Thuận Tay Phá Án


Người đăng: tuanh.kst@


Đỗ Long nhớ kỹ đặc điểm của hai người kia, sau đó thu lại ánh mắt, chỉ dùng
khóe mắt liếc nhìn bọn họ rồi nói với Thẩm Băng Thanh:
- Cậu khẳng định là bọn chúng?
Thẩm Băng Thanh nói:
- Có lẽ là không sai.
Đỗ Long nói:
- Vậy nhất định là khá chính xác rồi. Trong đó có một tên rất giống với tên
cướp mà Tiên Nhi gặp phải, trên đời này làm gì có sự trùng hợp như vậy, gần
như có thể khẳng định chính là bọn họ.
Thẩm Băng Thanh nói:
- Vậy bây giờ nên làm gì? Trực tiếp bắt bọn chúng lại không hay lắm.
Đỗ Long nói:
- Không bằng không chứng, đương nhiên là không thể bắt trực tiếp được rồi.
Đợi lát nữa đi theo bọn chúng, trước tiên thăm dò lai lịch của bọn chúng rồi
nói.
Mấy người kia nhận thức ăn trước, sau đó rời đi. Đỗ Long để Thẩm Băng Thanh
tiếp tục xếp hàng nhận đồ ăn, một mình hắn từ từ đi xuống.
Hai người kia còn rất cảnh giác, thỉnh thoảng lại quay đầu, nghiêng mắt nhìn.
Đỗ Long thấy vậy lại càng khẳng định bọn họ có vấn đề, rất có khả năng đó
chính là hai tên cướp đã từng đánh Mao Tuệ Lệ, lại muốn cướp bọn Bạch Nhạc
Tiên.
Tuy hai người này khá cảnh giác, nhưng Đỗ Long cũng đứng ở một chỗ khá kín và
xa chỗ bọn chúng, không hề bị phát hiện. Thị trấn Tuyên Cương không rộng, đi
không bao xa đã nhìn thấy bọn chúng đi vào một ngôi nhà dân. Đỗ Long lại thử
thư mắt trái của hắn, vẫn không có sự thay đổi nào. Đỗ Long nhíu mày, xem ra
chỉ có thể dùng phương pháp thông thường để điều tra chuyện này.
Không bao lâu sau lại có hai người lái xe xích lô trở về, đi vào ngôi nhà dân
nhỏ kia. Đỗ Long tìm đến đồn trưởng đồn công an địa phương. Đồn trưởng đồn
công an thấy đại anh hùng Đỗ Long tới tìm mình, luôn hết sức đáp ứng mọi vấn
đề và yêu cầu của hắn.
Căn cứ theo lời nói của đồn trưởng đồn công an kia, ngôi nhà kia là của gia
đình họ Lý. Hai vợ chồng già họ Lý có hai người con trai, cả hai người con
trai này vẫn chưa học xong, thường xuyên tụ tập cùng đám bạn lêu lổng, bất
lương trên xã hội. Tuy đã kết hôn nhưng lại ly hôn, bọn họ không có thu nhập
chính đáng, thường xuyên làm những chuyện không tốt như trộm gà, bắt chó. Khi
động đất đến, ý niệm của bọn họ nhân lúc cháy nhà mà đi kiếm chác ăn hôi cũng
không phải hiếm gặp.
Đỗ Long đề nghị đồn công an phái người đi theo dõi bọn người này, đồn trưởng
đồn công an không nói nhiều lời liền đáp ứng ngay. Nhắc tới nguyên nhân, Đỗ
Long nói có người bạn đã từng bị bọn người này cướp giật, Sở trưởng Khâu giận
tím mặt nói:
- Chuyện này sao có thể chịu nổi? Tôi sẽ lập tức cử người đi bắt bọn họ về
đồn!
Đỗ Long nói:
- Hiện tại không có bằng chứng gì, bắt về cũng vô tác dụng, không được mấy
ngày bọn họ lại được thả ra, muốn bắt phải bắt một mẻ lớn, đợi khi bọn chúng
hành động thì bắt ngay tại trận! Loại người cặn bã này, ít nhất cũng phải giam
vài năm mới hả giận!
Sở trưởng Khâu hiểu ý liền gật đầu nói:
- Vậy được, tôi sẽ cử người đi theo dõi bọn chúng, đảm bảo không có vấn đề
gì.
Đỗ Long cùng Sở trưởng Khâu thương lượng một chút, quyết định gọi điện thoại
cho cục trưởng cục công an thị trấn Tuyên Cương Hoàng Tiến. Hoàng Tiến nói với
Đỗ Long bọn họ cũng đã nhận báo án, hiện đang điều tra sự việc, vẫn còn chưa
đâu vào đâu mà Đỗ Long đã tìm được chính chủ. Ông cũng đồng ý với đề nghị của
Đỗ Long, muốn bắt phải bắt tại trận. Loại khốn kiếp này, phải phán tội cướp
giật và cưỡng gian, giam bọn chúng chung thân mới được!
Một dải thiên la địa võng đã được giăng, mà bọn tội phạm kia không hề phát
giác ra chút nào. Bọn chúng vẫn như cũ đi khắp trong ngoài thị trấn lục lọi
không ngừng, ý đồ chính là tìm kiếm mục tiêu mới để ra tay.
Thông qua quan sát hành vi đặc trưng của nghi pham, công an thị trấn Tuyên
Cương quyết định dụ rắn ra khỏi hang. Bọn họ sắp xếp một nữ trinh sát viên mặc
thường phục, một mình đi trên đường, còn cố ý hết nhìn đông lại nhìn tây, giả
bộ dạng mới từ nơi khác tới.
Quả nhiên, không lâu sau một tên nghi phạm lái chiếc xe xích lô đã nhắm trúng
cô. Y lập tức gọi điện thoại thông báo mục tiêu, sau đó tiến lên phía trước
tiếp cận với nữ trinh sát viên. Nữ trinh sát viên dựa theo kế hoạch đã vạch
sẵn, cảnh giác cò kè mặc cả với y một hồi, rồi cuối cùng mới ngồi lên xe của
y.
Chiếc xe xích lô đột ngột lượn một vòng tròn, sau đó đi về nơi hẻo lánh ở
hướng bắc thị trấn. Các nhân viên trinh sát hình sự đã được bố trí ở khắp các
nẻo đường từ sớm vừa báo cáo phương hướng di chuyển của mục tiêu, vừa bám theo
mục tiêu ở đằng xa.
Trong chốc lát, chiếc xe xích lô đã dừng lại ở một nơi hẻo lánh, nữ trinh sát
viên lúc này mới giả bộ kinh ngạc hỏi:
- Đây là đâu? Tại sao anh lại đưa tôi tới chỗ này?
Lái xe xích lô đi xuống chào hỏi một tiếng, sau đó quay đầu cười nói với nữ
trinh sát viên:
- Cô gái này thoạt nhìn còn tưởng rất tinh ranh, không ngờ lại ngu ngốc như
vậy. Trong số những cô gái bị chúng tôi lừa thì cô là ngu xuẩn nhất, đến chỗ
này rồi còn không biết chúng tôi muốn làm gì? Cái chúng tôi muốn làm chính là
cô đó!
Mấy tên nghi phạm mê đắm vây quanh nữ trinh sát, cô giữ bình tĩnh, cầm lấy
khẩu súng trong túi nhắm vào những tên nghi phạm đang vây quanh, nói:
- Tôi là cảnh sát, các ngươi đã bị bắt! Giơ tay lên, ai dám làm loạn tôi sẽ
nổ súng!
Đám nghi phạm quá sợ hãi, đang lúc muốn xoay người bỏ chạy thì một lực lượng
cảnh sát đông đảo xông vào từ bên ngoài, tay cầm vũ khí quát lớn:
- Cảnh sát đây! Giơ tay lên!
Mấy tên nghi phạm căn bản không có chỗ trốn đành phải ngoan ngoãn giơ tay lên.
Chưa tới năm giây tất cả đều đã bị còng lại, đồng thời quỳ hết trên mặt đất,
mặt mày ủ rũ như cha mẹ chết.
Ánh sáng chói chiếu lên trên mặt mấy tên nghi phạm khiến bọn chúng không mở
mắt nổi. Đỗ Long đi vào trong sân, cầm di dộng bật cameras lên nhắm vào bọn họ
hỏi:
- Là bọn chúng phải không?
Bạch Nhạc Tiên đang ở trong nhà ở thành phố Lỗ Tây, thông qua chức năng đàm
thoại video của điện thoại cô có thể nhìn được đám người đang quỳ dưới đất
kia. Bạch Nhạc Tiên vừa nhìn đã nhận ra bọn chúng, cô tức giận nói:
- Đúng vậy, chính là mấy tên khốn kiếp này. Cái tên trán bị thương kia chính
là bị em đá một cước ngã gục vào chân tường bị thương, còn cái tên tay băng bó
kia là bị em vặn gãy tay…
Bạch Nhạc Tiên huyên thuyên nói lớn, không hổ danh đã lăn lộn cùng Đỗ Long mấy
ngày ở đội hình sự. Đơn giản mà nói với các đặc điểm chính xác, cùng với sự
xác nhận của cô, Đỗ Long không còn nghi ngờ gì nữa, hắn nói với đội trưởng
trung đội cảnh sát hình sự thị trấn Tuyên Cương:
- Chính là bọn chúng, các cậu dẫn về đi! Thẩm vấn kỹ càng, xem bọn chúng đã
làm bao nhiêu chuyện thất đức rồi!
Những tên nghi phạm này bị đưa về đội cảnh sát hình sự. Rất nhanh bọn chúng đã
nhận tội. Sau khi động đất xảy ra, nhân cơ hội láo loạn bọn chúng phạm một
loạt tội cướp giật, hãm hiếp, trong đó đã cướp đoạt đến mười lăm lần, cưỡng
gian thành công ba lần.
Mục đích của Đỗ Long chính là muốn bắt những tên nghi phạm này, những cái khác
hắn không quan tâm, hắn không thể vượt qua giới hạn. Nơi này không phải là địa
bàn của hắn, song công lao của hắn cục công an thị trấn Tuyên Cương không thể
phủ nhận. Sau khi tuyên bố vụ án này, các phóng viên như mèo thấy mỡ, lập tức
vây quanh lấy Đỗ Long. Đỗ Long lại một lần nữa bị người ta chú ý. Thông qua sự
trợ giúp của các phóng viên, mọi người đều nhớ rõ ngoài việc hắn anh dũng cứu
người cái hơn người thì chính là phá án như thần!
Vụ động đất ở thị trấn Tuyên Cương- châu Đức Hồng tỉnh Thiên Nam cuối cùng đã
dần ổn định, dư chấn tuy vẫn tiếp tục nhưng cấp độ động đất càng ngày càng
nhỏ, không còn vượt quá cấp bốn. Trải qua sự nỗ lực của tất cả mọi người, trật
tự cuộc sống của người dân thị trấn Tuyên Cương dần dần được khôi phục. Khôi
phục đầu tiên chính là giao thông, sau đó là điện và thông tin, hệ thống cung
ứng nước sạch thì lại rất lâu, mãi tới một tuần sau thì một phần của hệ thống
cung cấp nước trấn Tuyên Cương mới được khôi phục.


Cảnh Lộ Quan Đồ - Chương #945