Người đăng: tuanh.kst@
- Anh đã hết chưa?
Lam Phượng ngáp dài, sau khi chịu khổ sở cả một ngày cô ta vô cùng mệt mỏi, Đỗ
Long đi đi lại lại, không ngừng hỏi lặp lại vấn đề, điều này làm cô ấy mệt mỏi
ứng phó
- Nếu như cô nói sự thật tất nhiên sẽ được nghỉ ngơi, nói đi, cô nhận ra mấy
người trong Đoàn Kết Xã? Thân phận thật sự của bọn họ là gì?
- Tôi không biết.. Cái gì mà Đoàn Kết Xã...
Lam Phượng vẫn giữ mồm giữ miệng, mà không biết rằng Đỗ Long đã sớm biết sự
tình rồi
- Lam Phượng, cô đừng ngoan cố nữa, vô ích thôi, cách duy nhất để cô có thể
rời khỏi chỗ này đó là hãy thành thật khai báo
Lam Phượng nhìn Đỗ Long, nói:
- Tôi không hiểu anh đang nói gì cả, anh đã hỏi xong chưa? Tôi khát rồi
Đỗ Long cầm bình nước lắc lắc trước mặt Lam Phượng, nói:
- Uống một ngụm trừ mười điểm. Cô thật sự muốn uống sao?
Lam Phượng khát khô cổ họng, nghe thấy câu nói của Đỗ Long, cô không còn sức
mắng người rồi, cô ta nhắm mắt lại, lẩm bẩm rằng:
- Anh là đồ khốn,...lưu manh.. nói lời không giữ lời..
Đỗ Long tháo kính đặt xuống bàn, lắc lắc bình nước đang cầm trong tay trước
mặt Lam Phượng, dụ dỗ nói:
- Cô thật sự muốn uống nước sao? Xem trong này.. cô thật sự muốn uống sao?
Hãy nhìn nước trong này, rất khát phải không, mở mắt ra, nhìn nó đi, nhìn 5
phút, tôi sẽ cho cô uống 1 ngụm.
Lam Phượng miễn cưỡng mở mắt ra, nhìn bình nước đang lắc lư, cô ấy lại ngáp
một cái. Đỗ Long âm thầm vận công khống chế được vận hành các mạch của Lam
Phượng, làm cho đầu óc cô ta dần dần không ổn định. Lam Phượng vốn đã khốn đốn
không chịu nổi giờ như họa vô đơn chí, đầu óc cô ấy dần dần không còn tỉnh táo
nữa, trong lòng nhắc nhở mình không được ngủ nhưng cô ấy vẫn khó lòng kìm chế
được, dần dần đã chìm vào giấc ngủ say.
Nhưng Lam Phượng không ngủ thật, đầu óc cô ấy đã chìm vào trạng thái ngủ,
nhưng hai mắt vẫn mở, con ngươi vẫn đảo đi đảo lại theo bình nước
Lam Phượng đã bị Đỗ Long thôi miên!
Tất cả những ai đã từng học qua tâm lí học đều biết, thuật thôi miên đúng là
có tồn tại, nó là 1 trạng thái ý thức đặc biệt, dưới điều kiện đặc biệt, qua
sự điều khiển của người thôi miên, con người có thể bị chìm vào trạng thái bị
thôi miên, căn cứ vào mức độ tiếp nhận khác nhau, mức độ thôi miên cũng khác
nhau
Ý chí của Lam Phượng rất kiên định, thông thường không thể thôi miên cô ấy
được, nhưng sau một thời gian dài tinh thần mệt mỏi, ý chí của cô ấy đã giảm
dần rồi
Nhưng điều này rõ ràng chưa đủ, Đỗ Long thông qua trò thẩm vấn với mục đích
khác, đã làm giảm cảnh giác của Lam Phượng đối với hắn, thấy rằng hắn cũng chỉ
là 1 kẻ lưu manh mà thôi. Ngoài ra, vận công của hắn cũng làm thân thể Lam
Phượng cảm thấy dễ chịu đồng thời cảm giác buồn ngủ, lại kiềm chế máu lên não.
Điều quan trọng nhất là, Đỗ Long nghiên cứu qua tâm lí học, không lạ gì thuật
thôi miên, đặc biệt hắn ta phát hiện ra thuật thôi miên có tác dụng ảnh hưởng
đến thần trí của đối phương, mặc dù rất mỏng manh, nhưng tất cả những cái này
tổng hợp lại, cũng làm cho hắn thành công trong việc thôi miên Lam Phượng đến
trạng thái cơ bản nhất
- Lam Phượng... cô nhìn thấy cái gì đây không?
Đỗ Long hỏi với giọng trầm xuống
- Nước.. tôi muốn uống nước..
Lam Phượng lẩm bẩm đáp
Đỗ Long nói:
- Không sai, trước mắt cô là 1 hồ nước trong veo, cô rất khát, rất muốn uống
nước, nhưng cô lại không động chân được. Cô cúi đầu nhìn xem, chỉ nhìn thấy
chân cô bị vô số những con quỷ từ dưới đất chui lên bắt đi. Bọn chúng bắt cô
xuống địa ngục, cô kinh hoang hô to lên, hi vọng có người đến cứu cô. Đúng lúc
đó, có 1 người xuất hiện trước mặt cô, đó là Hạ Hồng Quân.. anh ta đưa tay ra
giúp cô..
…
- Thả lỏng người ra, cô bây giờ đã an toàn rồi, bởi vì có Hạ Hồng Quân bảo về
cô, anh ta sẽ không để ai làm hại cô đâu..
Đỗ Long tiếp tục nói, chỉ nhìn thấy cơ thể Lam Phượng đã thả lỏng, hắn ta biết
mình đã thành công làm cho Lam Phượng chìm sâu vào thôi miên
- Thở từ từ... thở.. thở..
Mắt trái của Đỗ Long nhìn chằm chằm vào mắt Lam Phượng. Chỉ cần Lam Phượng
tỉnh lại, thì từ nay về sau không thể thôi miên cô ấy nữa
- Cô tin Hạ Hồng Quân đúng không?
Đỗ Long nói
- Không..
Tiềm thức thoáng qua Lam Phượng, rồi cô ấy thay đổi câu trả lời:
- Đúng, tôi tin anh ấy.. anh ấy sẽ bảo vệ tôi, không để bất cứ ai làm hại tôi
Đỗ Long mừng thầm, đây chính là điều mà hắn ta trước đó đã nói cho Lam Phượng,
Lam Phượng bây giờ đã bắt đầu chấp nhận điều này, nguyên nhân chính là Hạ Hồng
Quân sẽ làm như vậy, Lam Phượng mặc dù không thừa nhận, nhưng trong lòng lại
rất hiểu
Đỗ Long tiếp tục nói:
- Cô có biết Hạ Hồng Quân tin tưởng ai nhất không? Có phải là Đỗ Long không?
Lam Phượng đáp 1 cách không do dự: - Phải.. là Đỗ Long
Đỗ Long lại nói:
- Vậy thì cô cũng phải tin Đỗ Long chứ, nếu không thì Hạ Hồng Quân làm sao mà
vui được, đúng không?
Nội tâm Lam Phượng đang hỗn loạn, Đỗ Long thuyết phục đã lâu cũng không thể
làm cô ấy chấp nhận, hắn đành phải nghĩ cách khác.
Trang Hoành Vĩ đợi tới đợi lui cũng không thấy Đỗ Long ra, nghĩ thầm trong
lòng, mở máy thông báo tin tức ra, hướng vào phòng phẩm vấn gọi to:
- Đỗ Long, tình hình hiện tại như thế nào rồi
Đỗ Long đáp:
- Gần như xong rồi, không phải mở thiết bị theo dõi đâu
Trang Hoành Vĩ càng thêm hết lòng tin Đỗ Long không làm tốt việc, anh ta nói:
- Xong rồi thì gọi tôi
Một lát sau Trang Hoành Vĩ nghe thấy 1 tiếng, sau đó tiếng Đỗ Long nói rằng:
- Xong rồi, anh có thể vào rồi
Trang Hoành Vĩ mở thiết bị theo dõi, chỉ thấy Đỗ Long đang soi gương sửa sang
lại quần áo, Trang Hoành Vĩ trong lòng càng thêm ngạc nhiên, nhưng cũng có đôi
chút ngưỡng mộ. Một cô gái đẹp như Lam Phượng, chỉ cần là nam nhân bình
thường, không ai không động lòng
- Tình hình thế nào rồi?
Trang Hoành Vĩ đến phòng thẩm vấn, nhìn thấy Lam Phượng ngồi trên ghế với ánh
mắt ngây dại, anh ta không khỏi dùng ánh mắt dò xét khắp người cô ấy
Đỗ Long nói:
- Phí biết bao công sức, cũng không làm cho cô ta khai ra nhiều hơn.
Trang Hoành Vĩ nói thầm: “ Anh mải làm này nọ thì làm gì có thời gian thẩm vấn
chứ?”
Đỗ Long tiếp tục nói:
- Đúng là thất bại rồi, haiz,... cô ta giao cho anh đó, tôi mệt cả buổi chiều
rồi, về nghỉ ngơi trước vậy
Đỗ Long ngáp dài 1 cái, quay đầu lại cười nói với Lam Phượng đang ngồi ngây
dại trên ghế:
- Lam Phượng, cô chơi vui nhé, tôi đi trước đây...
Thân thể Lam Phượng chấn động nhẹ, trừng trừng mắt, dường như đột nhiên tỉnh
lại, cô ấy liền lập tức cúi đầu nhìn người mình, sau đó hướng về phía Đỗ Long
phẫn nộ mắng:
- Đồ lưu manh
Đỗ Long đắc ý đi, Trang Hoành Vĩ kiểm tra tình hình của Lam Phượng, đúng lúc
đang định đưa cô ấy ra chỗ đèn sáng để sưởi 1 lát, Lam Phượng đỏ mặt nhẹ giọng
nói với anh ta:
- Anh à, tôi muốn đi tiểu...
Trang Hoành Vĩ do dự, Lam Phượng hướng về phía anh ta nói rằng:
- Tôi đói cả 1 ngày rồi, lẽ nào anh còn sợ tôi sẽ trốn sao? Nếu không thì anh
có thể gọi 2 người vệ sĩ đến, lấy súng chĩa vào tôi... hoặc là... dùng súng
trên người anh...
Lam Phượng liếm đầu lưỡi... cái dáng vẻ yêu kiều đó đến cả Đỗ Long cũng không
kìm lại được. Trang Hoành Vĩ cương nghị, chỉ thấy nhiệt huyết lên cao, trong
lòng dường như có lời muốn nói: “Đỗ Long có thể tại sao anh không thể, chiếm
lấy cô ta, không ai biết, không ai điều tra. Lên đi…”
Trang Hoành Vĩ miệng lưỡi khô đắng, lấy chìa khóa mở cho Lam Phượng đi...