Người đăng: tuanh.kst@
Một người trẻ tuổi vểnh mặt lên trời đắc ý cười nói:
Hoa Nghĩa Cường hơi nóng mặt, y ngửa cổ nói:
Người trẻ tuổi đối diện ồ lên một tiếng, xem xét trên người Đỗ Long, nói:
Người trẻ tuổi bên cạnh cười ha hả, Hoa Nghĩa Cường lạnh lùng nói:
Người họ Hà này, Đỗ Long trong lòng rùng mình. Ở Bắc Kinh người có đủ thực lực
có thể xếp cùng một bậc với Hoa Nghĩa Cường chỉcó con trai Phó Thủ tướng
thường vụ quốc gia kiêm ủy viên thường vụ Bộ chính trị Trung ương Hà Bình Đào.
Đỗ Long không biết chuyện này có phải do Hoa Nghĩa Cường giở trò không, nhưng
tình huống này đã không khiến hắn phải lo lắng nhiều như vậy. Hắn bắt gặp Hoa
Nghĩa Cường lúng túng, liền mỉm cười nói:
Hà Nguy cười lạnh nói:
Hoa Nghĩa Cường được Đỗ Long đồng ý tiếp chiêu, anh ta liền bình tĩnh, nói:
Hà Thiếu, Đỗ Long gần đây nổi tiếng khắp cả nước mà anh không biết. Kiến
thức đúng là quá hạn hẹp. Anh ấy mà không có tư cách còn ai có tư cách nữa?
Đỗ Long?_
Hà Nguy mơ hồ có chút ấn tượng, nhưng không nhớ nổi nhân vật nhỏ này. Có người
thẳng đến ghé vào tai y nhẹ giọng nhắc, y mới lên tiếng:
Hoa Nghĩa Cường ngạo nghễ nói:
Nghe Hoa Nghĩa Cường nói câu cuối Đỗ Long mới hiểu được, bọn họ muốn đấu rượu.
Như thế không thành vấn đề, chỉ cần bọn Hoa Nghĩa Cường không kém đối phương
quá, hắn đã có thể đấu lại.
Hai bên thỏa thuận xong đều tự quay về chuẩn bị. Hoa Nghĩa Cường vừa đưa Đỗ
Long vào phòng nghỉ nghơi, vừa điện thoại gọi người. Hàn Văn Thanh giải thích
một chút nguồn gốc của cuộc đấu cho Đỗ Long.
Hóa ra chuyện này liên quan đến trước tết âm lịch. Lúc ấy Hoa Nghĩa Cường và
Hà Nguy cùng thích một nữ diễn viên nổi tiếng. Bọn họ trong mọi phương diện
đều khác biệt không lớn. Vì muốn nữ minh tinh đó vui,, tất phải gạt bỏ đối thủ
trước tiên. Vì nữ minh tinh kia thường xuyên đến Tam Giác Vàng chơi, Hà Nguy
liền đưa ra một chủ ý. Ytụ tập năm người bạn, cùng Hoa Nghĩa Cường đánh cược
đấu rượu, ai thua thì không được đến Tam Giác Vàng nữa.
Đề phòng đối thủ bỏ tiền mời cao thủ uống rượu, hai bên còn quy định người đấu
chí ít phải có người nhà làm quan lớn cấp tỉnh. Điều này khiến phạm vi hai bên
chọn trợ giúp giảm đáng kể. Cả hai chọn tới chọn lui, cũng chỉ được mười mấy
người mà thôi.
Hàn Văn Thanh cuối cùng cho biết:
Đỗ Long hỏi:
Hàn Văn Thanh nói:
Hoa Nghĩa Cường quay đầu nói:
Đỗ Long nói:
Hoa Nghĩa Cường lại gọi điện thoại, sau đó anh ta có chút khó chịu mắng:
Đỗ Long nói:
Hoa Nghĩa Cường nói:
Đỗ Long cười khổ nói:
Hoa Nghĩa Cường nói:
Đỗ Long nói:
Hoa Nghĩa Cường mừng rỡ, anh ta lập tức gọi những người khác, nhưng lại hơi
nghi ngờ hỏi:
Đỗ Long nghiêm nghị nói:
Hoa Nghĩa Cường mừng rỡ, vỗ mạnh vào vai Đỗ Long nói:
Cả hai bên tích cực chuẩn bị. Bên kia Hà Nguy cũng gặp phải vấn đề như vậy.
Bây giờ đã qua giờ cơm, trong thành phố nhóm lớn nhóm nhỏ có nhóm nào không
say rượu? Có không say thì đều nằm trong danh sách hạn chế, cho nên sức chiến
đấu bên Hà Nguy cũngbị ảnh hưởng rất lớn. Bên Hoa Nghĩa Cường cái tên tự Xưng
là Tứ Xuyên nghe nói đêm nay không uống rượu. Có trụ cột này, Hà Nguy thở phào
nhẹ nhõm. Lần trước bọn Hoa Nghĩa Cường thua trận ra đi trong tình trạng thê
thảm, y vẫn còn nhớ rất rõ.
Một người bên cạnh Hà Nguy nói:
Hà Nguy nói:
Thành viên tham gia của hai bên mỗi người đều có vị trí và nhiệm vị riêng. Hà
Nguy ở tầng một Tam Giác Vàng triển khai công việc. Một gã pha rượu chuyên
nghiệp ở vị trí đầu tiên tới chỗ y. Y đem một bình rượu đỏ, Brandy, Whiskey,
Mao Đài đổ vào một cái bình thủy tinh to nhất trước mặt mọi người. Nhìn thấy
màn trình diễn này, Đỗ Long hơi nhíu mày. Bọn người kia cũng khoa trương quá
đi? Ai cũng biết hỗn hợp rượu này dễ làm cho người ta say nhất, đối với hắn
đây đúng là một cuộc kiểm tra tửu lượng.