Người đăng: tuanh.kst@
Nhạc Băng Phong lại bấm điện thoại cho ba cô, Nhạc Nhật Tân hỏi:
- Cô bé kia đồng ý chứ?
Nhạc Băng Phong dạ một tiếng, Nhạc Nhật Tân lại hỏi:
- Các con không thông đồng lừa gạt cha chứ?
Nhạc Băng Phong nói:
- Cha, đương nhiên không phải, con gái ngu xuẩn như vậy sao? Cô ấy đồng ý
rồi, chỉ cần Đỗ Long lấy lại danh dự, cô ấy sẽ nói rõ với Đỗ Long, rồi tự động
rời đi.
Nhạc Nhật Tân cười nói:
- Vậy sao? Vậy tốt rồi, đợi cô bé kia rời đi, cha sẽ điều Đỗ Long đến Bắc
Kinh, hằng ngày các con có thể ở cùng nhau.
Nhạc Băng Phong vội vàng hỏi:
- Cha, hãy để thuận theo tự nhiên một chút, Đỗ Long công tác ở tỉnh Thiên Nam
rất tốt, điều đến Bắc Kinh làm gì? Hay là cha điều con đến tỉnh Thiên Nam giúp
anh ấy, con cảm thấy như vậy rất tốt, ít nhất không khí trong lành hơn, cả
ngày không phải hít bụi. Cha mẹ sau này về hưu hãy cùng con về tỉnh Thiên Nam
dưỡng lão đi.
Nhạc Nhật Tân cười nói:
- Thật là con gái lớn khó bảo...Được rồi, việc này sau hãy nói. Con chuẩn bị
tài liệu xong chưa? Chuẩn bị tốt rồi, cha sẽ sai người qua đó.
Sau khi buông điện thoại, Nhạc Nhật Tân lại nhíu chặt mày. Ông rỗ ràng cảm
giác được con gái mình nghĩ một đằng nói một nẻo, thân là cha, ông không hy
vọng con gái chịu thiệt, nhưng con gái nếu đã quyết định, người làm cha này
cũng không có cách nào thay đổi.
Nhạc Băng Phong và Bạch Nhạc Tiên lại liên hệ với nhau, cô kêu Bạch Nhạc Tiên
đi sưu tầm tư liệu có lợi đối với Đỗ Long, vì danh dự của Đỗ Long, Bạch Nhạc
Tiên cố gắng tìm kiếm nhân chứng, sưu tầm tư liệu, dựa theo đề nghị của Nhạc
Băng Phong, cô nhất định phải tìm được chứng cứ bác bỏ những điều gây bất lợi
cho Đỗ Long, đầu tiên là bắt đầy nói từ việc Đỗ Long vì sao bị chôn vùi!
- Đại đội trưởng vì sao bị chôn vùi?
Hai mắt Thạch Siêu Vũ trợn tròn xoe, y nói:
- Đương nhiên vì cứu người, lúc đó xảy ra dư chấn mãnh liệt, sau đó trên khu
nhà tầng phát sinh bùng nổ, ngay sau đó có người bên trong kêu cứu, đại đội
trưởng lập tức xông vào!
- Chúng tôi cũng có thể chứng minh!
Trong lòng đám người trong tiểu đội Đỗ Long dẫn dắt tràn đầy tức giận, Đỗ Long
là tổ trưởng của bọn họ, Đỗ Long bị phủ nhận, đồng thời phủ nhận công lao của
bọn họ, đương nhiên mọi người cảm thấy khó chịu.
- Chuyện này...Tôi cũng có thể chứng minh!
Lưu Đức Phức nói:
- Lúc đó tôi và nữ chủ trì sân khấu của chúng tôi – Hàn Ỷ Huyên đang đi về
phía bên này, khi cảm giác có động đất, tôi lập tức lấy máy quay ra, quay lại
hình ảnh trời đất quay cuồng, phía sau hiển nhiên cũng đều quay hết rồi, các
người muốn chứng minh cảnh sát Đỗ trong sạch đúng không? Chuyện này còn chưa
đơn giản sao? Hôm nay tôi đi theo quay hình đội tìm kiếm cứu nạn một hồi, nghe
nói đài truyền hình thành phố Lỗ Tây bên kia cũng quay hơn hai giờ, đây đều là
căn cứ chính xác nhất!
Bạch Nhạc Tiên lập tức như nhặt được bảo vật, khi muốn xem vi deo của Lưu Đức
Phức, Lưu Đức Phức còn đắn đo một chút, Bạch Nhạc Tiên đành phải lấy ra cờ
hiệu của Chủ Tịch Quốc Hội. Lưu Đức Phức nghe xong đâu còn dám nhiều lời, trực
tiếp mang thứ đó giao cho Bạch Nhạc Tiên, chỉ là yêu cầu sau đó phải trả lại
cho y.
Bạch Nhạc Tiên lại tìm quay phim của đài truyền hình Lỗ Tây – Mã Binh Binh để
hỏi tình hình, Mã Binh Binh nói:
- Nếu như đài trung ương muốn tư liệu, chúng tôi nhất định sẽ phối hợp, tuy
nhiên...Những thứ tốt quay được vừa mới được phóng viên đài chúng tôi kiêm
phát thanh viên – Mao Tuệ Lệ lấy đi, cô ấy nói đi tìm cảnh sát Đỗ hỏi một
chuyện, từ đó đến giờ vẫn không thấy bóng dáng, tôi cũng lo muốn chết, các
người có thể hỗ trợ tìm kiếm được không?
Ở khu xảy ra động đất, người mất tích đâu chỉ có một mình Mao Tuệ Lệ, Thẩm
Băng Thanh cũng mất tích đã lâu, lúc ấy y cả ngày mệt mỏi, trên người vô cùng
bẩn thỉu, dự định nhân lúc đêm tối đến sông Tuyên Đức tắm rửa một chút, kết
quả đến hiện tại còn chưa trở về. Nghe nói ở thượng du có không ít thi thể dê
bò trôi đến, thậm chí có cả thi thể người trong đó, tất cả mọi người đều lo
lắng thay Thẩm Băng Thanh.
Thời điểm trên mặt đất đang hỗn loạn, Đỗ Long lại cảm giác chính mình như ở
thiên đường, mặc sức thưởng thức tư vị ôn nhu trong lòng mỹ nhân tuyệt thế.
Đỗ Long không biết Hàn Ỷ Huyên là loại danh khí nào, có lẽ căn bản không liệt
kê trong thập đại danh khí, bởi vì cho dù là thập đại danh khí cũng không
bằng. Đỗ Long không nghĩ nhiều liền đặt tên là Cực phẩm Hồng Liên, Cực phẩm
Hồng Liên này có thể nói là tuyệt thế thần khí, nếu như không phải Đỗ Long
cũng có một thần khí e là không hàng phục được cô ta.
Đỗ Long khẽ lướt vài đường, trong hoa kính liền trở nên lầy lội, hắn nhỏ giọng
nói bên tai Hàn Ỷ Huyên:
- Anh vào nhé...
Hàn Ỷ Huyên cắn chặt răng hừ nhẹ một tiếng, Đỗ Long không do dự nữa, hắn khẽ
ấn vào, sau đó dùng sức, thế như chẻ tre vượt qua chông gai đâm vào.
Yaaa...
Hàn Ỷ Huyên lập tức ôm chặt Đỗ Long, Đỗ Long chỉ cảm thấy bờ vai nóng lên. Lệ
nóng của Hàn Ỷ Huyên chảy thành dòng đổ xuống vai Đỗ Long.
Bảo bối của Đỗ Long chìm sâu trong cơ thể Hàn Ỷ Huyên, hắn ôm lấy khuôn mặt
Hàn Ỷ Huyên, hôn đôi mắt, khuôn mặt, cái mũi ngọc và cái miệng nhỏ của cô, mút
nhẹ cái lưỡi đinh hương của cô, tay phải hắn đặt trên ngực cô, bóp nhẹ vài
cái, đôi ngực mềm mại tràn đầy lực đàn hồi khiến người ta yêu thích không muốn
buông tay.
- Ư...
Hàn Ỷ Huyên thở gấp, cô ư nhẹ, chậm rãi uốn éo vòng eo để thích ứng với Đỗ
Long to lớn cứng rắn, hoa kính ướt át tựa như có y thức, tầng tầng lớp lớp bao
quanh vật đó của Đỗ Long, một hồi đè ép, một hồi hút mút, giống như bị người
ngậm trong miệng. Đỗ Long căn bản không cần động đậy, liền có thể cảm giác
được tư vị tuyệt vời không gì sánh bằng.
Đỗ Long đương nhiên không để Hàn Ỷ Huyên chủ động, hắn dùng lực vỗ vài cái vào
mông Hàn Ỷ Huyên, Hàn Ỷ Huyển uốn éo thân thể mềm mại đồng thời phát ra âm
thanh ô ô tỏ vẻ bất mãn. Đỗ Long dựa theo tình hình hoa kính của cô thít chặt
liền cảm thấy cô đã thích ứng rất tốt, hắn liền ôm chặt Hàn Ỷ Huyên vào lòng,
dần dầng tăng tốc.
Thần khí không hổ là thần khí, Đỗ Long mỗi lần đi vào đều phải hao tổn khí lực
để vượt qua rào cản, mỗi lúc đi ra đều cảm giác như lâm vào dòng nước xoáy,
ngay cả Đỗ Long cũng phải tập trung tinh thần cẩn thận ứng đối. Thần khí như
thế, nam nhân bình thường căn bản không có phúc hưởng thụ, nếu không mạng nhỏ
e là khó bảo toàn, đối với Đỗ Long mà nói đây có thể là lễ vật tốt nhất ông
trời ban cho hắn.
Sâu trong đống phế tích ngầm, không gian tối đen như mực ngay cả đưa tay lên
cũng không nhìn rõ năm ngón, hai người dùng phương thức này để an ủi lẫn nhau.
Trong tình huống Đỗ Long điên cuồng tấn công, Hàn Ỷ Huyên cắn chặt răng, từ
trong mũi phát ra tiếng hừ lạnh. Hai cảm giác trạng thái hưng phấn đang không
ngừng được kéo lên, đến cuối cùng, hai người gần như cùng lúc đạt tới đỉnh
điểm.
Thời điểm Đỗ Long phun trào, hắn chỉ cảm thấy một luồng cảm giác mát lạnh từ
bảo bối của hắn dũng mãnh tiến vào đan điều, ngay sau đó nội lực của hắn tự
động vận động tiêu hóa hết nguồn năng lượng mát mẻ này. Đỗ Long cảm thấy tinh
thần thanh tỉnh sáng khoái từ trước đến nay chưa từng có, sự dư thừa nguyên âm
của Hàn Ỷ Huyên khiến người khác kinh ngạc, ngay cả vết thương trên trán hắn
tựa hồ cũng giảm sưng, bớt đau.
Thời điểm mây mưa ngừng lại, Hàn Ỷ Huyên ghé vào ngực Đỗ Long, ham muốn vuốt
vuốt bộ ngực và cơ bụng Đỗ Long, dùng đầu lưỡi của cô khiêu khích cậu nhỏ của
Đỗ Long. Đỗ Long bị Hàn Ỷ Huyên làm cho tâm tư ngứa ngáy khó chịu, đành phải
sờ loạn một thân thể cô một hồi, thân thể Hàn Ỷ Huyên thật đẹp, Đỗ Long không
ngừng sờ hai bộ ngực, vuốt lưng, thắt lưng và bờ mông cong đầy tính đàn hồi
của cô. Đáng tiếc tay hắn không đủ dài, với không tới đôi chân thon dài của
cô...Theo quan sát trước kia của Đỗ Long, đây chính là bảo bối hoàn mỹ và cực
kỳ hấp dẫn.