Người đăng: tuanh.kst@
Một lúc sau, cánh cửa phòng thẩm vấn mở ra, Trưởng phòng công an quận Bạch Hoa
Uẩn Cảnh Huy bước vào. Cảnh tượng đầu tiên đập vào mắt ông ta chính là Tạ
Trung Hành đang nằm ngáy o o dưới sàn nhà. Uẩn Cảnh Huy mặt mũi sa sầm lại,
quát:
Đỗ Long nhìn thấy hai gạch một hoa trên vai (Thiếu tá) người này thì biết ngay
đó là thanh tra cảnh sát cấp bậc ba, hắn biết Trưởng phòng công an quận Bạch
Hoa đã đến, vội vàng đứng dậy, cúi chào Uẩn Cảnh Huy.
Tạ Đông Sơn cũng nhanh chóng đứng dậy, nói với Uẩn Cảnh Huy:
Uẩn Cảnh Huy vẻ mặt có chút khó coi, vừa tức giận vì không thể tự mình ra tay
hả cơn giận này, vừa có chút oán giận Đỗ Long. Tên nhãi này xảy ra chuyện này
chỉ cần nói sớm một tiếng, hà cớ gì phải làm to chuyện lên như vậy? Như này
thì chẳng nể mặt mình chút nào?
Nghĩ đi nghĩ lại, Uẩn Cảnh Huy có thể không để ý đến Tạ Đông Sơn, nhưng không
thể để ý đến sắc mặt của Đỗ Long, y miễn cưỡng cười, đi về phía trước nói với
Đỗ Long:
Đỗ Long đưa tay phải nắm lấy tay Uẩn Cảnh Huy, cười nói:
Uẩn Cảnh Huy nói:
Đỗ Long cười nói:
Kỷ Quân San vâng dạ, nhu mì nói:
Uẩn Cảnh Huy cũng ra hiệu cho những người khác ra ngoài, trong phòng chỉ còn
lại Uẩn Cảnh Huy và Đỗ Long. Đỗ lấy hai điếu thuốc từ tay Tạ Đông Sơn kính cẩn
đưa cho Uẩn Cảnh Huy nói:
Uẩn Cảnh Huy ngạc nhiên, kiểu con ông cháu cha y đã gặp đủ loại, bọn họ ỷ lại
vào thế lực của gia đình, ở đâu cũng tác quai tác quái. Y là cảnh sát cấp ba,
đường đường là Trưởng phòng công an quận, nhưng cũng bị mấy tên con ông cháu
cha lên mặt dạy đời. Nếu không phải vì sự hài hòa của xã hội, vị sự thái bình
của người dân, thì y đã cho mấy tên nhãi không biết trời cao đất dày đó biết
thế nào là lễ độ. Đỗ Long là người đầu tiên chủ động xin lỗi y. Mặc dù vai vế
ô dù của Đỗ Long không lớn, nhưng y dù sao đi nữa cũng là người được Chủ tịch
thành phố Mãcoi trọng.
Người ta sống là cần tiếng tăm, Uẩn Cảnh Huy được tôn trọng từ Đỗ Long, đám
mây đen trong lòng cũng nhanh chóng tan biến hết, y vui vẻ nhận lấy điếu
thuốc, cười ha hả nói:
Chiếc bật lửa của Đỗ Long bị Hạ Hồng Quân cầm mất, vẫn chưa trả lại, hắn tiện
tay đưa cả bao thuốc cho Uẩn Cảnh Huy, cười nói:
Uẩn Cảnh Huy thấy Đỗ Long môi hồng răng trắng, ngón tay không có vết ố biết
ngay lời hắn nói là đúng, vì thế cũng không khách khí bỏ bao thuốc vào túi
mình. Uẩn Cảnh Huy sau khi châm thuốc hút, cười nói:
Đỗ Long nói:
Đỗ Long đem chuyện đã xảy ra kể lại sơ lược một lần nữa, nhấn mạnh vào việc
cảnh sát Hoàng phạm pháp, việc vi phạm kỷ luật chỉ nhắc qua một chút, cuối
cùng hắn nói:
Uẩn Cảnh Huy cuối cùng cũng đã hiểu ra mấu chốt của vấn đề: “Hóa ra tên nhóc
này làm mất mặt trước mặt bạn gái, cho nên mới cố ý làm to chuyện này lên, để
thể hiện rõ uy phong của mình, mình bị nó lợi dụng rồi…”
Tuy nhiên lần này bị lợi dụng cũng coi như rất vui vẻ, trong lòng Uẩn Cảnh Huy
cũng có ý muốn bắt chuyện làm thân, nên cũng buông lời tếu đùa với Đỗ Long. Họ
còn cho nhau số điện thoại nữa, sau này cho dù Đỗ Long ở quận Bạch Hoa hay ở
khu vực khác hễ gặp phải phiền phức gì thì có thể trực tiếp tìm Uẩn Cảnh Huy,
như vậy không cần phải làm phiền lãnh đạo cấp trên rồi.
Uẩn Cảnh Huy nói nhất định phải kỷ luật nghiêm khắc mấy tên du côn kia, bọn
lão Hoàng cũng bị phạt, nhưng chưa đến mức sa thải. Đỗ Long cũng không phải là
người đuổi cùng giết tận, ít nhất lúc này cũng không nhất thiết phải tuyệt
đường sống của nhau như thế. Có khi để cho người khác một con đường sống chính
là để cho mình một đường lui.
Uẩn Huy Cảnh đích thân tiễn Đỗ Long ra khỏi đồn cảnh sát, còn dặn do riêng với
trưởng đồn Tạ lái xe tuần tra đưa Đỗ Long và bạn gái hắn quay lại đường 51.
Đợi cho bọn họ đi xa, Uẩn Cảnh Huy mới quay vào trong, sắc mặt nghiêm nghị gọi
Hoàng Chí Quân tới. Hoàng Chí Quân trong lòng buồn bã, thất thểu đi tới, không
ngờ được Uẩn Cảnh Huy dặn dò:
Lão Hoàng nét mặt vui tươi hẳn lên, luôn miệng nói:
Uẩn Cảnh Huy nói:
…..
Đỗ Long và Kỷ Quân San lại quay lại bờ sông Long Giang, lần này bọn họ không
đi vào những chỗ hẻo lánh nữa, mà tìm đến mấy tiệm cháo thập cẩm ở bên bờ
sông, ăn một bát cháo ngũ cốc có đậu đỏ và vừng trộn lẫn mát lạnh.
Kỷ Quân San tò mò hỏi:
Đỗ Long cười nói:
Kỷ Quân San a lên một tiếng nói:
Đỗ Long nói:
Kỷ Quân San cười nói:
Dù sao đi nữa thì Kỷ Quân San cũng chỉ còn hai ba miếng nữa là hết bát cháo,
cô cùng Đỗ Long đến bờ sông tìm một chỗ đứng có thể nhìn bao quát được toàn
cảnh, và có ánh sáng vừa đủ.
Qua một lúc lâu không có du thuyền nào đi qua đây, Kỷ Quân San nhiều lần nhìn
về phía Đỗ Long tìm kiếm, Đỗ Long cười quả quyết nói:
Cuối cùng thì người ở hai bên bờ sông đột nhiên nhốn nháo cả lên, mọi người
reo hò:
Tin tức được truyền đi khắp hai bên bờ sông Long Giang, người đến xem quả
nhiên vô cùng nhiều, đứng chật như nêm cối. Bọn Đỗ Long mặc dù chiếm được chỗ
tốt trước, nhưng lại bắt đầu lo lắng nếu lan can không chắc, bọn họ nếu bị đẩy
về phía trước ngã xuống nước thì phải làm sao?
Một lát sau, mấy cái bóng trắng bơi từ đầu sông xuống cuối sông, bọn họ đúng
là trần như nhộng, buồn cười nhất chính là có một tên không biết bơi, bám vào
một mảng nhựa xốp để mặc dòng nước trôi về phía cuối sông.
Kỷ Quân San tự nhiên nhận ra mấy tên khỏa thân đang bơi ở phía dưới, cô quay
đầu lại xấu hổ nói với Đỗ Long:
Đỗ Long khẽ mỉm cười, đột nhiên lấy một hòn đá từ trong túi quần ra cứ như
trong tiết mục ảo thuật ấy, rồi hét lớn:
Nói xong Đỗ Long ném viên đá trong tay xuống dưới, kỳ lạ thay lại vào trúng
đầu tên râu quai nón. Tên râu rậm bị đá va vào đầu thì thấy choáng váng, chìm
xuống dưới uống no hai ngụm nước, rồi mới nổi lên, y nghe thấy giọng của Đỗ
Long, trong lòng đột nhiên uất nghẹn muốn chết, ychỉ có thể bơi nhanh về phía
trước, bởi vì y có một dự cảm không tốt…nếu không bơi nhanh sẽ gặp họa chết
người!
Quả nhiên, ngay sau đó có rất nhiều người nhận ra bọn chúng, nhất là mấy người
bị bọn chúng trộm cướp, bọn họ đều nhận ra bọn trộm cướp này, vì vậy người kéo
tới xem ngày một náo nhiệt hơn chẳng khác nào một đội quân hùng mạnh. Đại quân
này ra sức tìm kiếm đạn dược vũ khí, đồ gì bọn họ cũng nhặt lên nhằm tên râu
rậm mà ném, có người hò reo hoan hô, có người thì tức giận chửi um lên, hai
bên bờ sông Long Giang trở lên náo nhiệt chưa từng thấy…