Người đăng: tuanh.kst@
Đang lúc chơi vui vẻ thì Kỷ Quân San lại cần phải về nhà. Hai người đều cảm
thấy thời gian trôi qua rất nhanh. Khi đến gần nhà Kỷ Quân San hai người lưu
luyến không rời một thời gian rất lâu.
Đỗ Long nói:
Đã mười giờ rưỡi rồi, em mau về đi, sau này có thời gian chúng ta lại đi
chơi tiếp. Nửa tiếng sau anh sẽ gọi điện thoại cho em.
Ừ … Em đợi anh!
Kỷ Quân San nhanh như chớp hôn một cái lên má Đỗ Long rồi lại chạy như bay về
nhà.
Đỗ Long sờ sờ lên gò má, khuôn mặt lộ ra vẻ mỉm cười. Từ lần hôn cô ấy thành
công tới giờ, mối quan hệ giữa hắn và Kỷ Quân San có thể nói đã đạt được bước
tiến vượt bậc. Đỗ Long giờ đã hy vọng có thể tiến xa hơn nữa.
Đỗ Long nhanh chóng về nhà. Trước tiên hắn gọi điện thoại đi nhưng không phải
cho Kỷ Quân San, cô ấy hiện giờ chắc đang tắm. Vì thế hắn gọi điện thoại cho
Mã Quang Minh trước.
Đỗ Long hỏi:
Mã Quang Minh trầm giọng, lời nói có chút mệt mỏi:
Đỗ long nói:
Mã Quang Minh nói:
Đỗ Long trả lời vâng một tiếng, Mã Quang Minh gác điện thoại. Đỗ Long tắm rửa
thật nhanh, sau đó leo lên giường vui vẻ “ nấu cháo” điện thoại cùng Kỷ Quân
San.
Tám giờ sáng hôm sau, Đỗ Long sau khi ăn sáng xong liền lái chiếc xe tải đi
tới phòng Kỹ thuật Điều tra Cục Công an thành phố. Sau khi đăng ký thăm hỏi,
Đỗ Long đi tới phòng kiểm nghiệm dấu vết súng đạn nhưng không ngờ bên trong
không có một ai.
Đỗ Long đợi năm phút sau mới thấy người đẹp băng giá Nhạc Băng Phong cùng
nghiên cứu viên Tiểu Lư từ bên ngoài đi tới.
Đỗ Long cảm thấy hai người này tinh thần khoan khoái, không giống như người
vừa thức đêm xong, hắn không khỏi oán hận nói:
Nhạc Băng Phong vừa nhìn thấy Đỗ Long sắc mặt liền lạnh xuống, đến liếc nhìn
Đỗ Long cô ta cũng chẳng thèm nhìn, đi thẳng vào phòng kiểm nghiệm dấu vết
súng đạn. Tiểu Lư lại không có được thần khí tốt như vậy, thở hổn hển nói với
Đỗ Long:
Đỗ Long nói:
Tiểu Lư hừ một tiếng rồi nói:
Đỗ Long biết mình đã trách nhầm người ta đành cười ha hả nói:
Tiểu Lư trừng mắt một cái, đang muốn tiếp tục tranh luận với Đỗ Long thì Nhạc
Băng Phong ở bên trong nói vọng ra:
Tiểu Lư rất nghe lời Nhạc Băng Phong, hẩy mũi về phía Đỗ Long rồi đi vào
phòng. Đỗ Long ở phía sau đuổi theo hỏi:
Tiểu Lư nói:
Đỗ Long sờ sờ lên mũi rồi nói:
Nếu không thể trêu vào thì tốt nhất nên tránh đi, vì thế Đỗ Long đi khỏi phòng
kiểm nghiệm dấu vết súng đạn. Hắn suy nghĩ một lát rồi quyết định không nên
lãng phí thời gian, chẳng phải phòng Hình sự đang có vụ án mới sao? Tới đó xem
có thể giúp gì được không !
Sau khi nhận được điện thoại của Đỗ Long, Hoàng Kiệt Hào gọi Đỗ Long trước
tiên quay trở về Trung tâm kiểm tra thi thể phòng Công an quận Tây Sơn, anh ta
đang ở đó cùng với lão Cảnh nghiên cứu thi thể của vụ án mới.
