Người đăng: tuanh.kst@
Trở về phòng làm việc đội hình sự, Ngụy Hưng Bang và Triệu Vũ Uy đang xem tài
liệu hai kẻ tự tử vì tình. Hoàng Kiệt Hào triệu tập tất cả những người đang
làm việc bên ngoài mở một cuộc họp. Mọi người cùng nhau chia sẻ những đầu mối
mới nhất, Ngụy Hưng Bang và Triệu Vũ Uy đều không có phát hiện gì mới. Hai học
sinh tự tử vì tình trong khi đi học đều là những đứa trẻ ngoan, học giỏi, về
cơ bản là không gây thù kết oán với ai. Tình hình an ninh trật tự gần khu vựa
trường cấp ba rất tốt, khả năng gây án của các thành viên trong xã hội về cơ
bản có thể loại trừ.
Những manh mối có được trong tay vẫn chưa thể nói rõ được điều gì, vẫn còn rất
nhiều manh mối nữa để chứng minh đôi tình nhân này rốt cuộc là tự sát hay bị
mưu sát. Hoàng Kiệt Hào bắt đầu phân công nhiệm vụ:
Thấy mọi người không có gì bổ sung thêm, Hoàng Kiệt Hào tuyên bố kết thúc cuộc
họp. Sau khi Đỗ Long thay trang phục cảnh sát, Hoàng Kiệt Hào dẫn Đỗ Long và
Thẩm Băng Thanh cùng xuống lầu lấy xe. Nhận thấy một chiếc xe không phải xe
cảnh sát trong bãi đậu xe, Hoàng Kiệt Hào tò mò mở to hai mắt ra nhìn, đột
nhiên quay lại nói với Đỗ Long:
Đỗ Long cười nói:
Hoàng Kiệt Hào cười nói:
Đỗ Long cười nói:
Đỗ Long không lái xe mà ngồi xuống vị trí phó lái của xe cảnh sát. Thẩm Băng
Thanh nghiễm nhiên mở cửa xe ngồi vào vị trí tài xế. Đỗ Long hơi sửng sốt cười
nói:
Thẩm Băng Thanh nói:
Hoàng Kiệt Hào ngồi ở phía sau nuốt sương nhả khói (hút thuốc lá ấy mà), mỉm
cười nhìn hai người đang đấu võ mồm cảm thấy rất thú vị, đúng là trẻ con … Hai
tên tiểu tử này rất có năng lực, chỉ cần bồi dưỡng tốt, sau này anh ta sẽ được
nhàn rỗi rất nhiều.
Thẩm Băng Thanh lái xe quả thật rất an toàn. Khu Kiến Thiết khoa học công nghệ
quận Tây Sơn cách thành phố khá xa, lái xe khoảng hơn nửa giờ mới đến hiện
trường gây án, đó là một căn phòng thuê gần trường cấp ba thực nghiệm khu Kiến
Thiết.
Bởi vì gia đình chàng trai trong vụ án tự tử vì tình cách trường cấp ba thực
nghiệm khá xa, đi lại hàng ngày sẽ ảnh hưởng tới việc học, ký túc xá của
trường lại sớm đã hết chỗ trống, vì vậy ba mẹ chàng trai đành phải thuê một
căn phòng gần trường học để con trai ở đó ăn ở học tập. Thậm chí họ còn thuê
một cô giúp việc để chăm sóc việc ăn uống ngày ba bữa cho cậu con trai. Làm ba
mẹ làm được như vậy có thể nói đã làm hết sức, cực khổ nuôi lớn cậu con trai
nhưng cậu ta lại không cảm kích, lại vì tình yêu mà chọn cách tự tử.
Ông chủ cho thuê phòng vừa nhìn thấy cảnh sát liền kể khổ, hỏi căn phòng tới
khi nào mới có thể bỏ lệnh cấm. Sau khi xảy ra vụ việc đó, có khoảng một nửa
khách thuê phòng của ông ta đòi trả phòng. Những người còn ở lại cũng chỉ là
tạm thời chưa tìm được phòng nào thích hợp để thuê mà thôi. Cảnh sát lại niêm
phong phòng lại khiến những khách mới tới nhìn thấy liền quay đầu bỏ đi. Hơn
nữa thời kỳ cao điểm nhập học sẽ qua trong mấy ngày nữa. Nửa năm này về cơ bản
là ông ta trắng tay.
Hoàng Kiệt Hào nói:
Trước khi vào căn phòng thuê xảy ra vụ án, Thẩm Băng Thanh xé giấy niêm phong
trên cửa, ông chủ cầm chìa khóa mở phòng, Hoàng Kiệt Hào và bọn họ cùng đi vào
trong phòng. Bởi vì đã từng khám xét trên sàn nhà để lấy dấu giầy dép, cho nên
mọi người đều không đi giầy chụp.
Đó là một ngôi nhà trọ rất đơn giản, xây tầng lầu là do ông chủ tự xây lên.
Bởi vì xây nhà cho thuê nên chỉ trang bị mấy đồ dùng trong bếp và phòng tắm.
Đồ đạc trong gian phòng đơn mà đôi tình nhân tự tử rất đơn giản, đồ dùng gia
đình có vẻ to hơn một chút cũng chỉ là chiếc giường dài một mét, một bàn học
và một tủ quần áo gắn sát tường; mép giường và trên bàn học đều xếp một chồng
sách và bài thi rất gọn gàng. Điều này khiến Đỗ Long nhớ lại đoạn thời gian
trước khi hắn thi tốt nghiệp trung học, đúng là biển học sách núi quá!
Ngoài những đồ dùng học tập, góc phòng còn đặt một cái bàn thấp và những đồ
đạc như xoong nồi, bát đĩa, thìa dĩa, thau chậu,…
Đỗ Long hỏi:
Trong phòng vốn có đặt một bếp gas loại nhỏ nhưng hiện giờ đã bị phòng Kỹ
thuật Điều tra mang đi kiểm nghiệm rồi.
Ông chủ đáp:
Mọi người bắt đầu tìm kiếm kỹ càng. Đỗ Long cũng dạo qua một vòng trong phòng,
đột nhiên hắn nói:
Thật kỳ lạ! Trong phòng rõ ràng bị thiếu một ít đồ đạc, vậy tại sao ba mẹ
nn nhân không báo mất đồ?
Mất đồ?
Hoàng Kiệt Hào và Thẩm Băng Thanh đều vô cùng kinh ngạc ngẩng đầu nhìn Đỗ
Long. Thẩm Băng Thanh trong lòng càng ghen tỵ nghĩ: “ Tên tiểu tử này quả là
có tài như vậy? Mấy người chúng tôi tìm kiếm mấy lần cũng không tìm được manh
mối gì. Anh ta chỉ đi một vòng quanh phòng cũng có thể có phát hiện mới?”
Đỗ Long cười nói:
Đỗ Long kéo chiếc ghế phía trước bàn học, hắn ngồi xuống, hắn ngồi trên bàn
giả vờ như ngồi viết lách, vẽ vời. Đột nhiên hắn nói:
Tay trái của Đỗ Long gõ lên vùng trống bên trái bị sách vây quanh, sau đó tay
phải lại vạch mấy đường trên vùng trống nhỏ bên phải, hắn tiếp tục nói:
Tuy trên bàn rất sạch sẽ không có dấu vết gì, nhưng ổ điện ở đây rõ ràng có
chút dấu vết … Khu Kiến Thiết này vẫn rất nhiều tro bụi, mới dùng vài ngày
liền có không ít bụi bặm bám vào. Duy chỉ có khu vực trống gần ổ cắm này là
không bị bụi bám, điều này đã nói lên rằng rõ ràng có đồ vật đặt ở phía trên …
Phích cắm nguồn máy tính Laptop!
Thẩm Băng Thanh buột miệng nói ra, thấy Hoàng Kiệt Hào nhíu mày suy nghĩ anh
ta liền giải thích: