Tuổi Xuân Đột Ngột Chấm Dứt


Người đăng: tuanh.kst@

Đang lúc chơi vui vẻ thì Kỷ Quân San lại cần phải về nhà. Hai người đều cảm
thấy thời gian trôi qua rất nhanh. Khi đến gần nhà Kỷ Quân San hai người lưu
luyến không rời một thời gian rất lâu.

Đỗ Long nói:


  • Đã mười giờ rưỡi rồi, em mau về đi, sau này có thời gian chúng ta lại đi
    chơi tiếp. Nửa tiếng sau anh sẽ gọi điện thoại cho em.


  • Ừ … Em đợi anh!


Kỷ Quân San nhanh như chớp hôn một cái lên má Đỗ Long rồi lại chạy như bay về
nhà.

Đỗ Long sờ sờ lên gò má, khuôn mặt lộ ra vẻ mỉm cười. Từ lần hôn cô ấy thành
công tới giờ, mối quan hệ giữa hắn và Kỷ Quân San có thể nói đã đạt được bước
tiến vượt bậc. Đỗ Long giờ đã hy vọng có thể tiến xa hơn nữa.

Đỗ Long nhanh chóng về nhà. Trước tiên hắn gọi điện thoại đi nhưng không phải
cho Kỷ Quân San, cô ấy hiện giờ chắc đang tắm. Vì thế hắn gọi điện thoại cho
Mã Quang Minh trước.

Đỗ Long hỏi:


  • Chú Mã, tình hình bên đó thế nào rồi?

Mã Quang Minh trầm giọng, lời nói có chút mệt mỏi:


  • Vẫn tốt! Rất nhiều việc cuối cùng cũng đã đi vào nề nếp. Ngoài tình hình
    rắc rối về quyền sở hữu mỏ than khó giải quyết, thì việc bắt giữ một số người,
    hay cách chức một số quan chức khiến dân chúng căm phẫn về cơ bản cũng chỉ
    giải quyết được tới bước này. Tình hình bên phía cậu sao rồi? Số súng kia tới
    bao giờ mới được giám định xong ?

Đỗ long nói:


  • Phòng Kỹ thuật Điều tra nói cần hai đến ba ngày. Sớm ngày mai cháu sẽ tới
    thúc giục họ. Điều quan trọng hơn hết chính là tìm ra khẩu súng của tên giết
    người, viên đạn hẳn là đã được đưa tới phòng Kỹ thuật Điều tra rồi?

Mã Quang Minh nói:


  • Sớm đã được đưa tới rồi! Tuy nhiên người của phòng Kỹ thuật Điều tra vẫn
    đang bận điều tra dấu vân tay trên khẩu sung. Ngày mai cậu qua đó xem xét tình
    hình một chút, hy vọng có thể nhanh chóng kết thúc vụ này.

Đỗ Long trả lời vâng một tiếng, Mã Quang Minh gác điện thoại. Đỗ Long tắm rửa
thật nhanh, sau đó leo lên giường vui vẻ “ nấu cháo” điện thoại cùng Kỷ Quân
San.

Tám giờ sáng hôm sau, Đỗ Long sau khi ăn sáng xong liền lái chiếc xe tải đi
tới phòng Kỹ thuật Điều tra Cục Công an thành phố. Sau khi đăng ký thăm hỏi,
Đỗ Long đi tới phòng kiểm nghiệm dấu vết súng đạn nhưng không ngờ bên trong
không có một ai.

Đỗ Long đợi năm phút sau mới thấy người đẹp băng giá Nhạc Băng Phong cùng
nghiên cứu viên Tiểu Lư từ bên ngoài đi tới.

Đỗ Long cảm thấy hai người này tinh thần khoan khoái, không giống như người
vừa thức đêm xong, hắn không khỏi oán hận nói:


  • Hai người đẹp, chẳng phải mọi người nên thức suốt đêm giúp tôi giám định
    khẩu súng này sao? Vụ án này thực sự rất gấp!