Vì vậy Đỗ Long liền lái xe tới phòng Công an quận Tây Sơn. Trung tâm kiểm tra
thi thể ở tầng ngầm thứ 2, Đỗ Long đỗ xe cẩn thận xong liền đi xuống.
Lão Cảnh vừa trở về sáng nay. Hoàng Kiệt Hào dẫn theo Mạnh Hạo, Lưu Vĩnh An và
Thẩm Băng Thanh đang nghe ông ta phân tích tình hình kiểm tra thi thể.
Lão Cảnh và bọn họ chỉ hơi gật đầu ra hiệu cho Đỗ Long, Đỗ Long cũng gật đầu
rồi đứng sang một bên, chăm chú nghe, đồng thời cũng tự mình quan sát.
Người chết là một thiếu nữ mười bảy, mười tám tuổi. Cô lặng yên nằm trên bàn
khám nghiệm tử thi. Da thịt của cô không hề trắng bệch như những thi thể thông
thường, hai má và đôi môi dường như được phủ một loại phấn hồng đẹp đẽ. Cô nằm
ở đó tựa hồ như một nàng công chúa ngủ say, chứ không phải là một khối thi thể
lạnh băng.
Đỗ Long liền hỏi:
Cảnh Vệ Đông nói:
Hoàng Kiệt Hào nói:
Đỗ Long nói:
Hoàng Kiệt Hào gật gật đầu nói:
Đỗ Long kinh ngạc nói:
Mạnh Hạo thay mặt đáp:
Đỗ Long nói:
Thẩm Băng Phong nói:
Hỏi như vậy khá mất thời gian. Vì vậy, khi trở về văn phòng đội hình sự, Đỗ
Long trực tiếp tới chỗ Hoàng Kiệt Hào xem xét biên bản ghi chép cụ thể hồ sơ
vụ án.
Đôi tình nhân trẻ này đều là học sinh lớp mười hai trường cấp ba Thực nghiệm
khu Khai Phát quận Tây Sơn thành phố Ngọc Minh, thành tích học tập xuất sắc.
Theo như thầy cô trong trường, người thân và bạn bè của họ cho biết, họ đã yêu
nhau được nửa năm rồi. Tuy nhiên thầy cô và gia đình không hề biết chuyện này,
mãi cho tới thời gian nghỉ hè thì sự việc mới sáng tỏ. Nguyên nhân của sự việc
là do giáo viên phát hiện nữ sinh có thành tích đứng thứ nhất thứ nhì trên lớp
Đổng Tú Na không tập trung học tập trong thời gian học bù cho kỳ nghỉ, kết quả
thi sát hạch không ngờ lại xuống dốc nghiêm trọng. Thông qua nhiều lần tìm
hiểu giáo viên biết được họ đang yêu nhau, vì thế lập tức thông báo cho phụ
huynh hai bên gia đình. Hai người bọn họ vì thế cũng bị gia đình và nhà trường
tìm mọi cách ngăn cản.
Sau khi tựu trường, hai người liền bị phân ra hai lớp khác nhau. Bài vở ở cấp
ba rất nhiều, hai người lại bị giám sát nên về căn bản không có cơ hội gần
nhau. Vốn cho rằng bọn họ một khi đã phân tâm thì sẽ dần phai nhạt đi chuyện
tình cảm kia. Nhưng không ngờ rằng chỉ vài ngày sau khi khai giảng, gia đình
cô gái đột nhiên nhận được tin nhắn của con gái nói muốn tự sát, hơn nữa còn
nói rõ địa điểm. Gia đình cô gái vội vàng báo cảnh sát. Khi 110 và 120 tới căn
phòng cho thuê phát hiện hai người đã bị trúng độc khí gas mức độ nặng. Hai
người lập tức được đưa tới bệnh viện cứu chữa, không ngờ Đổng Tú Na cứu chữa
vô hiệu đã tử vong ngay trên xe cứu thương.
Nhìn qua đây là một vụ án đôi tình nhân cùng nhau tự sát rất bình thường. Tuy
nhiên những cảnh sát hình sự lão luyện vẫn có thể phát hiện ra những khe hở kỳ
lạ. Ví dụ như nói di thư của chàng trai tại sao lại do cô gái viết hộ? Hai
người cùng tự sát, vậy tại sao mức độ trúng độc oxit cacbon của chàng trai lại
thấp hơn nhiều so với cô gái? Căn cứ theo khám nghiệp pháp y, thời gian cô gái
bắt đầu trúng độc và thời gian gửi tin nhắn cách nhau không lâu. Như vậy có
thể khẳng định tin nhắn đã được mặc định thời gian trước để điện thoại tự gửi
đi. Nếu như cô gái một lòng muốn chết, vậy tại sao không cài đặt thời gian lâu
một chút?
Cảnh Lộ Quan Đồ
Tác giả: Thần Đăng
Quyển 2: Tiểu Cảnh Sát Hình Sự Dũng Mãnh
Chương 093: Bí ẩn khác
Nguồn dịch: Nhóm dịch Đọc Truyện Đêm Khuya
Sưu tầm: tunghoanh.com
Biên tập: metruye
Nguồn truyện: paoshu8.com
Trở về phòng làm việc đội hình sự, Ngụy Hưng Bang và Triệu Vũ Uy đang xem tài
liệu hai kẻ tự tử vì tình. Hoàng Kiệt Hào triệu tập tất cả những người đang
làm việc bên ngoài mở một cuộc họp. Mọi người cùng nhau chia sẻ những đầu mối
mới nhất, Ngụy Hưng Bang và Triệu Vũ Uy đều không có phát hiện gì mới. Hai học
sinh tự tử vì tình trong khi đi học đều là những đứa trẻ ngoan, học giỏi, về
cơ bản là không gây thù kết oán với ai. Tình hình an ninh trật tự gần khu vựa
trường cấp ba rất tốt, khả năng gây án của các thành viên trong xã hội về cơ
bản có thể loại trừ.
Những manh mối có được trong tay vẫn chưa thể nói rõ được điều gì, vẫn còn rất
nhiều manh mối nữa để chứng minh đôi tình nhân này rốt cuộc là tự sát hay bị
mưu sát. Hoàng Kiệt Hào bắt đầu phân công nhiệm vụ:
Thấy mọi người không có gì bổ sung thêm, Hoàng Kiệt Hào tuyên bố kết thúc cuộc
họp. Sau khi Đỗ Long thay trang phục cảnh sát, Hoàng Kiệt Hào dẫn Đỗ Long và
Thẩm Băng Thanh cùng xuống lầu lấy xe. Nhận thấy một chiếc xe không phải xe
cảnh sát trong bãi đậu xe, Hoàng Kiệt Hào tò mò mở to hai mắt ra nhìn, đột
nhiên quay lại nói với Đỗ Long:
Đỗ Long cười nói:
Hoàng Kiệt Hào cười nói:
Đỗ Long cười nói:
Đỗ Long không lái xe mà ngồi xuống vị trí phó lái của xe cảnh sát. Thẩm Băng
Thanh nghiễm nhiên mở cửa xe ngồi vào vị trí tài xế. Đỗ Long hơi sửng sốt cười
nói:
Thẩm Băng Thanh nói:
Hoàng Kiệt Hào ngồi ở phía sau nuốt sương nhả khói (hút thuốc lá ấy mà), mỉm
cười nhìn hai người đang đấu võ mồm cảm thấy rất thú vị, đúng là trẻ con … Hai
tên tiểu tử này rất có năng lực, chỉ cần bồi dưỡng tốt, sau này anh ta sẽ được
nhàn rỗi rất nhiều.
Thẩm Băng Thanh lái xe quả thật rất an toàn. Khu Kiến Thiết khoa học công nghệ
quận Tây Sơn cách thành phố khá xa, lái xe khoảng hơn nửa giờ mới đến hiện
trường gây án, đó là một căn phòng thuê gần trường cấp ba thực nghiệm khu Kiến
Thiết.
Bởi vì gia đình chàng trai trong vụ án tự tử vì tình cách trường cấp ba thực
nghiệm khá xa, đi lại hàng ngày sẽ ảnh hưởng tới việc học, ký túc xá của
trường lại sớm đã hết chỗ trống, vì vậy ba mẹ chàng trai đành phải thuê một
căn phòng gần trường học để con trai ở đó ăn ở học tập. Thậm chí họ còn thuê
một cô giúp việc để chăm sóc việc ăn uống ngày ba bữa cho cậu con trai. Làm ba
mẹ làm được như vậy có thể nói đã làm hết sức, cực khổ nuôi lớn cậu con trai
nhưng cậu ta lại không cảm kích, lại vì tình yêu mà chọn cách tự tử.
Ông chủ cho thuê phòng vừa nhìn thấy cảnh sát liền kể khổ, hỏi căn phòng tới
khi nào mới có thể bỏ lệnh cấm. Sau khi xảy ra vụ việc đó, có khoảng một nửa
khách thuê phòng của ông ta đòi trả phòng. Những người còn ở lại cũng chỉ là
tạm thời chưa tìm được phòng nào thích hợp để thuê mà thôi. Cảnh sát lại niêm
phong phòng lại khiến những khách mới tới nhìn thấy liền quay đầu bỏ đi. Hơn
nữa thời kỳ cao điểm nhập học sẽ qua trong mấy ngày nữa. Nửa năm này về cơ bản
là ông ta trắng tay.
Hoàng Kiệt Hào nói:
Trước khi vào căn phòng thuê xảy ra vụ án, Thẩm Băng Thanh xé giấy niêm phong
trên cửa, ông chủ cầm chìa khóa mở phòng, Hoàng Kiệt Hào và bọn họ cùng đi vào
trong phòng. Bởi vì đã từng khám xét trên sàn nhà để lấy dấu giầy dép, cho nên
mọi người đều không đi giầy chụp.
Đó là một ngôi nhà trọ rất đơn giản, xây tầng lầu là do ông chủ tự xây lên.
Bởi vì xây nhà cho thuê nên chỉ trang bị mấy đồ dùng trong bếp và phòng tắm.
Đồ đạc trong gian phòng đơn mà đôi tình nhân tự tử rất đơn giản, đồ dùng gia
đình có vẻ to hơn một chút cũng chỉ là chiếc giường dài một mét, một bàn học
và một tủ quần áo gắn sát tường; mép giường và trên bàn học đều xếp một chồng
sách và bài thi rất gọn gàng. Điều này khiến Đỗ Long nhớ lại đoạn thời gian
trước khi hắn thi tốt nghiệp trung học, đúng là biển học sách núi quá!
Ngoài những đồ dùng học tập, góc phòng còn đặt một cái bàn thấp và những đồ
đạc như xoong nồi, bát đĩa, thìa dĩa, thau chậu,…
Đỗ Long hỏi:
Trong phòng vốn có đặt một bếp gas loại nhỏ nhưng hiện giờ đã bị phòng Kỹ
thuật Điều tra mang đi kiểm nghiệm rồi.
Ông chủ đáp:
Mọi người bắt đầu tìm kiếm kỹ càng. Đỗ Long cũng dạo qua một vòng trong phòng,
đột nhiên hắn nói:
Thật kỳ lạ! Trong phòng rõ ràng bị thiếu một ít đồ đạc, vậy tại sao ba mẹ
nn nhân không báo mất đồ?
Mất đồ?
Hoàng Kiệt Hào và Thẩm Băng Thanh đều vô cùng kinh ngạc ngẩng đầu nhìn Đỗ
Long. Thẩm Băng Thanh trong lòng càng ghen tỵ nghĩ: “ Tên tiểu tử này quả là
có tài như vậy? Mấy người chúng tôi tìm kiếm mấy lần cũng không tìm được manh
mối gì. Anh ta chỉ đi một vòng quanh phòng cũng có thể có phát hiện mới?”
Đỗ Long cười nói:
Đỗ Long kéo chiếc ghế phía trước bàn học, hắn ngồi xuống, hắn ngồi trên bàn
giả vờ như ngồi viết lách, vẽ vời. Đột nhiên hắn nói:
Tay trái của Đỗ Long gõ lên vùng trống bên trái bị sách vây quanh, sau đó tay
phải lại vạch mấy đường trên vùng trống nhỏ bên phải, hắn tiếp tục nói:
Tuy trên bàn rất sạch sẽ không có dấu vết gì, nhưng ổ điện ở đây rõ ràng có
chút dấu vết … Khu Kiến Thiết này vẫn rất nhiều tro bụi, mới dùng vài ngày
liền có không ít bụi bặm bám vào. Duy chỉ có khu vực trống gần ổ cắm này là
không bị bụi bám, điều này đã nói lên rằng rõ ràng có đồ vật đặt ở phía trên …
Phích cắm nguồn máy tính Laptop!
Thẩm Băng Thanh buột miệng nói ra, thấy Hoàng Kiệt Hào nhíu mày suy nghĩ anh
ta liền giải thích: