Người đăng: tuanh.kst@
- Ba, người giúp con điều tra một người, Châu trưởng Đằng Thanh Hà, con hoài
nghi tài chính cá nhân của ông ấy có vấn đề.
Đỗ Long buột miệng nói.
Đỗ Khang vừa tức vừa buồn cười nói:
- Con nói điều tra thì điều tra liền, con cũng không nhìn người gì cả? Châu
trưởng, ông ta đường đường là cán bộ cấp sở, con cho là nói điều tra thì điều
tra sao? Chẳng lẽ con có chứng cớ trong tay?
Đỗ Long nói:
- Không có… Vậy quên đi, ba, tối qua con bắt ba người trong đó có Lam Phượng
đấy, sau khi thẩm vấn xong có thể thả cô ta không?
Đỗ Khang nói:
- Không thể, địa vị Lam Phượng ở trong xã Đoàn Kết không thấp, trừ khi cô ta
đồng ý hợp tác cùng chúng ta phá tan toàn bộ cái xã Đoàn Kết kia, nếu không
không thể thả được.
Đỗ Long ồ một tiếng có chút thất vọng, Đỗ Khang hỏi:
- Lam Phượng không hải là con bắt sao? Tại sao con lại muốn thả cô ta?
Đỗ Long nói:
- Con đây không phải muốn đưa rắn ra khỏi hang sao? Thông tin moi ra trực
tiếp từ miệng cô ta quá ít, vẫn không bằng nghĩ cách theo dõi cô ta, từ đó tìm
được nhiều manh mối hơn nữa.
Đỗ Khang nói:
- Không được, như vậy quá mạo hiểm, theo dõi người như vậy xác suất thành
công rất thấp, nói không chừng thả ra năm phút đã biến mất tăm, đây không thể
nói đùa được, con đừng hy vọng.
Đỗ Long thở dài, nói:
- Được rồi… Ba, điều tra người mua vé máy bay thế nào rồi?
Đỗ Khang nói:
- Vô ích, vé máy bay đều dùng tên đoàn lữ hành thêm tiền thay mặt mua, sau đó
còn tặng ra ngoài, cuối cùng từng hành khách lên máy bay đều đã kiểm tra lai
lịch cẩn thận, họ đều những người bình thường không thể bình thường hơn.
Đỗ Long cười nói:
- Phải trả giá lớn như thế, chính là để ta không có cách nào khác trở về
thành phố Lỗ Tây? Kẻ thù thật sự giống heo.
Đỗ Khang nói:
- Con còn cười được, ba và mẹ con đều lo lắng gần chết.
Đỗ Long không hề để ý nói:
- Con cũng không phải quá lo lắng, con ước gì bọn chúng tới tìm ta, nhưng
thật ra ba và mẹ phải chú ý an toàn, đừng cho bọn khốn khiếp đó có thời cơ lợi
dụng.
- Con nên lo lắng cho mình hơn đi, nghe nói con định tự mình đi thẩm vấn Lam
Phượng, thẩm vấn thì cũng thấm vấn rồi, không cần tìm phi cơ khác, nhớ chưa?
Đỗ Khang cảnh cáo.
- Biết rồi…
Đỗ Long nói âm thanh kéo rất dài, Đỗ Khang nghe xong càng lo lắng.
Sau khi gác điện thoại Đỗ Long mới từ trên xe xuống, trước mặt chính là Cục An
ninh Quốc gia thành phố Lỗ Tây.
Đỗ Long tiến vào Cục An ninh Quốc gia, đưa ra công văn chứng nhận của mình ở
phòng thường trực, nói muốn tìm Trang Hoành Vĩ, một lát sau Trang Hoành Vĩ đi
ra dẫn hắn vào Cục An ninh Quốc gia.
Bề ngoài Cục An ninh Quốc gia thoạt nhìn rất bình thường, cấu tạo bên trong
lại có phần bí hiểm. Chỉ thấy sau khi đi qua một đại sảnh trông bình thường
thì tiến vào thang máy, cửa vừa mới đóng, sau khi Trang Hoành Vĩ ấn dừng thang
máy nhập ba số mật mã, thang máy bắt đầu chuyển động, nhưng là đi xuống phía
dưới, con số biểu hiện trên thang máy thì lại tăng lên. Trang Hoành Vĩ thấy Đỗ
Long có chút ngạc nhiên, liền giải thích:
- Đó là một an toàn nho nhỏ được thiết lập, rất nhiều nhân viên văn chức đều
không biết dưới đây còn có bí mật khác.
Đỗ Long nhanh chóng thấy được cái bí mật như lời Trang Hoành Vĩ nói. Cục An
ninh Quốc gia ngầm còn rộng rãi hơn so với phía trên, cũng yên tĩnh hơn, trong
một căn phòng sáng sủa có thể nhìn thấy mọi người bận rộn công việc, tuy nhiên
công việc của họ không giống nhau, Đỗ Long thậm chí có cảm giác đi vào viện
nghiên cứu.
Trang Hoàng Vĩ cũng không giải thích những người đó đang làm cái gì, anh ta
đưa Đỗ Long đến nơi ánh sáng hơi u ám. Phòng nơi này không có cửa sổ, tuy rằng
cách âm rất tốt, nhưng mơ hồ vẫn có tiếng kêu thảm thiết truyền đến từ trong
cánh cửa lớn rất dày, xem ra nơi này chính là nơi Cục An ninh Quốc gia giam
giữ phạm nhân và tiến hành thẩm vấn.
Đi tới trước cửa phòng có biển số chín, Trang Hoành Vĩ dùng thẻ điện tử khác,
vân tay cùng với mật mã mở ra cửa phòng giam, chỉ thấy bên trong là một phòng
quan sát. Xuyên qua tấm kính lớn của phòng quan sát, có thể thấy được Lam
Phượng ngẩng mặt bị trói trên một chiếc ghế sắt, mấy đèn chiếu thẳng trên mặt
cô ta, Lam Phượng không biết bị đọa đày như thế bao lâu, chỉ thấy so với tối
hôm qua cô ta đã tiều tụy đi rất nhiều, môi cũng bị khô nứt rồi.
- Muốn vật gì thì nói, chúng tôi đây cũng có không ít công cụ, chắc là đủ
dùng rồi.
Trang Hoành Vĩ nói với Đỗ Long.
Đỗ Long lắc đầu, nói:
- Có băng ghế hùm không, hoặc là chỉ có chậu than và bàn ủi.. cây tăm cũng
được, có thể dùng đâm đầu ngón tay…
Trang Hoành Vĩ ngẩn người, mới ý thức được Đỗ Long đang nói đùa, định nói cái
ghế hùm gì đó ở đây không có, còn cây tăm thật ra ở đâu cũng có, chỉ nghe Đỗ
Long tiếp tục nói:
- Tôi thẩm vấn phạm nhân không dùng những thứ đó, xin anh Trang lấy cốc nước
cho tôi, đồng thời tắt tất cả thiết bị theo dõi, tôi muốn một mình thẩm vấn cô
ta.
- Này…
Trang Hoành Vĩ có chút do dự, Đỗ Long lại nói:
- Tuyệt kỹ thẩm vấn của tôi là độc nhất, không thể để người khác học mất
được, mặt khác… quá trình thẩm vấn cũng không muốn người khác nhìn thấy, cho
nên…
Trang Hoành Vĩ nhíu mày, đột nhiên nhớ tới tối hôm qua lúc Lam Phượng trở lại
với bộ dạng nhu mì, nghĩ đến Đỗ Long lại định lợi dụng lúc người ta gặp khó
khăn làm việc xấu, trên thực tế đối với nữ phạm nhân cũng thật sự có vài thủ
pháp đặc thù… Bởi vì quá mức tục tĩu và tàn nhẫn nên không thích hợp để người
ngoài nhìn thấy.
Trong lòng Trang Hoành Vĩ có chút khinh miệt, nhưng y cũng không biểu lộ ra,
chỉ nói:
- Vậy anh cứ từ từ thẩm vấn, tôi đi ra ngoài trước, thiết bị theo dõi đều
được tắt, phía sau cửa có một máy gọi, ấn vào tôi sẽ cho người mở cửa.
Trang Hoành Vĩ đi rồi, Cục An ninh Quốc gia không giống Cục Công an, Cục Công
an thẩm vấn cần ít nhất hai cảnh sát trở lên, toàn bộ tiến trình nhất định
phải ghi băng, còn không thể tra tấn bức cung hay hướng dẫn cách thức thẩm
vấn. Nhưng Cục An ninh Quốc gia lại không giống, Cục An ninh Quốc gia chỉ cần
để ý manh mối, chỉ cần làm cho người ta phải mở miệng… khai báo, dùng phương
pháp nào cũng không quá nhiều quy định, cho nên Trang Vĩ cũng không phải kiên
trì ở bên cạnh thẩm vấn, cũng không quản Đỗ Long định thẩm vấn như thế nào. Dù
sao cũng không có việc gì to tát, cho dù là gặp chuyện không may thì cũng có
cấp trên chống đỡ.
Có người đưa tới hai bình nước cho Đỗ Long, còn có một gói tăm nhỏ…
Đỗ Long cứ như vậy, cầm hai bình nước, rút ra một cây tăm xỉa răng, tiến vào
phòng thẩm vấn chuẩn bị thẩm vấn Lam Phượng. Sau khi đi vào hắn mới phát hiện,
hóa ra mái tóc dài của Lam Phượng bị cột lên chân ghế, chẳng trách Lam Phượng
ngẩng mặt để đèn chiếu vào, hóa ra cô ta bị bức bách.
Sau vài tiếng tạch tạch, Lam Phượng cảm thấy ánh sáng chói lòa chiếu vào chính
mình được tắt. Cô mệt mỏi mở to mắt, nhất thời không thể thấy trước mắt tối
om, chỉ thấy thấy một bóng đen đi vào, cô rên rỉ nói:
- Nước… nước…
Đỗ Long nói:
- Nể mặt Hồng Quân mới cho cô uống nước, cô phải nhớ kỹ đấy.
Nghe được giọng Đỗ Long, Lam Phượng không kìm nổi căm phẫn, mắng:
- Lưu manh! Khốn khiếp! Anh chết đi!
Đỗ Long cười nói:
- Cô có bản lĩnh thì đừng uống nước của tôi, muốn uống nước không? Muốn uống
thì mở miệng, nói cảm ơn chú.
Lam Phượng cười lạnh nói:
- Anh bao nhiêu tuổi mà muốn làm chú tôi?
Đỗ Long nói:
- Thật thiếu văn hóa, cô là vợ của Hạ Hồng Quân, tôi và cậu ta là anh em,
theo truyền thống, tôi chính là chú của cô, cô nên gọi tôi là chú.
Lam Phượng nổi giận, mắng:
- Hai tên lưu manh! Các người đừng có mộng tưởng! Tôi dù có định tự sát cũng
không khuất phục!