Nhạc Băng Phong vừa nhìn thấy Đỗ Long sắc mặt liền lạnh xuống, đến liếc nhìn
Đỗ Long cô ta cũng chẳng thèm nhìn, đi thẳng vào phòng kiểm nghiệm dấu vết
súng đạn. Tiểu Lư lại không có được thần khí tốt như vậy, thở hổn hển nói với
Đỗ Long:


  • Anh là người thế nào vậy? Vì vụ án của anh mà chúng tôi đã bận tới chóng
    mày chóng mặt rồi. Chẳng lẽ anh không định cho chúng tôi ăn uống gì sao, muốn
    chúng tôi chết đói à?

Đỗ Long nói:


  • Các người chẳng giống như thức đêm hôm làm việc tẹo nào. Vậy cô nói cho tôi
    biết tiến độ công việc tới đâu rồi? Đã được một phần ba chưa?

Tiểu Lư hừ một tiếng rồi nói:


  • Tôi dựa vào cái gì mà phải nói cho anh biết? Anh không phải là lãnh đạo của
    tôi. Tối qua chúng tôi cùng với những người trực ca đêm đã làm việc tới rạng
    sáng, sau đó sáng sớm lại phải chạy đi giao ca. Phòng Kỹ thuật Điều tra chúng
    tôi cũng có ba ca đó! Nếu không gặp phải vụ án lớn cần chứng cứ chồng chất như
    núi thì cũng không khiến chúng tôi mệt chết ấy chứ!

Đỗ Long biết mình đã trách nhầm người ta đành cười ha hả nói:


  • Còn nói tôi tính khí nóng nảy, cô còn nóng tính hơn tôi ấy chứ. Tôi chỉ là
    tùy tiện hỏi, cô làm gì mà kích động vậy?

Tiểu Lư trừng mắt một cái, đang muốn tiếp tục tranh luận với Đỗ Long thì Nhạc
Băng Phong ở bên trong nói vọng ra:


  • Tiểu Lư, mau trở lại làm việc đi, nói những lời vô dụng kia để làm gì?

Tiểu Lư rất nghe lời Nhạc Băng Phong, hẩy mũi về phía Đỗ Long rồi đi vào
phòng. Đỗ Long ở phía sau đuổi theo hỏi:


  • Ngày mai sẽ gửi tới ba viên đạn, có thể tiến hành so sánh dấu vết hay
    không?

Tiểu Lư nói:


  • Nhanh nhất cũng phải đến chiều. Anh cho rằng lấy dấu vân tay đơn giản vậy
    sao? Chúng tôi không đủ người, máy móc cũng thiếu thốn. Anh có năng lực thì
    kêu lãnh đạo sắp xếp thêm người cho chúng tôi, trang bị thêm nhiều máy móc nữa
    !

Đỗ Long sờ sờ lên mũi rồi nói:


  • Vậy buổi chiều tôi sẽ quay lại.

Nếu không thể trêu vào thì tốt nhất nên tránh đi, vì thế Đỗ Long đi khỏi phòng
kiểm nghiệm dấu vết súng đạn. Hắn suy nghĩ một lát rồi quyết định không nên
lãng phí thời gian, chẳng phải phòng Hình sự đang có vụ án mới sao? Tới đó xem
có thể giúp gì được không !

Sau khi nhận được điện thoại của Đỗ Long, Hoàng Kiệt Hào gọi Đỗ Long trước
tiên quay trở về Trung tâm kiểm tra thi thể phòng Công an quận Tây Sơn, anh ta
đang ở đó cùng với lão Cảnh nghiên cứu thi thể của vụ án mới.

Vì vậy Đỗ Long liền lái xe tới phòng Công an quận Tây Sơn. Trung tâm kiểm tra
thi thể ở tầng ngầm thứ 2, Đỗ Long đỗ xe cẩn thận xong liền đi xuống.

Lão Cảnh vừa trở về sáng nay. Hoàng Kiệt Hào dẫn theo Mạnh Hạo, Lưu Vĩnh An và
Thẩm Băng Thanh đang nghe ông ta phân tích tình hình kiểm tra thi thể.

Lão Cảnh và bọn họ chỉ hơi gật đầu ra hiệu cho Đỗ Long, Đỗ Long cũng gật đầu
rồi đứng sang một bên, chăm chú nghe, đồng thời cũng tự mình quan sát.

Người chết là một thiếu nữ mười bảy, mười tám tuổi. Cô lặng yên nằm trên bàn
khám nghiệm tử thi. Da thịt của cô không hề trắng bệch như những thi thể thông
thường, hai má và đôi môi dường như được phủ một loại phấn hồng đẹp đẽ. Cô nằm
ở đó tựa hồ như một nàng công chúa ngủ say, chứ không phải là một khối thi thể
lạnh băng.


  • Trúng độc oxit cacbon?

Đỗ Long liền hỏi:


  • Có phải là bị rò rỉ khí gas?

Cảnh Vệ Đông nói:


  • Đúng là do trúng độc oxit cacbon, nhưng không phải là do rò rỉ, mà là tự
    sát. Ít nhất thì trước mắt có thể coi đó là tự sát. Trên người cô ta ngoài các
    triệu chứng do trúng độc oxit cacbon không có bất kỳ dấu vết hoặc thương tổn
    ngoài khác. Số liệu hóa nghiệm độc lý vẫn chưa có, vì vậy không thể bỏ qua khả
    năng mưu sát.

Hoàng Kiệt Hào nói:


  • Xem ra chỉ có thể đợi kết quả hóa nghiệm độc lý. Đỗ Long, chuyện của cậu xử
    lý xong chưa?

Đỗ Long nói:


  • Tạm thời không có vấn đề gì, cho nên tôi sang đây xem có thể giúp được gì
    không. Sếp Hoàng, vụ án này có điểm đáng ngờ không?

Hoàng Kiệt Hào gật gật đầu nói:


  • Đúng vậy, có một số điểm đáng nghi ngờ. Một đôi tình nhân trẻ tuổi không
    hiểu tại sao lại tự sát đã điểm kỳ lạ, điều kỳ lạ hơn nữa là di thư của chàng
    trai lại do cô gái viết thay. Di thư là đồ vật cá nhân, thông thường sẽ không
    để người khác làm thay mình, trừ phi bản thân không thể viết được.

Đỗ Long kinh ngạc nói:


  • Vẫn còn có người con trai khác? Anh ta chưa chết?

Mạnh Hạo thay mặt đáp:


  • Đừng tìm nữa! Anh ta đang nằm trong bệnh viện chưa tỉnh. Triệu chứng trúng
    độc khá nhẹ nên có thể cứu sống. Cô gái này tử vong khi đang trên đường tới
    bệnh viện.

Đỗ Long nói:


  • Mọi người nghi ngờ người nam kia lập mưu giết hại bạn gái của anh ta? Giết
    người và tự sát đều có lý do của nó. Tại sao bọn họ lại muốn tìm đến cái chết
    ?

Thẩm Băng Phong nói:


  • Trong di thư nói họ tự sát là do ba mẹ hai gia đình không cho phép bọn họ
    yêu nhau. Họ năm nay đều lên cấp ba, hai gia đình đều cho rằng nếu bọn họ tiếp
    tục mối quan hệ qua lại sẽ ảnh hưởng tới việc học, vì vậy đã ép họ chia tay.
    Điều này đã được hai gia đình chứng thực.

Hỏi như vậy khá mất thời gian. Vì vậy, khi trở về văn phòng đội hình sự, Đỗ
Long trực tiếp tới chỗ Hoàng Kiệt Hào xem xét biên bản ghi chép cụ thể hồ sơ
vụ án.

Đôi tình nhân trẻ này đều là học sinh lớp mười hai trường cấp ba Thực nghiệm
khu Khai Phát quận Tây Sơn thành phố Ngọc Minh, thành tích học tập xuất sắc.
Theo như thầy cô trong trường, người thân và bạn bè của họ cho biết, họ đã yêu
nhau được nửa năm rồi. Tuy nhiên thầy cô và gia đình không hề biết chuyện này,
mãi cho tới thời gian nghỉ hè thì sự việc mới sáng tỏ. Nguyên nhân của sự việc
là do giáo viên phát hiện nữ sinh có thành tích đứng thứ nhất thứ nhì trên lớp
Đổng Tú Na không tập trung học tập trong thời gian học bù cho kỳ nghỉ, kết quả
thi sát hạch không ngờ lại xuống dốc nghiêm trọng. Thông qua nhiều lần tìm
hiểu giáo viên biết được họ đang yêu nhau, vì thế lập tức thông báo cho phụ
huynh hai bên gia đình. Hai người bọn họ vì thế cũng bị gia đình và nhà trường
tìm mọi cách ngăn cản.

Sau khi tựu trường, hai người liền bị phân ra hai lớp khác nhau. Bài vở ở cấp
ba rất nhiều, hai người lại bị giám sát nên về căn bản không có cơ hội gần
nhau. Vốn cho rằng bọn họ một khi đã phân tâm thì sẽ dần phai nhạt đi chuyện
tình cảm kia. Nhưng không ngờ rằng chỉ vài ngày sau khi khai giảng, gia đình
cô gái đột nhiên nhận được tin nhắn của con gái nói muốn tự sát, hơn nữa còn
nói rõ địa điểm. Gia đình cô gái vội vàng báo cảnh sát. Khi 110 và 120 tới căn
phòng cho thuê phát hiện hai người đã bị trúng độc khí gas mức độ nặng. Hai
người lập tức được đưa tới bệnh viện cứu chữa, không ngờ Đổng Tú Na cứu chữa
vô hiệu đã tử vong ngay trên xe cứu thương.

Nhìn qua đây là một vụ án đôi tình nhân cùng nhau tự sát rất bình thường. Tuy
nhiên những cảnh sát hình sự lão luyện vẫn có thể phát hiện ra những khe hở kỳ
lạ. Ví dụ như nói di thư của chàng trai tại sao lại do cô gái viết hộ? Hai
người cùng tự sát, vậy tại sao mức độ trúng độc oxit cacbon của chàng trai lại
thấp hơn nhiều so với cô gái? Căn cứ theo khám nghiệp pháp y, thời gian cô gái
bắt đầu trúng độc và thời gian gửi tin nhắn cách nhau không lâu. Như vậy có
thể khẳng định tin nhắn đã được mặc định thời gian trước để điện thoại tự gửi
đi. Nếu như cô gái một lòng muốn chết, vậy tại sao không cài đặt thời gian lâu
một chút?

Cảnh Lộ Quan Đồ

Tác giả: Thần Đăng

Quyển 2: Tiểu Cảnh Sát Hình Sự Dũng Mãnh

Chương 093: Bí ẩn khác

Nguồn dịch: Nhóm dịch Đọc Truyện Đêm Khuya

Sưu tầm: tunghoanh.com

Biên tập: metruye

Nguồn truyện: paoshu8.com

Trở về phòng làm việc đội hình sự, Ngụy Hưng Bang và Triệu Vũ Uy đang xem tài
liệu hai kẻ tự tử vì tình. Hoàng Kiệt Hào triệu tập tất cả những người đang
làm việc bên ngoài mở một cuộc họp. Mọi người cùng nhau chia sẻ những đầu mối
mới nhất, Ngụy Hưng Bang và Triệu Vũ Uy đều không có phát hiện gì mới. Hai học
sinh tự tử vì tình trong khi đi học đều là những đứa trẻ ngoan, học giỏi, về
cơ bản là không gây thù kết oán với ai. Tình hình an ninh trật tự gần khu vựa
trường cấp ba rất tốt, khả năng gây án của các thành viên trong xã hội về cơ
bản có thể loại trừ.

Những manh mối có được trong tay vẫn chưa thể nói rõ được điều gì, vẫn còn rất
nhiều manh mối nữa để chứng minh đôi tình nhân này rốt cuộc là tự sát hay bị
mưu sát. Hoàng Kiệt Hào bắt đầu phân công nhiệm vụ:


  • Lão Ngụy và Tiểu Triệu tiếp tục tìm hiểu tài liệu đôi tình nhân này, nếu
    cần thiết thì đi tới trường học tìm hiểu thêm tình hình. Mạnh Hạo, cậu và Lưu
    Vĩnh An phụ trách liên hệ với bệnh viện và phòng Kỹ thuật Điều tra. Tiểu Đỗ và
    Tiểu Thẩm cùng tôi quay lại hiện trường xem có phát hiện gì mới không. Còn về
    phần liên hệ với gia đình tôi sẽ phụ trách luôn. Mọi người có ý kiến gì muốn
    nói nữa không? Nếu không chúng ta ai nấy đi làm việc của mình đi !

Thấy mọi người không có gì bổ sung thêm, Hoàng Kiệt Hào tuyên bố kết thúc cuộc
họp. Sau khi Đỗ Long thay trang phục cảnh sát, Hoàng Kiệt Hào dẫn Đỗ Long và
Thẩm Băng Thanh cùng xuống lầu lấy xe. Nhận thấy một chiếc xe không phải xe
cảnh sát trong bãi đậu xe, Hoàng Kiệt Hào tò mò mở to hai mắt ra nhìn, đột
nhiên quay lại nói với Đỗ Long:


  • Chiếc xe này… chẳng phải là của huyện Võ Khê sao? Tại sao lại chạy tới phân
    cục chúng ta?

Đỗ Long cười nói:


  • Là tôi lái xe tới. Sếp Hoàng, anh có cách gì giúp tôi làm bằng lái xe
    không, không cần thi sát hạch. Dựa vào kỹ thuật của tôi khi từ huyện Võ Khê bị
    người ta truy sát trên đường cũng sẽ không cần dùng tới mấy thứ thi thố kia
    nữa chứ !

Hoàng Kiệt Hào cười nói:


  • Việc này tôi không có cách gì giúp cậu, nhưng nhiều nhất có thể giúp cậu
    thu ít điểm khi đăng ký … Việc này cậu có thể đi tìm chú của cậu nhờ giúp đỡ.
    Chỉ cần cậu chịu mở miệng, sở quản lý xe sẽ tức khắc đích thân mang bằng lái
    tới giao tận tay cậu.

Đỗ Long cười nói:


  • Những việc này làm sao tôi dám tìm ông ấy chứ! Không phải tự đi tìm mắng à?
    Mà thôi đi, tôi tự đi đăng ký là được rồi. Dù sao tôi đã có kỹ thuật, thi bằng
    lái xe cũng chỉ là đi trên sân khấu mà thôi.

Đỗ Long không lái xe mà ngồi xuống vị trí phó lái của xe cảnh sát. Thẩm Băng
Thanh nghiễm nhiên mở cửa xe ngồi vào vị trí tài xế. Đỗ Long hơi sửng sốt cười
nói:


  • Sớm biết như vậy thì để tôi lái xe cho rồi. Thẩm Băng Thanh, kỹ thuật của
    cậu không được tốt nhỉ? Tuy là ghế phụ xe nhưng lại rất nguy hiểm đấy! Cậu sẽ
    không cố ý chơi tôi một vố chứ ?

Thẩm Băng Thanh nói:


  • Tôi mới không nhàm chán như cậu ấy. Thắt chặt dây an toàn, tôi lái xe rất
    nhanh đấy. Cậu mà bay ra ngoài thì đừng có trách tôi đấy !

Hoàng Kiệt Hào ngồi ở phía sau nuốt sương nhả khói (hút thuốc lá ấy mà), mỉm
cười nhìn hai người đang đấu võ mồm cảm thấy rất thú vị, đúng là trẻ con … Hai
tên tiểu tử này rất có năng lực, chỉ cần bồi dưỡng tốt, sau này anh ta sẽ được
nhàn rỗi rất nhiều.

