Người đăng: tuanh.kst@
Đối mặt với ánh mắt kinh phục của Thẩm Băng Thanh, Đỗ Long dương dương tự đắc
nói:
Thẩm Băng Thanh hung hăng trừng mắt nhìn Đỗ Long, quay đầu sang chỗ khác.
Hoàng Kiệt Hào sau khi ngồi vào chiếc ghế Đỗ Long nhường lại, loay hoay một
lúc cũng tin những phân tích vừa rồi của Đỗ Long. Bởi vì sau khi đặt sách giáo
khoa và đề ôn tập ở trước mặt thì bên cạnh chắc chắn còn để khoảng trống đặt
Laptop và chuột máy tính, cách sắp xếp này rất hợp lý. Hiện nay, đối với trẻ
em, bất luận là để học tập hay chơi game cũng đều không tách rời khỏi chiếc
máy tính. Trước đây quả thực anh đã sơ sót điểm này.
Hoàng Kiệt Hào gọi điện thoại cho ba mẹ của chàng trai, vòng vo hỏi dò họ có
phải đã tới hiện trường mang đồ vật nào đi hay không. Ba mẹ chàng trai có lẽ
hiện đang ở trong bệnh viện, bởi vì Hoàng Kiệt Hào nghe thấy bên cạnh rất ồn
ào, giống như có người đang khóc vậy.
Đường Chấn Kỳ giờ phút này quả nhiên đang trong bệnh viện, con trai Đường
Triều Dương của ông ta hiện vẫn đang hôn mê bất tỉnh. Người nhà Đổng Tú Na lại
chạy tới bệnh viện khóc lóc ầm ĩ, nói Đường Triều Dương hại chết con gái của
họ, bắt Đường Triều Dương đền mạng. Đường Chấn Kỳ vốn đang ôm một bụng tức
trong người nên khi nghe thấy Hoàng Kiệt Hào hỏi vặn liền lớn tiếng quát:
Hoàng Kiệt Hào nhẫn nại khuyên nhủ:
Đường Chấn Kỳ đã bình tĩnh một chút, cuối cùng cũng nói:
Thanh âm của Hoàng Kiệt Hào bỗng trở nên sắc bén nói:
Đường Chấn Ký bị dọa tới mức ấp a ấp úng nói:
Hoàng Kiệt Hào nói:
Đường Chấn Kỳ đau khổ cười nói:
Hoàng Kiệt Hào tắt điện thoại, quay đầu lại nhìn thấy Đỗ Long đang ngồi xổm ở
trong góc, hắn đang xếp từng chiếc xoong, cái bát, đĩa,… bày trên mặt đất, y
cố gặng hỏi:
Đỗ Long cười nói:
Hoàng Kiệt Hào nói:
Thẩm Băng Thanh nói:
Đỗ Long cười nói:
Thẩm Băng Thanh và Hoàng Kiệt Hào đều bị thu hút, nhìn lại toàn bộ đống chén
đĩa. Hoàng Kiệt Hào lắc đầu nói:
Đỗ Long cười nói:
Thẩm Băng Thanh nhíu mày, chậm rãi nói:
Đỗ Long cười nói:
Đỗ Long mang hai bộ chén đĩa bày ra lần lượt như Thẩm Băng Thanh nói. Bây giờ
thì rất rõ ràng, ngoài một bộ chén đĩa màu trắng bình thường, còn có một bộ đồ
ăn hình hoa văn hoạt hình giống nhau, nhưng chia làm hai loại, một loại màu
hồng phấn, một loại màu xanh da trời.
Sau khi sắp xếp xong đồ đạc, Thẩm Băng Thanh thốt lên:
Đỗ Long cười nói:
Đúng vậy. Thiếu một cái bát. Sếp Hoàng, chiếc bát này có thể bị vỡ trong
lúc rửa bát, cũng có thể bị đập vỡ trong lúc ai đó tức giận. Có lẽ chúng ta
nên tìm xung quanh xem có manh mối gì có thể chứng minh chiếc bát đó rốt cuộc
là do không cẩn thận bị vỡ, hay là do người khác làm …
Cái này thì tôi biết.
Ông chủ phòng trọ cho biết:
Hoàng Kiệt Hào hỏi:
Ông chủ phòng trọ nói:
Hoàng Kiệt Hào nói:
Ông chủ phòng trọ đau khổ trả lời:
Đỗ Long không rõ từ khi nào đã đi tới phía sau lưng ông chủ phòng trọ, hắn vỗ
vai ông ta cười nói:
Ông chủ vâng vâng dạ dạ đáp để hôm khác sẽ lắp đặt. Tuy nhiên mọi người đều có
thể nhìn ra ông ta chỉ đáp cho có lệ chứ về căn bản là không có ý định lắp
camera.
Đỗ Long nói:
Ông chủ vội vàng nói:
Hoàng Kiệt Hào cũng không có cách nào ép ông ta đi làm chứng, hơn nữa sự việc
này suy cho cùng cần nhân chứng hay không cũng vẫn còn rất sớm. Đang lúc Hoàng
Kiệt Hào muốn gác lại chuyện này thì Thẩm Băng Thanh đột nhiên hỏi:
Ông chủ đáp:
Thẩm Băng Thanh nói:
Sếp Hoàng, nếu không thì để tôi ra chỗ đống rác tìm kiếm một chút. Tôi thấy
ba mẹ nhà họ Đường kia thực sự là không muốn nói ra sự thật, không có chứng cớ
chính xác, ông ta nhất định sẽ chối quanh đấy !
Cậu muốn đi bới rác?
Hoàng Kiệt Hào liếc nhìn Thẩm Băng Thanh một cái. Thẩm Băng Thanh gật đầu một
cái. Hoàng Kiệt Hào nói:
Thẩm Băng Thanh đáp ừ một tiếng rồi đi mất. sau khi Thẩm Băng Thanh đi, Hoàng
Kiệt Hào và Đỗ Long tiếp tục tìm kiếm manh mối trong phòng. Lần này đến Đỗ
Long cũng không tìm thấy bất cứ manh mối gì mới. Không lâu sau Đường Chấn Kỳ
gọi điện thoại tới nói rằng đã thoát khỏi bệnh viện. Hoàng Kiệt Hào liền cùng
Đỗ Long rời khỏi căn phòng cho thuê, nhanh chóng tới chỗ nhà họ Đường. Hoàng
Kiệt Hào còn đặc biệt đi tới chỗ Thẩm Băng Thanh xem xét, chỉ thấy Thẩm Băng
Thanh đang cố gắng lật tung đống rác tìm kiếm.
Tháng chín rồi mà thành phố Ngọc Minh vẫn rất là nóng, dưới nền nhiệt cao mùa
thu, đống rác kia sau khi phân hủy phát ra mùi hư thối mà người bình thường
không thể chịu đựng được. Nhìn thấy Thẩm Băng Thanh cố gắng như vậy, lại không
hề sợ bẩn, sợ thối, khiên Đỗ Long có chút khâm phục anh ta.
Bởi vì vẫn chưa tìm được đồ nên Thẩm Băng Thanh không chịu rời đi. Hoàng Kiệt
Hào nói sẽ quay lại đón anh ta rồi lái xe đi mất.
Nhà họ Đường cách trường cấp ba thực nghiệm quả nhiên là xa. Tuy nhiên bởi vì
tỉ lệ lên lớp trường cấp ba thực nghiệm cao, thế nên dẫu có xa cũng phải đưa
tới học. Khi bọn người Đỗ Long sắp tới thì Đường Chấn Kỳ đã trở về nhà trước.
Đó là một người đàn ông trung niên đeo một cặp kính cận độ nặng màu đen. Con
trai xảy ra chuyện, khuôn mặt ông ta trở nên tiều tụy, hai mắt đỏ hoe.
Đỗ Long đưa tay ra bắt tay với Đường Chấn Kỳ, ông ta hơi sửng sốt một lát rồi
mới nắm tay Đỗ Long nói:
Đường Chấn Kỳ hướng ánh mắt sang Hoàng Kiệt Hào nói:
Hoàng Kiệt Hào nói:
Đường Chấn Kỳ khẽ thở dài:
Đường Chấn Kỳ đem chiếc laptop đã đóng gói ra. Hoàng Kiệt Hào kiểm tra xem có
sai sót gì không, quả thực là máy mới rồi cùng Đỗ Long xin phép ra về. Trong
lúc lái xe trở về trung tâm thành phố, đột nhiên Thẩm Băng Thanh gọi điện
thoại tới nói rằng đã tìm thấy mảnh bát vỡ kia. Nó được gói trong hộp nguyên
đai nguyên kiện nên được bảo quản rất tốt, có thể lấy được dấu vân tay.
Hoàng Kiệt Hào bị vướng phải hai lựa chọn khó khăn, quay đầu lại đón Thẩm Băng
Thanh hay là đi tới phòng Kỹ thuật Điều tra trước? Hai con đường này giống như
hai cạnh bên tam giác đều. Bất luận là đi bên nào thì con đường quay trở lại
đều rất dài.
Đỗ Long nói:
Hoàng Kiệt Hào ngay tức khắc quyết định để Đỗ Long trở về đón Thẩm Băng Thanh.
Dù sao chiếc xe tải rách kia cũng là xe từ vùng mỏ mang tới, bẩn thêm một chút
cũng không vấn đề gì.
Khoảng một giờ đồng hồ sau Đỗ Long lái chiếc xe tải quay lại vùng gần trường
cấp ba thực nghiệm khu Kiến Thiết đón Thẩm Băng Thanh lên xe. Thẩm Băng Thanh
ôm hộp đựng bộ đồ ăn giống như đang ôm bảo bối vậy. Anh ta không chút khách
khí ngồi xuống ghế phụ xe. Đỗ Long hích mũi cười nói: