Người đăng: tuanh.kst@
Hoa Nghĩa Cường thấy Triệu Kiệt Luân bọn họ đi như bay, hắn bực mình nói:
Đỗ Long cười nói:
Hoa Nghĩa Cường khó khăn lắm mới lừa được Đỗ Long ra mặt, hắn đâu chịu để cho
Đỗ Long đi như vậy, hắn cười ha hả nói:
Đỗ Long vẫn muốn lắc đầu, Hoa Nghĩa Cường ôm lấy bả vai Đỗ Long, đang ngẩn
người ra thì đã bị đẩy vào trong thang máy, anh hỏi:
Đỗ Long cười khổ sở nói:
Hoa Nghĩa Cường cắt ngang lời anh, nói:
Đỗ Long cười khổ sở nói:
Hoa Nghĩa Cường nói:
Lúc Đỗ Long và Hoa Nghĩa Cường đấu đua xe, hai cô gái đi đến, họ không phân
biệt nằm lên người Đỗ Long và Hoa Nghĩa Cường, nũng nịu hỏi:
Hoa Nghĩa Cường cười ha hả nói:
Cô bé kia bên cạnh Đỗ Long cũng lên xe, cô ta nói:
Cùng với sự xóc nảy và lắc động mô phỏng theo xe máy, cô gái ở phía sau khom
người áp mặt xuống, hai bầu ngực ép sát sau lưng Đỗ Long, hai tay cô ta vòng
quanh eo của Đỗ Long, cằm tỳ vào vai Đỗ Long, hơi thở như lan nói:
Đỗ Long rất quả quyết nói:
Cô gái không từ bỏ ý định đưa tay xuống dưới sờ soạng, trong lúc Đỗ Long cấp
bách đánh vào tay cô ta nói:
Cô gái đau đến mức phải thét lên một tiếng kinh hãi a ơ, cô rầu rĩ nói:
Đỗ Long uốn éo bả vai, vừa hay lúc xe cũng rẽ vào, cả chiếc xe nghiêng sang
một bên, cô gái kia không thể tự chủ trượt khỏi xe, cũng lúc ấy Đỗ Long dường
như vượt qua điểm cuối, lúc mà cô gái kia lớn tiếng kêu đau, Đỗ Long đắc ý
quay sang nói với Hoa Nghĩa Cường:
Hoa Nghĩa Cường chỉ vào cô gái ngã xuống đất nói:
Đỗ Long quay đầu lại nhìn thoáng qua, anh thản nhiên nói:
Tướng mạo cô gái rất xinh đẹp, dáng người, khí chất đều được, ở nơi này coi
như là cô gái khá ưu tú rồi, lớn như vậy cô chưa từng bị ai không quan tâm,
hơn nữa ở trong này quen nghe lời ngon tiếng ngọt, bị Đỗ Long trách mắng mấy
lần, còn bị ngã xuống đất, lại nghe thấy lời lạnh lùng của Đỗ Long, cô tức
giận đến mức mắt lập tức đỏ lên.
Hoa Nghĩa Cường nhìn cô gái kia cũng không kìm được chút động lòng, hắn cười
ha hả nói:
Cô gái cầm tiền đi, Đỗ Long mất hứng nói:
Xem ra Đỗ Long không mắc lừa, Hoa Nghĩa Cường rất đau đầu, hắn nhìn sang Hàn
Văn Thanh, Hàn Văn Thanh cười nói:
Hai mắt Hoa Nghĩa Cường sáng lên, nói:
Di động của Đỗ Long bỗng rung lên, là Nhạc Băng Phong gọi tới, lúc Đỗ Long
đang muốn nghe điện thoại, Hoa Nghĩa Cường cướp lấy điện thoại nói:
Hoa Nghĩa Cường đưa di động cho Đỗ Long, chỉ nhe Nhạc Băng Phong nhẹ nhàng
nói:
Đỗ long cười khổ sở nói:
Trong điện thoại hai người căn dặn rất lâu, Hoa Nghĩa Cường đợi đến lúc sắp
không kiên nhẫn được nữa Đỗ Long mới buông điện thoại xuống nói:
Hoa Nghĩa Cường cười nói:
Tam Giác Vàng, cái tên này rất hoành tráng, trên thực tế thì cũng là một tòa
nhà bình thường, mái nhà dùng thủy tinh để xây dựng hình tam giác, đồng thời
phủ lên đó lớp sơn màu vàng mà thôi.
Ở đây theo như lời Hoa Nghĩa Cường nói, là nơi vui chơi giải trí hạng khá cao,
Đỗ Long vừa vào cửa thì nhìn thấy một cô gái rất quen, giống như một con chim
nhỏ cùng một lão già đi đến bãi đỗ xe.
Hoa Nghĩa Cường thấy Đỗ Long nhìn chằm chằm cô gái kia, trong lòng hắn mừng
thầm, thì thầm bên tai Đỗ Long nói:
Đỗ Long lắc đầu nói:
Hàn Văn Thanh cười nói:
Đỗ Long ồ một tiếng, ánh mắt nhìn ra xung quanh, muốn nhìn xem rốt cục có minh
tinh mà mình đã từng để mắt lưu lạc đên đây để xin miếng cơm ăn hay không, vừa
rồi hắn nói đều là nói nhảm, chỉ cần có cơ hội, nữ thần ở trong mộng ai có thể
cự tuyệt chứ?
Trong mắt Đỗ Long bỗng nhiên hiện lên một hình dáng xinh đẹp, Đỗ Long chút nữa
thì kinh ngạc hét lên, kia...Không phải là nữ thần trong mộng sao? Cô ấy tại
sao lại đến nơi này? Còn thân mật với một người đàn ông như thế?
Lúc đó Đỗ Long định sải bước qua bên đó, Hoa Nghĩa Cường đột nhiên đụng Đỗ
Long một cái, nhỏ giọng nói:
Đang nói, mấy người cùng độ tuổi với Hoa Nghĩa Cường sải bước đi tới, trong đó
hai người thân hình lực lưỡng nhất còn cố ý cuốn hai ống tay áo lên, để lộ ra
cánh tay toàn lông lá, nhìn Hoa Nghĩa Cường, trên khóe miệng của họ đều mang
nụ cười không có chút gì là ý tốt...