Thẩm Băng Thanh lái xe quả thật rất an toàn. Khu Kiến Thiết khoa học công nghệ
quận Tây Sơn cách thành phố khá xa, lái xe khoảng hơn nửa giờ mới đến hiện
trường gây án, đó là một căn phòng thuê gần trường cấp ba thực nghiệm khu Kiến
Thiết.

Bởi vì gia đình chàng trai trong vụ án tự tử vì tình cách trường cấp ba thực
nghiệm khá xa, đi lại hàng ngày sẽ ảnh hưởng tới việc học, ký túc xá của
trường lại sớm đã hết chỗ trống, vì vậy ba mẹ chàng trai đành phải thuê một
căn phòng gần trường học để con trai ở đó ăn ở học tập. Thậm chí họ còn thuê
một cô giúp việc để chăm sóc việc ăn uống ngày ba bữa cho cậu con trai. Làm ba
mẹ làm được như vậy có thể nói đã làm hết sức, cực khổ nuôi lớn cậu con trai
nhưng cậu ta lại không cảm kích, lại vì tình yêu mà chọn cách tự tử.

Ông chủ cho thuê phòng vừa nhìn thấy cảnh sát liền kể khổ, hỏi căn phòng tới
khi nào mới có thể bỏ lệnh cấm. Sau khi xảy ra vụ việc đó, có khoảng một nửa
khách thuê phòng của ông ta đòi trả phòng. Những người còn ở lại cũng chỉ là
tạm thời chưa tìm được phòng nào thích hợp để thuê mà thôi. Cảnh sát lại niêm
phong phòng lại khiến những khách mới tới nhìn thấy liền quay đầu bỏ đi. Hơn
nữa thời kỳ cao điểm nhập học sẽ qua trong mấy ngày nữa. Nửa năm này về cơ bản
là ông ta trắng tay.

Hoàng Kiệt Hào nói:


  • Vụ án nếu được phá thì đương nhiên sẽ gỡ bỏ niêm phong, một ngày chưa phá
    được thì sẽ vẫn niêm phong ngày đó. Cho nên ông nên cố gắng nhớ lại xem có
    manh mối gì có thể cung cấp cho chúng tôi không. Để tránh bỏ qua manh mối quan
    trọng nào, làm lỡ việc điều tra của chúng tôi, đồng thời cũng làm lỡ việc kinh
    doanh của ông chủ !

Trước khi vào căn phòng thuê xảy ra vụ án, Thẩm Băng Thanh xé giấy niêm phong
trên cửa, ông chủ cầm chìa khóa mở phòng, Hoàng Kiệt Hào và bọn họ cùng đi vào
trong phòng. Bởi vì đã từng khám xét trên sàn nhà để lấy dấu giầy dép, cho nên
mọi người đều không đi giầy chụp.

Đó là một ngôi nhà trọ rất đơn giản, xây tầng lầu là do ông chủ tự xây lên.
Bởi vì xây nhà cho thuê nên chỉ trang bị mấy đồ dùng trong bếp và phòng tắm.
Đồ đạc trong gian phòng đơn mà đôi tình nhân tự tử rất đơn giản, đồ dùng gia
đình có vẻ to hơn một chút cũng chỉ là chiếc giường dài một mét, một bàn học
và một tủ quần áo gắn sát tường; mép giường và trên bàn học đều xếp một chồng
sách và bài thi rất gọn gàng. Điều này khiến Đỗ Long nhớ lại đoạn thời gian
trước khi hắn thi tốt nghiệp trung học, đúng là biển học sách núi quá!

Ngoài những đồ dùng học tập, góc phòng còn đặt một cái bàn thấp và những đồ
đạc như xoong nồi, bát đĩa, thìa dĩa, thau chậu,…

Đỗ Long hỏi:


  • Nếu như bên ngoài đã có phòng bếp công cộng, vậy tại sao vẫn cần nấu nướng
    trong phòng?

Trong phòng vốn có đặt một bếp gas loại nhỏ nhưng hiện giờ đã bị phòng Kỹ
thuật Điều tra mang đi kiểm nghiệm rồi.

Ông chủ đáp:


  • Vấn đề này tôi cũng đã hỏi qua. Cậu bé trai có nói ràng nhiều lúc muốn nấu
    bữa ăn khuya trong phòng, không muốn làm phiền người khác, cho nên mới đặt bếp
    gas trong phòng. Vốn dĩ tôi cũng đã khuyên cậu ấy nên dùng bếp từ, nhưng cậu
    bé nói những đồ vật đó sẽ không an toàn. Vì vậy tôi cũng không để ý cậu ta
    nữa. Nếu biết sớm cậu ta muốn dùng nó để tự tự thì tôi đã … haizzz, bây giờ
    nói gì cũng đều muộn rồi.

Mọi người bắt đầu tìm kiếm kỹ càng. Đỗ Long cũng dạo qua một vòng trong phòng,
đột nhiên hắn nói:


  • Thật kỳ lạ! Trong phòng rõ ràng bị thiếu một ít đồ đạc, vậy tại sao ba mẹ
    nn nhân không báo mất đồ?


  • Mất đồ?


Hoàng Kiệt Hào và Thẩm Băng Thanh đều vô cùng kinh ngạc ngẩng đầu nhìn Đỗ
Long. Thẩm Băng Thanh trong lòng càng ghen tỵ nghĩ: “ Tên tiểu tử này quả là
có tài như vậy? Mấy người chúng tôi tìm kiếm mấy lần cũng không tìm được manh
mối gì. Anh ta chỉ đi một vòng quanh phòng cũng có thể có phát hiện mới?”

Đỗ Long cười nói:


  • Cũng có thể không phải là bị mất mà là do bị cha mẹ mang đi …

Đỗ Long kéo chiếc ghế phía trước bàn học, hắn ngồi xuống, hắn ngồi trên bàn
giả vờ như ngồi viết lách, vẽ vời. Đột nhiên hắn nói:


  • Tuy rằng không nhìn thấy dấu vết rõ ràng gì, nhưng mà … Tôi cảm thấy trên
    bàn học thiếu đò gì đó. Mọi người xem này, duy chỉ có một vùng bên tay trái là
    có nhiều chỗ trống như vậy, mà bên tay phải lại có một số dấu vết ma sát rất
    mới …

Tay trái của Đỗ Long gõ lên vùng trống bên trái bị sách vây quanh, sau đó tay
phải lại vạch mấy đường trên vùng trống nhỏ bên phải, hắn tiếp tục nói:


  • Tuy trên bàn rất sạch sẽ không có dấu vết gì, nhưng ổ điện ở đây rõ ràng có
    chút dấu vết … Khu Kiến Thiết này vẫn rất nhiều tro bụi, mới dùng vài ngày
    liền có không ít bụi bặm bám vào. Duy chỉ có khu vực trống gần ổ cắm này là
    không bị bụi bám, điều này đã nói lên rằng rõ ràng có đồ vật đặt ở phía trên …


  • Phích cắm nguồn máy tính Laptop!


Thẩm Băng Thanh buột miệng nói ra, thấy Hoàng Kiệt Hào nhíu mày suy nghĩ anh
ta liền giải thích:


  • Tôi có một nguời bạn học có sở thích như vậy, bên trái đặt máy tính, dùng
    tay trái đánh bàn phím, tay bên phải di chuyển chuột máy tính, con chuột trong
    khi hoạt động sẽ ma sát với bàn … Đỗ Long, làm thế nào cậu nghĩ ra được vậy?
    Chúng tôi chỉ lo tìm kiếm dấu vết. Tình trạng ổ cắm này tôi cũng đã chú ý tới
    nhưng lại không hề suy nghĩ tới khu vực bị sách bao quanh lại có bí ẩn khác !


Cảnh Lộ Quan Đồ - Chương #92