Ngọc Bội Mất Tích


Người đăng: tuanh.kst@

Đợi tới đợi lui, qua mấy ngày rồi, thời điểm mà trong lòng Hoa Nghĩa Cường như
có lửa đốt, bỗng nhiên nghe được một tin, miếng ngọc bội mà Trịnh Mẫn Kiệt lúc
nào cũng đeo trên cổ đã bị trộm!
Hoa Nghĩa Cường nghe được tin này thì vui mừng khi người khác gặp họa, nhưng
sau khi Hàn Văn Thanh nghe nói sự việc này lại cười lớn và nói: - Cơ hội đến
rồi! Việc này đã truyền ra ngoài, rõ ràng hắn không phải đã bị trộm một hai
ngày, vụ án này kéo dài càng lâu càng khó điều tra, Đỗ Long không phải là một
cao thủ phá án sao? Vụ này hắn lại không thể không giúp, chỉ cần hẹn hắn ra,
còn sợ hắn chạy mất sao?
Kiến nghị của quân sư quả nhiên rất cao minh, Hoa Nghĩa Cường lúc này liên hệ
với Trịnh Mẫn Kiệt, bây giờ Trịnh Mẫn Kiệt đang nóng vội muốn chết, tỉ lệ phá
án 100% của Đỗ Long khiến gã nhìn thấy một tia hy vọng, cho nên liền lập tức
đồng ý. Sau đó Hoa Nghĩa Cường đi nói với Nhạc Băng Phong, Nhạc Băng Phong
đang lo lắng cho Đỗ Long ở Bắc Kinh không có bạn bè gì cả, thấy đại ca trước
đây của mình cần giúp đỡ, lúc đó cô đã đồng ý.
- Khuyên tai ngọc đó bị trộm rồi sao? Đỗ Long rất kinh ngạc, hắn mấy ngày bị
Hoa Nghĩa Cường cuốn lấy đã phiền phức rồi, nghe nói lại là Hoa Nghĩa Cường
thông báo nữa, cái đầu tiên mà hắn nghĩ đến chính là không biết có phải là Hoa
Nghĩa Cường đang giở trò gì không.
- Đúng vậy. Nhạc Băng Phong trả lời: - Em vừa lên mạng tìm hiểu một chút, là
rạng sáng ngày thứ tư thì thành lập vụ án, cụ thể là lúc nào thì Trịnh Mẫn
Kiệt cũng không nói rõ ràng, đại khái chính là lúc ở lần tụ họp đó, tài liệu
nội bộ trên mạng nói không tỉ mỉ, nếu muốn biết thông tin cụ thể, anh phải tự
mình đi xem thế nào.
Đỗ Long không muốn nhận vụ này lắm, hắn nói: - Đội hình sự điều tra rất tốt,
anh giữa đường nhảy vào can thiệp như vậy không hay cho lắm phải không?
Nhạc Băng Phong cười nói: - Anh Trịnh đi hỏi qua rồi, mọi người đội hình sự
nói hoan nghênh vị cao thủ hình sự này tham gia phá án, anh hãy đi đi, cho bọn
họ mở rộng tầm mắt!
Đỗ Long nói: - Được rồi, nhưng anh bây giờ không rảnh, phải lên lớp rồi, thứ
bảy sẽ đi.
Nhạc Băng Phong hạ giọng năn nỉ nói: - A Long, anh Trịnh thật sự rất lo lắng,
ngọc bội đó là bảo bối gia truyền của nhà họ, nghe nói là phù hộ sức khỏe, là
vật cát tường của nhà họ, mất đi vấn đề rất nghiêm trọng. Nếu như anh giúp anh
ấy, trên dưới trong nhà họ đều rất cảm kích anh, nghe nói bây giờ tin này vẫn
không dám nói với ông nội anh Trịnh, nếu không thì hậu quả sẽ rất nghiêm
trọng.
Đỗ Long nói: - Được rồi, em gọi điện bảo anh Hoa buổi tối mang theo quân sư
quạt mo của anh ta tới đón anh, anh chỉ có thể bảo đảm sẽ dốc hết sức, thời
gian đã lâu như vậy, bản thân anh cũng không biết vật đó mất như thế nào, đến
cuối cùng mà phá không được án cũng không thể trách anh.
Nhạc Băng Phong cười nói:
- Anh không thể là sợ cái danh hiệu không có vụ án nào mà không phá được bị
mất đi đây chứ? A Long, anh hà tất phải phải xem trọng cái danh hiệu vô vị
này, nó sẽ hạn chế sự phát triển của anh.
Đỗ Long lo lắng kỳ thực không phải là danh hiệu của bản thân bị mất đi, mà là
sự trốn tránh theo bản năng sau khi dị năng của mình mất linh, nghe thấy những
lời của Nhạc Băng Phong, Đỗ Long hít vào một hơi và nói: - Anh không quan tâm
đến hư danh kia, không cần nói nữa, anh sẽ tận sức giúp đỡ.
Chạng vạng tối, Đỗ Long trở về tiểu khu, Hoa Nghĩa Cường và Hàn Văn Thanh đều
đã đến, điều làm cho Đỗ Long hơi cảm thấy bất ngờ là Trịnh Mẫn Kiệt cũng đến.
- Cậu nhất định phải tìm giúp tôi miếng ngọc bội về. Trịnh Mẫn Kiệt lo lắng
nói.
- Tôi sẽ cố hết sức. Đỗ Long nói, - Trước tiên anh hãy đem tất cả những tình
huống có thể nhớ lại nói cho tôi một chút.
Trịnh Mẫn Kiệt nói: - Được, chúng ta trên đường từ từ nói...
Trên đường đi tắc đường nghiêm trọng, vừa may đủ thời gian cho Trịnh Mẫn Kiệt
nói quá trình anh ta mất đồ.
- Miếng ngọc bội mất ngày thứ 3... Trịnh Mẫn Kiệt bắt đầu thuật lại, thứ 3
hôm đó Trịnh Mẫn Kiệt nhớ lúc ăn cơm tối xong đồ vẫn còn, nhưng đợi đến lúc gã
đi ăn khuya, đột nhiên phát hiện đồ không còn nữa, cụ thể mất khi nào lúc nào
thì Trịnh Mẫn Kiệt cũng không nhớ rõ, nhưng tối đó gã cơ bản đều ở cùng một
nơi, cho nên điều tra hẳn là rất đơn giản, nhưng...
- Cái này...Cái đó...Nơi đó...là không có ai theo dõi...Mà lúc đó chúng ta
uống say khướt...Lúc tỉnh lại đều chẳng biết người đến người lui... Trịnh Mẫn
Kiệt ấp úng nói với một bộ dạng thẹn thùng.
Đỗ Long cười nói: - Anh trịnh, lúc anh nói chuyện với cảnh sát cũng giống như
vậy à? Đừng lo lắng, có gì nói đó, tôi sẽ không tiết lộ ra.
Hoa Nghĩa Cường cười nói: - Tiểu Trịnh, những chuyện hư hỏng đó ai mà không
biết, còn giấu gì chứ, mau khai ra đi, tối hôm đó có phải là ôm gái không?
Trịnh Mẫn Kiệt thở dài, nói: - Được rồi, tôi thừa nhận, nơi đó là một sở hội
cấp cao...Tôi và mấy người bạn cùng đi, sau khi uống rượu xong mọi người ở sàn
nhảy thoải mái chơi một chút, tự chọn một, hai cô gái mình thích... mọi người
đều tự nguyện, chúng tôi không bắt buộc người khác... Sau đó đi hát karaoke,
trong phòng mọi người tùy ý chơi Sau đó thì ngủ mất, những cô gái đó cũng
không biết bỏ đi lúc nào, có lẽ khoảng lúc trời gần sáng một chút, chúng tôi
tỉnh dậy chuẩn bị đi ăn khuya, bỗng nhiên lúc ở trong nhà tắm liền phát hiện
đồ không thấy nữa rồi.
Đỗ Long nói: - Hít thuốc sao?
Trịnh Mẫn Liệt lắc đầu nói: - Không có, thật sự là không có, những thứ ở trong
nhà được quản lý rất nghiêm, chúng tôi không dám đụng đến.
Đỗ Long nói: - Bản thân các anh không dám đụng vào không có nghĩa là người
khác không lặng lẽ đánh thuốc các anh, buổi đêm không có video, sau sự việc
cũng không có kiểm nghiệm, cốc hay rượu, những thứ này đều không giữ lại đúng
không? Với thân phận của các anh, quản lý nơi đó không thể dễ dàng để cho
những cô gái không rõ lai lịch đến để giao lưu đúng không? Vậy những cô gái đó
đã tìm được chưa?
Trịnh Mẫn Kiệt nói: - Đều tìm được rồi, nhưng bọn họ nói mình không lấy trộm,
cảnh sát cũng điều tra bọn họ rồi, còn điều tra cả nơi mà họ sống, cũng không
có phát hiện gì cả.
Vụ án này xem ra quả thực khó giải quyết, nhưng vẫn chưa đến nơi xảy ra vụ án,
cũng không gặp qua người hoài nghi, cho nên tất cả đều rất khó nói.
Đỗ Long hỏi thăm các chi tiết một chút, trí nhớ của Trịnh Mẫn Kiệt xuất hiện
những cái đứt đoạn, rất nhiều câu hỏi của Đỗ Long anh ta trả lời không được.
- Anh Trịnh, rất nhiều người đều biết lai lịch miếng ngọc bội của anh sao? Đỗ
Long hỏi.
Trịnh Mẫn Kiệt cười khổ sở: - Tôi cũng không rõ nữa, người mới đầu biết có lẽ
không nhiều, nhưng qua lâu như vậy, cụ thể có bao nhiêu người biết tôi cũng
không rõ.
Theo như Trịnh Mẫn Kiệt, ở đây Đỗ Long không thu được manh mối nào hữu dụng,
nhưng Đỗ Long lại không nóng vội, người bình thường đều như vậy, đối với tình
huống xung quanh không mấy quan tâm, hễ xảy ra chuyện gì, rất ít trong số họ
có thể nhớ được rõ ràng, không xuất hiện những ký ức sai lệch là tốt rồi.
Cuối cùng đi đến khu vui chơi Lam Thiên Hưu Nhàn, nơi này bề ngoài không quá
bắt mắt, nhưng lúc vào rồi lại yêu cầu quét thẻ, thẻ đẳng cấp khác nhau thì
vào khu vực khác nhau. Mấy người Trịnh Mẫn Kiệt cầm thẻ vàng, nghe nói còn có
thẻ kim cương cao cấp hơn, ngay cả bọn Trịnh Mẫn Kiệt cũng chưa thấy qua.
Nơi sàn nhảy được thiết kế ở dưới lòng đất, tầng một và tầng hai là các loại
ẩm thực, mua sắm, vui chơi giải trí, các dụng cụ tập thể hình, thậm chí tắm
hơi (sauna) đều có cả. Bọn Đỗ Long lên thẳng tầng ba, tầng này tất cả là
karaoke, vì cách âm tương đối tốt, cho nên không có vẻ ầm ĩ. Ở trước một phòng
đã bị niêm phong, hai thanh tra sau khi nhìn thấy bọn Trịnh Mẫn Kiệt liền chạy
ra chào đón.


Cảnh Lộ Quan Đồ - Chương #960