Người đăng: tuanh.kst@
Đỗ Long kinh ngạc nói:
- Tại sao cậu lại có thể đi từ bên đó qua đây được? Mau dẫn tôi đi.
Thẩm Băng Thanh vừa đi vừa nói:
- Tôi không phải là qua đây tìm cậu trước sao, sau đó mới biết cậu trong
phòng bệnh, nhìn thấy nhiều lãnh đạo đang nói chuyện với cậu, tôi đành phải đi
tới phòng vệ sinh rửa qua cái mặt…
Hai người đi không được bao xa thì thấy Mao Tuệ Lệ - người mà nghe nói đã mất
tích rất lâu vội vàng đi tới. Mao Tuệ Lệ sau khi nhìn thấy hai người thần sắc
có vẻ hoảng loạn, hai má hơi đỏ ửng lên, cô nói với Đỗ Long:
- Cảnh sát Đỗ…cậu không bị sao thật tốt quá. Cảnh sát Thẩm, cảm ơn cậu, tôi
đi trước.
Mao Tuệ Lệ vội vàng thẳng bước đi, Đỗ Long nhìn theo bóng dáng Mao Tuệ Lệ,
nghi ngờ nói:
- Tại sao cô ta lại như vậy? Trên mặt còn bị thương như vậy? Nghe nói cô tanh
đã mất tích một dạo, thật kỳ lạ.
Thẩm Băng Thanh nói:
- Tôi biết cô ta bị làm sao, chuyện này cậu đừng nói ra ngoài, tôi cũng vì cô
ta mà suýt chút nữa thành hà bá đấy…
Thẩm Băng Thanh nói cho Đỗ Long biết, vốn anh ta tới một chỗ nước nông bên bờ
song tắm rửa, kết quả đang tắm thì nhìn thấy có người kêu cứu, bị rơi xuống
sông. Thẩm Băng Thanh thấy hoàn cảnh như vậy, vì cứu người nên đành phải nhảy
xuống vùng nước sâu. Tuy đã tóm được cô gái đó, nhưng bản thân lại rơi vào
nguy hiểm, bị dòng chảy xiết cuốn trôi về cuối nguồn. Trong thời khắc nguy
cấp, Thẩm Băng Thanh ôm được một khúc gỗ, lúc này mới chuyển nguy thành an.
Hai người trôi dạt về nơi khá ấm áp dưới hạ du mới vất vả bò được lên bờ, sau
đó đi bộ quay về, vì thế hai người mới mất tích lâu như vậy.
Sở dĩ cô ta bị rơi xuống nước, nghe nói là vì đang chạy trốn. Khi tôi nhìn
thấy cô ta, quần áo trên người cô ta rất xộc xệch…
- Chẳng trách ban nãy cô ta mới đặc biệt cảm ơn cậu..
Đỗ Long tức giận nói:
- Những người đó thật coi trời bằng vung, tại sao động đất lại không vùi chết
bọn chúng đi…
Trong khi Thẩm Băng Thanh nói giản lược hết các sự việc thì hai người cũng đã
đi tới bên ngoài phòng cấp cứu. Lưu Đức Phức đang lo lắng ngồi đó, khuôn mặt
đầy vẻ u sầu.
Đỗ Long hỏi:
- Tình trạng của Ỷ Huyên sao rồi?
Lưu Đức Phức lo lắng nói:
- Vẫn đang cấp cứu, không biết tới bao giờ mới đi ra ngoài được…
Đỗ Long dậm chân, ảo não nói:
- Cô ấy vốn dĩ rất khỏe, tại sao lại có thể…haizz…Đều tại rồi, tôi nên bảo vệ
cô ấy…
Đúng lúc này, vị phóng viên đài CCTV vừa mới phỏng vấn Đỗ Long kia đi tới. Sau
khi nhìn thấy Đỗ Long, cô lập tức ngạc nhiên đi tới hỏi:
- Cảnh sát Đỗ, tại sao anh lại đứng lên đi lại được rồi? Anh tới thăm MC Hàn
sao? Nghe nói não bộ và phần ngực của cô ấy bị thương nặng, não bộ bị tụ máu
nghiêm trọng, vùng ngực bị gãy hai xương sườn, song qua cấp cứu khẩn cấp, tình
hình hiện tại đã ổn định trở lại rồi.
Tình cảnh dịu dàng, da diết xông lên não, xa cách chưa lâu, Hàn Ỷ Huyên tại
sao lại gặp vận rủi như vậy? Đỗ Long đập đầu mình tự khiển trách, hy vọng năng
lực dị thường của mình có thể khôi phục, xuyên thấu qua bức tường của phòng
cấp cứu, nhìn được tình trạng của Hàn Ỷ Huyên, hoặc là dựa vào linh cảm xem
được tình cảnh tương lai…
- Anh Long, em biết mà, anh nhất định là ở đây…
Phía sau lưng truyền tới một tiếng nói kích động. Đỗ Long xoay người lại, nhìn
thấy Bạch Nhạc Tiên và Lâm Nhã Hân đang sóng bước đi tới, vẻ mặt hai người đều
rất kích động, mắt ngấn lệ. Đỗ Long dang rộng hai vai, Bạch Nhạc Tiên liền òa
khóc lao vào lòng hắn.
Lâm Nhã Hân cũng rất muốn suồng sã lao vào lòng Đỗ Long, cảm nhận sự yêu
thương của hắn. Nhưng trước mặt người ngoài, cô lại chỉ có thể đè nén tâm tình
của bản thân, chậm rãi đi tới trước mặt hai người, miễn cưỡng cười với Thẩm
Băng Thanh rồi sau đó quay sang nói với Đỗ Long:
- Cái tên này, nhanh như vậy mà đã trèo ra khỏi giường chạy lung tung, nếu
như vết thương còn chưa lành thì làm thế nào?
Vị nữ phóng viên đài truyền hình trung ương CCTV nói:
- Cảnh sát Đỗ vẫn rất tốt, cô gái không rõ danh tính khác được cảnh sát Đỗ
cứu vớt đang trong lúc y tá làm công tác chuẩn bị đã chạy khỏi phòng cấp cứu,
đã quá đùa cợt rồi với tính mạng của mình rồi, hy vọng cô ấy biết bản thân
đang làm cái gì…
Đỗ Long nói:
- Nếu cô ấy đã thừa dịp người ta chưa chuẩn bị mà rời đi, như vậy cho thấy cơ
thể cô ấy không có gì đáng ngại, có lẽ bởi vì cô ấy có việc gì đó bắt buộc
phải rời đi ngay… Tiên Nhi, đừng khóc nữa, camera đang quay em đó, biến thành
con mèo mướp rồi kìa.
Bạch Nhạc Tiên càng rúc đầu vào sâu hơn, lo lắng suốt một ngày một đêm, khóc
càng to hơn thì đã làm sao?
- Chị Lâm, tại sao các cô không đi cùng xe cấp cứu tới đây?
Thẩm Băng Thanh hỏi:
- Trên tivi tôi thấy các cô đứng bên cạnh đống hoang tàn.
Lâm Nhã Hân rưng rưng nước mắt nói:
- Ừm, chúng tôi đứng ở đó, tuy nhiên chúng tôi không lên xe cấp cứu, chúng
tôi đi bộ tới đây.
Đỗ Long nói:
- Đi bộ cũng không cần lâu như vậy chứ?
Bạch Nhạc Tiên ngẩng đầu lên, nhẹ nhàng nói:
- A Long, đừng hỏi nữa, tôi lại làm một việc ngu xuẩn…quay về tôi sẽ từ từ
nói cho anh biết…
Đỗ Long cho rằng việc đơn giản chỉ như những việc lạc đường nên cũng không hỏi
kỹ hơn. Nữ phóng viên lại muốn tiếp tục phỏng vấn bọn Đỗ Long. Đỗ Long lặng lẽ
vận công, bụng kêu một tiếng, Đỗ Long lung túng nói:
- Hai người chưa ăn gì, tôi sắp đói đến chóng mặt rồi, ở đâu ăn ngon nhỉ?
mười nghìn tệ một đĩa mì xào tôi cũng phải ăn mười đĩa… ăn xong lại tiếp tục
đem những tên thương nhân lòng dạ đen tối kia mang ra trừng phạt…
Tất cả mọi người đều đói rồi, Thẩm Băng Thanh tình nguyện đi mua đồ ăn. Mọi
người đều tụ tập ngồi lại bên ngoài phòng cấp cứu, nói đến những chuyện xảy ra
mấy hôm nay. Vừa nói, Bạch Nhạc Tiên vừa khóc vừa cười mấy lần.
Không lâu sau Thẩm Băng Thanh mang về mấy túi mì ăn liền với mấy chai nước
suối. Ở khu động đất này, đồ ăn thường thấy, cũng thuận tiện nhất chính là mì
ăn liền.
Vị phóng viên đài CCTV không bỏ lỡ cơ hội chụp hình nói:
- Vị cảnh sát anh hùng của chúng ta đã bị kẹt hơn ba mươi giờ, anh hiện giờ
đang cùng mọi người ăn mì ăn liền, lại còn ăn khô! Cảnh sát Đỗ, mì ăn liền có
ngon không? Sau khi ăn no anh có dự định gì?
Đỗ Long cầm miếng mì lên mỉm cười nói:
- Mì ăn liền ăn khô có vị rất khác, lại còn không bị tiêu chảy, đây là gói mì
ăn liền ngon nhất mà tôi ăn kiếp này, cô thấy ăn có ngon không? Ăn no xong
đương nhiên vẫn phải tiếp tục công việc, tổ tìm kiếm của tôi vẫn chưa giải
tán, chỉ cần vẫn có quần chúng bị kẹt, chúng tôi sẽ vẫn tìm kiếm cứu trợ!
Đỗ Long nói là làm, ăn no xong hắn để Bạch Nhạc Tiên và Lâm Nhã Hân rời khỏi
khu vực động đất. Bọn họ ở đây cũng không giúp được việc gì, quay về lợi dụng
sức ảnh hưởng của bọn họ, tận lực quyên góp vật phẩm cứu nạn và tiền còn có
lợi hơn, còn hắn, vẫn phải tiếp tục xông vào nơi động đất cứu người.
Vốn tưởng rằng Bạch Nhạc Tiên và Lâm Nhã Hân sẽ không ngoan ngoãn nghe lời như
vậy, nhưng thật không ngờ bọn họ lại rất vui vẻ đáp ứng. Nhắc tới nguyên nhân,
Bạch Nhạc Tiên mới chậm rãi nói cho Đỗ Long biết nguyên nhân bọn họ chậm trễ
trên đường.
Hóa ra bọn Bạch Nhạc Tiên không hề lạc đường, mà là sau khi lên một chiếc xe
xích lô thì bị đưa tới một nơi hẻo lánh. Lúc này tên lái xe xích lô mới lộ
nguyên hình muốn cướp giật tài sản lẫn nhan sắc. May mà kinh nghiệm đai đen sơ
đẳng của Bạch Nhạc Tiên sau khi được Đỗ Long huấn luyện đã có được năng lực
chiến đấu thực sự. Một mình cô đã đánh cho mấy tên vô lại chạy trốn hết, nhưng
cũng vì thế mà làm chậm trễ rất nhiều thời gian.
Đầu năm nay, những kẻ không có đạo đức thật không ít. Khi đất nước lâm vào
cảnh khốn đốn lại còn dám làm những chuyện như vậy. Nếu như rơi vào tay Đỗ
Long, Đỗ Long nhất định sẽ làm cho bọn chúng liệt rồi, tránh để bọn chúng tiếp
tục gây hại cho người khác.
Sau khi trải qua việc này, bọn Bạch Nhạc Tiên phát hiện bản thân thật sự không
giúp được gì ở khu vực động đất, bèn có ý rời đi, vì vậy khi Đỗ Long nói bọn
họ liền đồng ý ngay.