thấy có
    nhiều thủ tục thật phiền toái.

Đỗ Long cười nói:


  • Nếu không có chút quan hệ nào, tôi làm sao lại bị kéo tới đây như vậy? Lúc
    nãy đấu rượu những người đó cũng không phải lưu manh. Bọn họ đều là Đảng Thái
    Tử đấy. Có sức ảnh hưởng rất lớn. Anh Tề xem thường bọn họ, thì gặp chịu nhiều
    thiệt thòi đấy.

Tề Quang Bưu ngẩn người, nói:


  • Là vậy sao?

Tô Linh Vân gật đầu. Lúc nãy Tề Quang Bưu đúng là tỏ vẻ rất khinh thường đối
với mấy người đấu rượu kia, cho nên Tô Linh Vân cũng không giới thiệu lai lịch
những người đó cho y. Trong sự chú ý của Tề Quang Bưu, Tô Linh Vân thuận miệng
giải thích một chút, Tề Quang Bưu rất thất vọng nói:


  • Linh Vân, thế mà em không nói sớm. Nếu biết sớm như vậy, anh đã đến làm
    quen với họ. Với khả năng giao tiếp của anh, nói không chừng có thể giúp em
    một tay.

Tổ Linh Vân lắc đầu nói:


  • Không được, khai thác mỏ chuyện này càng ít người biết càng tốt. Những tên
    Đảng Thái Tử đó luôn vắt óc tìm kế kiếm tiền. Nghe nói có cơ hội, bọn họ sẽ
    tìm cách phân chia lợi nhuận. Em mới không hợp tác cùng bọn họ… anh cũng nên
    ít tiếp xúc với những người như vậy. Bọn họ a… Không tốt đẹp gì đâu… Đương
    nhiên, Đỗ Long là ngoại lệ. Anh là bị bọn họ kéo tới?

Nữ thần trong lòng mình quả là độc nhất vô nhị, Đỗ Long vui vẻ nói:


  • Đúng vậy, tôi bị lừa tới. Nếu biết có nhiều chuyện xảy ra như vậy, tôi đã
    trốn ở trường học không ra ngoài rồi.

Đỗ Long không có nhiều cơ hội để nói xấu Tề Quang Bưu trước mặt Tô Linh Vân.
Gặp nhau hai người thỉnh thoảng tán ngẫu một chút, hắn lại nhìn đau lòng, cuối
cùng nhịn không được, đứng lên nói:


  • Thời gian không còn sớm, mai tôi còn phải lên lớp. Tôi về trường học trước
    đây. Thứ sáu Tô tổng có rảnh không? Có lẽ chúng ta có thể cùng nhau ăn bữa cơm
    tối.

Tề Quang Bưu lại cướp lời đáp:


  • Trong khoảng thời gian này Linh Vân khá bận. Anh cũng bận học tập. Tôi cảm
    thấy không cần phải ăn cơm, lúc nào có cơ hội nói sau.

Đỗ Long quan sát thấy trên mặt Tô Linh Vân biểu hiện một nét không hài lòng.
Hắn thầm mừng quỷ kế đã thành công. Xem ra Tô Linh Vân và Tề Quang Bưu cũng
chẳng hòa hợp gì, vì thế hắn sảng khoái nói:


  • Vậy được rồi, nếu có duyên hẹn gặp lại. Tô tổng bảo trọng, tôi đi trước.

Lâm Nhã Hân cũng đứng lên, nói:


  • Tôi đưa cậu về. Tiểu Vân, hai người cứ chơi từ từ, chúng tôi về trước.

Tô Linh Vân đứng lên, nói:


  • Chị Lâm, việc đó nhờ chị nói với Chu tổng một chút, hi vọng Chu tổng có thể
    đồng ý.

Lâm Nhã Hân cười nói:


  • Anh ta bây giờ không biết đi đâu, tôi cũng đang tìm anh ta. Cô yên tâm đi,
    khi liên hệ được với anh ta, tôi sẽ nói với anh ta.


  • Vậy làm phiền rồi … _Tô Linh Vân nói:


  • Hai người đi thong thả…


Đỗ Long mới đi chưa được hai bước, Vu thiếu gia đã đi tới trước mặt. Anh ta
một tay đút túi quần, một tay vuốt vuốt tấm card nhỏ màu vàng, nói với Đỗ
Long:


  • Đỗ Long, thẻ hội viên đã làm xong rồi, nhưng sử dụng có giới hạn đấy.

Đỗ Long đang xem xét tấm card kia, Vu thiếu gia nhìn Lâm Nhã Hân, cười nói:


  • Lâm tổng và Đỗ Long tính xem đi chơi cái gì đó? Hôm nay chi phí của Đỗ Long
    và người đẹp bên cạnh đều là miễn phí, chơi nhiệt tình đi.

Lâm Nhã Hân cười nói:


  • Được sao? Vừa nãy tôi mua cho Đỗ Long một vài thứ, chi trả như thế nào đây?

Vu thiếu gia không nhịn nổi cười, nói:


  • Lâm tổng nhiều tiền như vậy, còn so đo với tôi cái đó sao? Vậy được rồi, cô
    đem hóa đơn đây, tôi gọi người chuyển tiền vào thẻ hội viên cho cô.

Lâm Nhã Hân cười nói:


  • So với các ông chủ lớn tôi chỉ là người nghèo, có thể tiết kiệm chút nào
    hay chút đó…

Nói xong Lâm Nhã Hân đem hóa đơn thật sự đưa Vu thiếu gia. Vu thiếu gia cũng
không nhìn qua, đưa luôn cho trợ lý bên cạnh. Đỗ Long cười nói:


  • Vu thiếu gia thật sự hào phóng. Đáng tiếc hôm nay tôi không rảnh, đành phải
    lần sau đến thăm rồi. Tiền cà phê của Tôtổng và anh Tề cứ tính là của tôi đi.

Vu thiếu gia liếc mắt nhìn Tô Linh Vân một cái, cười nói:


  • Anh còn quen biết với Tô tổng, quan hệ thật đúng là rộng nhỉ. Được Tô tổng,
    đêm nay Đỗ Long mời, mọi người cứ thoải mái đi…

Bọn Đỗ Long đi rồi, Tề Quang Bưu nói:


  • Thật không hiểu nổi, Đỗ Long có gì đặc biệt hơn người. Như thế nào mà tất
    cả mọi người đều coi hắn như bảo bối vậy…

Tô Linh Vân lạnh nhạt nói:


  • Đỗ Long có rất nhiều ưu điểm, anh không phát hiện cũng không phải vấn đề
    của anh ấy.

Tề Quang Bưu trước mặt người khác rất biết cách thể hiện thế mạnh. Bây giờ bị
Tô Linh Vân trách móc, y chỉ cười mỉa mai một chút, nói:


  • Vậy sao? Anh chắc phải tỉnh lại mới được…

Tô Linh Vân thở dài, cuộc hôn nhân với người đối diện này thật sự là bất đắc
dĩ. Nhà họ Tề có ảnh hưởng rất lớn trong cộng đồng người Trung Quốc ở nước
ngoài, đây coi như là cuộc hôn nhân chính trị.

Lâm Nhã Hân cùng Đỗ Long đi vào hầm bãi đỗ xe. Nhân viên phục vụ khách sạn lái
xe đến, lại là một chiếc Hummer. Đỗ Long mỉm cười, làm việc của mình không
nhường ai ngồi vào buồng lái, sau đó quay đầu lại hỏi:


  • Đi đâu?

Lâm Nhã Hân mỉm cười, nói:


  • Đi đâu cũng được, chỗ nào anh cảm thấy thuận tiện?

Đỗ Long nói:


  • Nơi thoải mái và thuận tiện thì có, nhưng… Chỉ sợ mọi người nhìn chằm chằm,
    tưởng anh là kẻ trộm, rất phiền phức.


  • Kẻ trộm?


Lâm Nhã Hân ngẫm nghĩ một chút, nói:


  • Có phải trước kia anh từng nói với em không. Cái tên từ tết năm ngoái vẫn
    luôn nhằm vào anh?

Đỗ Long gật gật đầu, nói:


  • Đúng vậy, anh đã chơi chốn tìm với gã ta. Trước khi anh đến Bắc Kinh, không
    ngờ gã ta đã gọi điện thoại nói đang ở Bắc Kinh chờ anh, suýt khiến anh tức
    chết.

Lâm Nhã Hân ờ một tiếng, nói:


  • Xem ra gã ta thực sự ỳ vào anh, làm sao bây giờ?

Đỗ Long cân nhắc một chút, cắn răng mạnh một cái, nói:


  • Không quản được nhiều như vậy. Quay về hưởng thụ đã rồi tinhd, đến chỗ anh
    thuê nhé.

Lâm Nhã Hân khẽ ừ một tiếng, Đỗ Long nhấn ga, sau đó ngẩng đầu nhìn thoáng qua
kính chiếu hậu, hỏi:


  • Em có hiểu rõ về Tề Quang Bưu không?


Cảnh Lộ Quan Đồ - Chương #968