Người đăng: tuanh.kst@
Đỗ Long đi rửa mặt, sau đó sửa sang lại quần áo, ra khỏi nhà vệ sinh. Chỉ thấy
Hàn Văn Thanh từ cửa chính nhà vệ sinh đi đến, thấy Đỗ Long đi ra, anh ta vội
vã đi về phía trước, nói:
Người trọng tài trẻ tuổi lúc nãy chính là Vu mà Hàn Văn Thanh nói. Vu thiếu
gia nói:
Đỗ Long cười nó:
Vu thiếu gia nói:
Đỗ Long cười nói:
Vu thiếu gia cười nói:
Đỗ Long cười nói:
Vu thiếu gia lấy điện thoại đi động ra, xin số điện thoại Đỗ Long, bảo là muốn
sửa lại thẻ hội viên. Hành động kì cục này khiến Hàn Văn Thanh có chút khó
chịu. Vu thiếu gia sao lại chủ động đưa thẻ cho Đỗ Long dùng như vậy? Chẳng lẽ
ông chủ xấu hổ vì chuyện vừa nãy sao? Hoặc là nể mặt Bí thư Đảng ủy Nhạc ư?
Thẻ vàng của Tam Giác Vàng rất quý, người bình thường không phải ai cũng có.
Sau khi Vu thiếu gia đi rồi Đỗ Long nói với Hàn Văn Thanh:
Hàn Văn Thanh cười nói:
Đỗ Long cười nói:
Chỉ là gặp thời cơ tốt mà thôi…
Đỗ Long.
Lâm Nhã Hân xuất hiện ở lối nhỏ bên ngoài nhà vệ sinh, cô vẫy tay với Đỗ Long.
Đỗ Long quay lại nói với Hàn Văn Thanh:
Hàn Văn Thanh đi theo tới, nói:
Vừa rồi Hàn Văn Thanh giúp Đỗ Long một lần, sự nghi ngờ của Đỗ Long với anh ta
cũng giảm đi phần nào. Đỗ Long tùy tiện nói:
Đỗ Long tuy đã rửa mặt xong, nhưng trên người vẫn còn nồng nặc mùi rượu. Sau
khi chào hỏi Lâm Nhã Hân xong, Lâm Nhã Hân bịt mũi kinh sợ:
Hai người có hai ba tháng không gặp, Lâm Nhã Hân tỏ vẻ giận hờn đầy yêu
thương. Đỗ Long cười nói:
Lời nói của Đỗ Long giống như lửu đốt trái tim đang yêu say đắm của Lâm Nhã
Hân. Lòng cô như bị lửa đốt, cô hờn dỗi liếc mắt lườm Đỗ Long một cái, ảnh
chân dung của cô Đỗ Long còn thiếu sao?
Khi Lâm Nhã Hân nhìn sang Hàn Văn Thanh, cô đã bình tĩnh trở lại. Cô mỉm cười
nhìn Hàn Văn Thanh gật đầu, khách khí nói:
Hàn Văn Thanh nhận danh thiếp, anh ta cười nói:
Lâm Nhã Hân cũng nhận danh thiếp của Hàn Văn Thanh, cô cười nói:
Hàn Văn Thanh nhìn theo Đỗ Long đi khỏi, mắt sáng long lanh không hiểu.
Đỗ Long đi theo Lâm Nhã Hân mới được một lát liền gặp Tô Linh Vân. Cô đang
ngồi cùng một người đàn ông trẻ ở tầng hai của quán cà phê
với, bộ dạng nói chuyện rất vui vẻ. Cảnh tượng này khiến lòng Đỗ Long cảm thấy
chua xót. Lâm Nhã Hân lại như đổ thêm dầu vào lửa nói:
Tề Quang Bưu cũng cao to, quan sát thì cũng giống người tốt. Ở trước mặt Tô
Linh Vân với bộ dạng như một con chó… Đỗ Long trong lòng nổi lên ý muốn đánh
nhau. Không thể phủ nhận hắn thật sự đố kỵ. Nhưng sắc mặt vẫn không thay đổi
mỉm cười, đi đến trước mặt Tô Linh Vân, nói:
Tô Linh Vân còn chưa mở miệng, Tề Quang Bưu đã cướp lời đáp:
Đỗ Long cảm thấy người kia thực sự rất đáng ghét. Chẳng những mở miệng ra
tuyên bố chủ quyền, khoe ra tính tư bản, còn lấy việc hạ nhục Đỗ Long làm hứng
thú… chỉ đơn giản là lấy lại được túi xách thôi sao? Càng đáng ghét hơn chính
là y quản quá rộng rồi. Đỗ Long cùng người khác uống rượu như thế nào không
cần y phải quản.
Đỗ Long sắc mặt không chút thay đổi tười cười, nói:
Tô Linh Vân hé miệng cười, nói:
Đỗ Long kéo Tô Linh Vân tới khai thác quặng thật ra chính là muốn cô chạy tới
tỉnh Thiên Nam thêm vài lần. Bây giờ Tô Vân Linh một mực muốn đem mọi chuyện
tỉnh Thiên Nam giao cho chồng chưa cưới xử lý, kế hoạch của Đỗ Long xem như
thất bại rồi. Nhưng bây giờ Đỗ Long cũng không có cách gì, chẳng lẽ trực tiếp
làm cho tên Tề Quang Bưu biến mất trên đời?
Càng khiến Đỗ Long rối hơn chính là tên Tề Quang Bưu kia. Nếu y là chồng chưa
cưới chủa Tô Vân Linh. Như vậy y và Tô Vân Linh… có phải đã làm chuyện đó rồi
hay không?
Đỗ Long tuy rằng rất rối, nhưng không mất lí trí và vẫn bình tĩnh. Hắn mỉm
cười liếc nhìn Tề Quang Bưu một cái, nói:
Tề Quang Bưu cười nói:
Đỗ Long cười nói: