Cảnh Giới Hiếm Thấy


Người đăng: tuanh.kst@

Đối mặt với ánh mắt kinh phục của Thẩm Băng Thanh, Đỗ Long dương dương tự đắc
nói:


  • Cái này cần có chút năng lực tư duy về hình học không gian, người bình
    thường không học được, ha ha…

Thẩm Băng Thanh hung hăng trừng mắt nhìn Đỗ Long, quay đầu sang chỗ khác.
Hoàng Kiệt Hào sau khi ngồi vào chiếc ghế Đỗ Long nhường lại, loay hoay một
lúc cũng tin những phân tích vừa rồi của Đỗ Long. Bởi vì sau khi đặt sách giáo
khoa và đề ôn tập ở trước mặt thì bên cạnh chắc chắn còn để khoảng trống đặt
Laptop và chuột máy tính, cách sắp xếp này rất hợp lý. Hiện nay, đối với trẻ
em, bất luận là để học tập hay chơi game cũng đều không tách rời khỏi chiếc
máy tính. Trước đây quả thực anh đã sơ sót điểm này.

Hoàng Kiệt Hào gọi điện thoại cho ba mẹ của chàng trai, vòng vo hỏi dò họ có
phải đã tới hiện trường mang đồ vật nào đi hay không. Ba mẹ chàng trai có lẽ
hiện đang ở trong bệnh viện, bởi vì Hoàng Kiệt Hào nghe thấy bên cạnh rất ồn
ào, giống như có người đang khóc vậy.

Đường Chấn Kỳ giờ phút này quả nhiên đang trong bệnh viện, con trai Đường
Triều Dương của ông ta hiện vẫn đang hôn mê bất tỉnh. Người nhà Đổng Tú Na lại
chạy tới bệnh viện khóc lóc ầm ĩ, nói Đường Triều Dương hại chết con gái của
họ, bắt Đường Triều Dương đền mạng. Đường Chấn Kỳ vốn đang ôm một bụng tức
trong người nên khi nghe thấy Hoàng Kiệt Hào hỏi vặn liền lớn tiếng quát:


  • Tôi không biết. Tôi không biết gì hết. Mất đồ gì các người tự đi mà tìm!
    Đây rõ ràng là vụ án tự sát, còn cần phải điều tra gì nữa !

Hoàng Kiệt Hào nhẫn nại khuyên nhủ:


  • Ông Đường, xin ông hiểu cho công việc của chúng tôi. Nếu như ông nói không
    biết gì, vậy chúng tôi đành phải đem vụ án này xét vào vụ án tự sát hoặc mưu
    sát có xuất hiện người thứ ba ở hiện trường. Bởi vì tại hiện trường rõ ràng bị
    thiếu mất một chiếc Laptop. Chúng tôi nghi ngờ trong đó có chứa chứng cứ liên
    quan tới vụ án. Nếu không tìm thấy chiếc Laptop đó để loại bỏ các khả năng
    khác, vậy thì vụ án này không có cách nào kết án !

Đường Chấn Kỳ đã bình tĩnh một chút, cuối cùng cũng nói:


  • Đúng vậy. Chiếc laptop đó là do tôi lấy đi. Mấy ngày trước khi nhập học, để
    bồi thường cho con trai, tôi đã mua nó làm quà tặng, mới dùng được vài ngày.
    Nó có liên quan gì đến vụ án vậy? Hôm qua vừa đúng là ngày hết hạn trả máy nên
    tôi đã mang nó đi trả lại rồi.

Thanh âm của Hoàng Kiệt Hào bỗng trở nên sắc bén nói:


  • Ông Đường, vậy tốt nhất ông nên cầu nguyện chiếc máy tính kia vẫn chưa bị
    người khác mua mất, cũng chưa bị nhà sản xuất phá hỏng các tư liệu trong ổ
    cứng. Nếu không đội hình sự sẽ dùng quyền lực khởi tố ông lấy trộm, đồng thời
    phá hủy chứng cứ ở hiện trường! Nếu xem xét kỹ lưỡng các tình tiết ông sẽ bị
    phạt tạm giam mười lăm ngày đến lăm năm trở xuống tù giam !

Đường Chấn Ký bị dọa tới mức ấp a ấp úng nói:


  • Tôi … Tôi chỉ là chuẩn bị đi trả lại. Hôm nay mới là ngày cuối. Sếp Hoàng,
    trong máy tính quả thực không có cái gì, con trai tôi vô cùng trong sáng…

Hoàng Kiệt Hào nói:


  • Có cái gì hay không không phải do ông nói mà được., cần phải do phòng Kỹ
    thuật Điều tra giám định, sau đó mới có thể chắc chắn được. Tốt nhất là ông
    đừng có xóa bỏ bất cứ cái gì, nếu không tôi cũng có quyền tố cáo ông. Laptop
    hiện giờ đang ở đâu? Tôi sẽ lập tức cử người đi lấy, mong ông cố gắng phối
    hợp.

Đường Chấn Kỳ đau khổ cười nói:


  • Tôi hiện giờ không thể đi được, người nhà họ Đổng đang làm loạn ở bệnh
    viện. Cảnh sát Hoàng, tôi sẽ cố gắng tìm cơ hội thoát khỏi đây, khi tôi ra
    được khỏi bệnh viện sẽ lập tức gọi điện thoại cho anh.

Hoàng Kiệt Hào tắt điện thoại, quay đầu lại nhìn thấy Đỗ Long đang ngồi xổm ở
trong góc, hắn đang xếp từng chiếc xoong, cái bát, đĩa,… bày trên mặt đất, y
cố gặng hỏi:


  • Đỗ Long, cậu đang làm gì vậy? Trong những vật dụng đó cũng có manh mối sao?

Đỗ Long cười nói:


  • Tôi cũng không biết nữa. Dù sao những chỗ khác tôi cũng không tìm thấy manh
    mối gì, đành tùy tiện xem chút thôi. Chẳng lẽ hôm qua mọi người vẫn chưa kiểm
    tra chỗ này sao?

Hoàng Kiệt Hào nói:


  • Tôi cũng không rõ. Cậu từ từ điều tra đi !

Thẩm Băng Thanh nói:


  • Tôi đã kiểm tra chỗ đó rồi, nhưng chưa xem xét kỹ như vậy. Chỗ chén đĩa này
    đều đã được rửa rất sạch, còn có thể để lại dấu vết gì sao?

Đỗ Long cười nói:


  • Cũng không nhất định là như vậy. Có một số đồ đạc không thể chỉ xem ở bên
    ngoài, cần phải xem xét phía sâu bên trong. Có một số đồ đạc lại không thể chỉ
    xem đơn lẻ mà phải xem tổng thể. Ví dụ như nói về đống chén đĩa này, mọi người
    phát hiện ra được điều gì?

Thẩm Băng Thanh và Hoàng Kiệt Hào đều bị thu hút, nhìn lại toàn bộ đống chén
đĩa. Hoàng Kiệt Hào lắc đầu nói:


  • Tôi không hề đi vào phòng bếp, đừng hỏi tôi vấn đề này !

Đỗ Long cười nói:


  • Coi như là không vào phòng bếp cũng có thể đoán ra được. Thẩm Băng Thanh
    cậu nói xem sao?

Thẩm Băng Thanh nhíu mày, chậm rãi nói:


  • Hình như … số lượng chén đĩa hơi nhiều một chút, hơn nữa rõ ràng là có hai
    bộ đồ không giống nhau.

Đỗ Long cười nói:


  • Cậu nói rất đúng. Ánh mắt của người trẻ tuổi quả nhiên lợi hại hơn … Tuy
    nhiên nói vẫn chưa đầu đủ. Đống chén đĩa này nếu đặt ngay ngắn một chút, cậu
    nhìn lại xem thế nào?

Đỗ Long mang hai bộ chén đĩa bày ra lần lượt như Thẩm Băng Thanh nói. Bây giờ
thì rất rõ ràng, ngoài một bộ chén đĩa màu trắng bình thường, còn có một bộ đồ
ăn hình hoa văn hoạt hình giống nhau, nhưng chia làm hai loại, một loại màu
hồng phấn, một loại màu xanh da trời.

Sau khi sắp xếp xong đồ đạc, Thẩm Băng Thanh thốt lên:


  • Thiếu mất một cái bát, là bát màu xanh da trời !

Đỗ Long cười nói:


  • Đúng vậy. Thiếu một cái bát. Sếp Hoàng, chiếc bát này có thể bị vỡ trong
    lúc rửa bát, cũng có thể bị đập vỡ trong lúc ai đó tức giận. Có lẽ chúng ta
    nên tìm xung quanh xem có manh mối gì có thể chứng minh chiếc bát đó rốt cuộc
    là do không cẩn thận bị vỡ, hay là do người khác làm …


  • Cái này thì tôi biết.


Ông chủ phòng trọ cho biết:


  • Chạng vạng tối ba ngày trước, trong lúc hai đưa trẻ đang nấu cơm trong
    phòng thì ba mẹ chàng trai tới. Sau đó trong phòng bắt đầu có tiếng cãi lộn,
    không lâu sau thì nghe thấy tiếng bát vỡ, cô gái kia khóc lóc bỏ chạy.

Hoàng Kiệt Hào hỏi:


  • Tại sao ông không nói cho chúng tôi biết sớm?

Ông chủ phòng trọ nói:


  • Tôi nào đâu có biết, sự việc này cũng đã qua vài ngày rồi …

Hoàng Kiệt Hào nói:


  • Nói không chừng đây chính là nguyên nhân khiến họ tự sát, vô cùng quan
    trọng! Còn có manh mối nào khác liên quan tới họ mà ông bỏ sót không?

Ông chủ phòng trọ đau khổ trả lời:


  • Tôi cho thuê mấy chục con người ở đây, đâu có phải việc nào cũng có thể nắm
    được cụ thể đâu? Nếu thực sự biết được, việc không phải là xâm phạm quyền
    riêng tư cá nhân sao?

Đỗ Long không rõ từ khi nào đã đi tới phía sau lưng ông chủ phòng trọ, hắn vỗ
vai ông ta cười nói:


  • Ông chủ, nhiều người sống ở đây rất phức tạp. Tôi đề nghị ông lắp camera ở
    trước cửa và đầu cầu thang, như vậy có thể theo dõi bất cứ lúc nào. Hiện tại
    những thiết bị đó cũng không phải là đắt, lắp đặt xong có thể tới đồn công an
    báo án, có thể giảm được rất nhiều phiền toái, những người trong lòng có dã
    tâm cũng sẽ không dám tới chỗ ông. Phân nửa người thuê ở đây đều là học sinh,
    đảm bảo an toàn cho họ sẽ có lợi cho việc kinh doanh của ông đấy !

Ông chủ vâng vâng dạ dạ đáp để hôm khác sẽ lắp đặt. Tuy nhiên mọi người đều có
thể nhìn ra ông ta chỉ đáp cho có lệ chứ về căn bản là không có ý định lắp
camera.

Đỗ Long nói:


  • Sếp Hoàng, sự việc đã qua ba ngày rồi, những mảnh vỡ của chiếc bát kia có
    thể sẽ không tìm được … nhưng có căn cứ chính xác của ông chủ thì việc này
    cũng không cần quá lo lắng …!

Ông chủ vội vàng nói:


  • Tôi rất sợ phiền phức. Tôi sẽ không đi làm chứng, các người tìm người khác
    đi! Khi bọn họ cãi nhau còn có rất nhiều người nghe thấy.

Hoàng Kiệt Hào cũng không có cách nào ép ông ta đi làm chứng, hơn nữa sự việc
này suy cho cùng cần nhân chứng hay không cũng vẫn còn rất sớm. Đang lúc Hoàng
Kiệt Hào muốn gác lại chuyện này thì Thẩm Băng Thanh đột nhiên hỏi:


  • Ông chủ, mọi người thường vứt rác ở đâu? Hàng ngày đều có người tới thu rác
    chứ?

Ông chủ đáp:


  • Đều vứt ở cái thùng rác bên ngoài kia. Vốn dĩ hàng ngày đều có người tới
    thu rác, nhưng mấy ngày gần đây không hiểu là do chuyện gì mà đã qua mấy ngày
    cũng không thấy ai qua thu rác. Vì vậy rác ở bên cạnh thùng rác đã chất thành
    đống rồi !

Thẩm Băng Thanh nói:


  • Sếp Hoàng, nếu không thì để tôi ra chỗ đống rác tìm kiếm một chút. Tôi thấy
    ba mẹ nhà họ Đường kia thực sự là không muốn nói ra sự thật, không có chứng cớ
    chính xác, ông ta nhất định sẽ chối quanh đấy !


  • Cậu muốn đi bới rác?


Hoàng Kiệt Hào liếc nhìn Thẩm Băng Thanh một cái. Thẩm Băng Thanh gật đầu một
cái. Hoàng Kiệt Hào nói:


  • Được rồi, vậy cậu đi đi, chú ý an toàn và … vệ sinh… !

Thẩm Băng Thanh đáp ừ một tiếng rồi đi mất. sau khi Thẩm Băng Thanh đi, Hoàng
Kiệt Hào và Đỗ Long tiếp tục tìm kiếm manh mối trong phòng. Lần này đến Đỗ
Long cũng không tìm thấy bất cứ manh mối gì mới. Không lâu sau Đường Chấn Kỳ
gọi điện thoại tới nói rằng đã thoát khỏi bệnh viện. Hoàng Kiệt Hào liền cùng
Đỗ Long rời khỏi căn phòng cho thuê, nhanh chóng tới chỗ nhà họ Đường. Hoàng
Kiệt Hào còn đặc biệt đi tới chỗ Thẩm Băng Thanh xem xét, chỉ thấy Thẩm Băng
Thanh đang cố gắng lật tung đống rác tìm kiếm.

Tháng chín rồi mà thành phố Ngọc Minh vẫn rất là nóng, dưới nền nhiệt cao mùa
thu, đống rác kia sau khi phân hủy phát ra mùi hư thối mà người bình thường
không thể chịu đựng được. Nhìn thấy Thẩm Băng Thanh cố gắng như vậy, lại không
hề sợ bẩn, sợ thối, khiên Đỗ Long có chút khâm phục anh ta.

Bởi vì vẫn chưa tìm được đồ nên Thẩm Băng Thanh không chịu rời đi. Hoàng Kiệt
Hào nói sẽ quay lại đón anh ta rồi lái xe đi mất.

Nhà họ Đường cách trường cấp ba thực nghiệm quả nhiên là xa. Tuy nhiên bởi vì
tỉ lệ lên lớp trường cấp ba thực nghiệm cao, thế nên dẫu có xa cũng phải đưa
tới học. Khi bọn người Đỗ Long sắp tới thì Đường Chấn Kỳ đã trở về nhà trước.
Đó là một người đàn ông trung niên đeo một cặp kính cận độ nặng màu đen. Con
trai xảy ra chuyện, khuôn mặt ông ta trở nên tiều tụy, hai mắt đỏ hoe.


  • Xin chào! Tôi là Đỗ Long - cảnh sát hình sự đội hình sự số 1 quận Bạch Hoa.

Đỗ Long đưa tay ra bắt tay với Đường Chấn Kỳ, ông ta hơi sửng sốt một lát rồi
mới nắm tay Đỗ Long nói:


  • Cảnh sát Đỗ, chào anh …

Đường Chấn Kỳ hướng ánh mắt sang Hoàng Kiệt Hào nói:


  • Cảnh sát Hoàng, laptop tôi đã chuẩn bị sẵn rồi, các anh muốn mang đi sao?

Hoàng Kiệt Hào nói:


  • Đúng vậy. Chúng tôi muốn mang tới phòng hình sự tiến hành giám định. Nếu
    như không có phát hiện gì sẽ mau chóng gửi lại anh.

Đường Chấn Kỳ khẽ thở dài:


  • Hôm nay là ngày cuối cùng trả lại hang, xem ra không kịp nữa rồi. Các anh
    mang đi đi, tôi còn có việc khác không thể giữ các anh ở lại uống trà được …

Đường Chấn Kỳ đem chiếc laptop đã đóng gói ra. Hoàng Kiệt Hào kiểm tra xem có
sai sót gì không, quả thực là máy mới rồi cùng Đỗ Long xin phép ra về. Trong
lúc lái xe trở về trung tâm thành phố, đột nhiên Thẩm Băng Thanh gọi điện
thoại tới nói rằng đã tìm thấy mảnh bát vỡ kia. Nó được gói trong hộp nguyên
đai nguyên kiện nên được bảo quản rất tốt, có thể lấy được dấu vân tay.

Hoàng Kiệt Hào bị vướng phải hai lựa chọn khó khăn, quay đầu lại đón Thẩm Băng
Thanh hay là đi tới phòng Kỹ thuật Điều tra trước? Hai con đường này giống như
hai cạnh bên tam giác đều. Bất luận là đi bên nào thì con đường quay trở lại
đều rất dài.

Đỗ Long nói:


  • Sếp Hoàng, nếu không thì anh đưa tôi trở về phân cục trước, tôi sẽ lái
    chiếc xe tải kia đi đón Thẩm Băng Thanh. Hoặc là tới lúc đó tôi mang chiếc
    laptop tới phòng Kỹ thuật Điều tra, như vậy đều nhanh hơn mà thuận tiện hơn
    việc một chiếc xe phải chạy hai chuyến.

Hoàng Kiệt Hào ngay tức khắc quyết định để Đỗ Long trở về đón Thẩm Băng Thanh.
Dù sao chiếc xe tải rách kia cũng là xe từ vùng mỏ mang tới, bẩn thêm một chút
cũng không vấn đề gì.

Khoảng một giờ đồng hồ sau Đỗ Long lái chiếc xe tải quay lại vùng gần trường
cấp ba thực nghiệm khu Kiến Thiết đón Thẩm Băng Thanh lên xe. Thẩm Băng Thanh
ôm hộp đựng bộ đồ ăn giống như đang ôm bảo bối vậy. Anh ta không chút khách
khí ngồi xuống ghế phụ xe. Đỗ Long hích mũi cười nói:


  • Thẩm Băng Thanh, cậu đúng thật là một đóa hoa sen gần bùn mà chẳng hôi tanh
    mùi bùn


Cảnh Lộ Quan Đồ - Chương #94