Người đăng: tuanh.kst@
Xe cảnh sát lặng lẽ tiến đến trước một quán internet. Nhìn thấy một toán cảnh
sát đến, nhân viên quản lí quán net nhất thời luống cuống, tiến lên nghênh đón
nói: - Cảnh quan, chúng tôi ở đây không hề có hành vi trái với quy định. Không
có người vị thành niên vào đây chơi trò chơi đâu. 12 giờ chúng tôi sẽ đóng cửa
đúng giờ.
Ánh mắt Đỗ Long quét một lượt khắp quán net, rất nhanh đã phát hiện thấy mục
tiêu. Hắn phất phất tay thành hai hướng bao vây mục tiêu, rồi nói với người
quản lí: - Các cậu không vi phạm quy định không có nghĩa là khách hàng của các
cậu không vi phạm. Có người phát những phát ngôn phạm pháp trong quán net,
chúng tôi chỉ đến bắt gã tathôi.
Nhân viên quản lí thở phào nhẹ nhõm nói: - Vậy thì tốt, vậy thì tốt.
Cái người bị theo dõi kia rất bình tĩnh nhìn những đồng nghiệp đang bao vây
xung quanh mình. Triệu Thông Quốc nói với y: - Lương Long Giang, không phải
nhà cậu có máy tính à? Sao vẫn còn chạy đến quán net?
Lương Long Giang chính là một trong những thành viên của Đại đội trị an, gã
đáp: - Cầu chì nhà tôi bị cháy rồi, đành phải chạy ra đây lên mạng. Đội phó
Triệu, các người đang làm gì vậy?
Triệu Thông Quốc đen mặt lại nói: - Chúng tôi đến bắt một kẻ nội gián rải phát
những tin đồn có ảnh hưởng nghiêm trọng đến danh dự của Đại đội trị an chúng
ta. Nhà cậu cách nơi này rất xa thì phải?
Lương Long Giang cười lạnh nói:
- Rốt cuộc là ai sai đây? Nói sự thật chẳng lẽ lại là sai?
Triệu Thông Quốc cười lạnh nói: - Vấn đề là ở chỗ cậu tự cho đó là những lời
nói đúng, thực ra đều là những lời hoang đường, dối trá. Cậu không cần biện hộ
nữa, dẫn cậu ta đi. Đưa cả cái máy tính này theo làm vật chứng.
Lương Long Giang đưa tay ra nhấn vào nút khởi động lại, máy tính nhất thời lại
khởi động từ đầu, gã cười lạnh nói: - Máy tính ở quán net có hệ thống khôi
phục, các người đừng mong sẽ lấy được cái gì.
Đỗ Long bước đến, tiếp lời: - Thật à? Thật là đáng tiếc, chúng tôi đã sớm theo
dõi cậu rồi, máy tính của cậu đã sớm bị giám sát. Toàn bộ quá trình sử dụng đã
có hình ảnh ghi chép lại đồng thời gửi ra ngoài. Cậu chờ bị xử phạt đi. Dẫn
cậu ta đi.
Lương Long Giang tức giận nói: - Tôi không sai. Tự do ngôn luận! Tôi có quyền
nói sự thật, các người không có tư cách bắt tôi. Họ Đỗ kia, mày không có kết
cục tốt đẹp đâu.
Đỗ Long cảm thấy hơi ngứa tai, khi Lương Long Giang đi qua, hắn đã dùng ngón
tay điểm nhẹ vào dưới yết hầu của gã. Lương Long Giang hự một tiếng, chỉ cảm
thấy hít thở vô cùng khó khăn, muốn mở mồm ra mắng chửi đã khó rồi.
Lương Long Giang bị áp giải trực tiếp về Đại đội trị an, giam trong nhà giam
ngay bên cạnh phòm giam mà Trâu Đông bị hại. Sau khi yết hầu khôi phục bình
thường gã lại bắt đầu chửi loạn lên, còn muốn xúi giục nhân viên cảnh sát canh
giữ phòng giam phản đối Đỗ Long. Kết quả người canh giữ phòng giam sớm đã được
Đỗ Long dùng tinh thần đoàn kết tẩy não, đã nhổ nước bọt vào gã, mắng gã ăn
cây táo rào cây sung. Mày muốn làm anh hùng thì đừng làm ảnh hưởng đến người
khác được không? Việc chết hộc máu này làm loạn ra ngoài, thì chịu tổn hại
nhiều nhất chắc chắn là Đại đội trị an. Tiền thưởng cuối năm của mọi người
không chừng cũng chẳng có, đây không phải là ngang nhiên cướp tiền của mọi
người sao?
Đỗ Long bắt Lương Long Giang về không lâu, thì Đỗ Khang đã đem đến tin tốt cho
hắn. Mấy tên dám bạt mạng phát tán tin tức chỉnh Đỗ Long trên mạng đã bị bắt
giữ một cách thuận lợi. Không có sự kích động của mấy tên này, hơn nữa thời
gian cũng đã muộn rồi, nên sự ồn ào huyên náo của việc chết hộc máu đã bắt đầu
giảm nhiệt.
Đỗ Long bắt được người rồi mới gọi điện thoại cho Hàn Vĩ Quân, Hàn Vĩ Quân
cũng không hề mơ hồ với chuyện này, ngay lập tức nói:
- Loại con sâu làm rầu nồi canh này nhất định phải xử lí, cậu làm tốt lắm. Cứ
nhốt y một đêm đã, ngày mai tôi sẽ cử người đi xử lí.
Khi Đỗ Long đi bắt người, thì Hàn Ỷ Huyên cũng đã phỏng vấn xong Thẩm Băng
Thanh. Sau đó Đỗ Long cũng nhận lời phỏng vấn của cô. Phỏng vấn xong xem lại
video, Hàn Ỷ Huyên nói: - Đỗ Long, anh với Thẩm Băng Thanh đều rất ăn hình.
Hay là để tôi quay cho anh một đoạn phim tuyên truyền ngắn? Việc này có lợi
cho việc nâng cao hình tượng của các anh, càng có sức thuyết phục mạnh mẽ hơn.
Đỗ Long hỏi: - Quay bây giờ á? Muộn quá rồi, để ngày mai rồi tính sau.
Hàn Ỷ Huyên đồng ý, Đỗ Long cũng không có việc gì nữa liền đưa Thẩm Băng Thanh
và Thạch Siêu Vũ về, hôm nay quả thật là mệt quá rồi. Đỗ Long bước vào phòng
Thẩm Băng Thanh, cậu ta hỏi: - Anh vẫn không về nhà nghỉ ngơi đi à?
Đỗ Đợi một chút nữa. Băng Thanh, có chuyện tôi muốn vào phòng nói với riêng
cậu.
Thẩm Băng Thanh nghi hoặc nhìn hắn: - Vậy đến phòng tôi đi.
Vừa đóng cửa phòng xong, Đỗ Long đã nghiêm túc nói: - Băng Thanh, ngồi xuống,
đưa tay cậu cho tôi xem một chút.
Thẩm Băng Thanh nghi ngờ ngồi xuống mép giường, đưa tay cho Đỗ Long hỏi: - Sao
thế? Có chuyện gì muốn hỏi tôi à? Còn muốn dùng cách này để xem tôi có nói dối
không à?
Đỗ Long lắc đầu nói: - Không, việc này không có liên quan gì đến nói dối cả.
Tôi muốn xem tướng tay cho cậu.
Thẩm Băng Thanh càng buồn bực: - Xem tay của tôi hả?
Đỗ Long gật gật đầu nói: - Băng Thanh, bình thường cậu đều thích xuống dưới
lầu ăn sáng đúng không? Ngày mai cậu muốn ăn gì?
Thẩm Băng Thanh nói:
- Đúng vậy, không phải bây giờ tôi đang nghỉ phép à? Sáng mai có lẽ tôi sẽ tự
nấu mì ăn.
Đỗ Long nói: - Không, thời hạn nghỉ phép của cậu hết rồi. Ngày mai tôi muốn
cậu đi làm cùng tôi, cậu muốn ăn gì?
Thẩm Băng Thanh nhíu mày nói: - Vậy thì chắc là ăn bánh rán. Anh hỏi cái này
làm gì?
Đỗ Long nói: - Tôi không biết, chuyện hôm nay khiến tôi cảm thấy có chút quẫn
trí, tôi lo là ngày mai lại xảy ra chuyện gì đó. Kẻ thù của chúng ta làm việc
quả thật là không từ thủ đoạn nào cả, tôi nhất định phải nhanh chóng ngăn chặn
bọn chúng lại.
Thẩm Băng Thanh gật gật đầu nói: - Tôi biết. Mặc dù chuyện hôm nay anh đã giải
quyết rồi, nhưng mà vẫn có sơ hở có thể tìm ra được đấy. Sơ hở lớn nhất là thi
thể người chết, vết bầm ở trên chỉ cần nhìn thấy là đã biết có chuyện gì rồi.
Đỗ Long cả người chấn động, hắn buông tay ra nhảy dựng lên nói: - Tôi biết tại
sao tôi cứ luôn cảm thấy tinh thần hoảng hốt như là có dự cảm sắp xảy ra
chuyện gì rồi. Mục tiêu của bọn chúng không phải là thi thể, mà là mhững bức
ảnh được chụp khi khám nghiệm tử thi. Không được, tôi phải đến trung tâm khám
nghiệm tử thi ngay lập tức.
Thẩm Băng Thanh nói;
- Tôi đi cùng anh.
Đỗ Long lao ra ngoài như một cơn gió lốc, nói; - Không cần đâu, một mình tôi
là được rồi.
Thẩm Băng Thanh nghi hoặc nhìn bàn tay mà Đỗ Long vừa cầm, thầm nghĩ: - Xem
tay? Muốn hỏi thì cứ hỏi đi, sao lại phải nói là muốn xem tay? Cái gã này, rốt
cuộc là đang làm trò quỷ gì đây?
Đỗ Long thông qua việc tiếp xúc với Thẩm Băng Thanh đã cảm thấy được có chuyện
sắp xảy ra, hắn quả thật là đã quên những bức ảnh chụp khám nghiệm tử thi.
Đoàn Kết Xã đúng là chỗ nào cũng nhúng tay vào. Nếu những bức ảnh này mà rơi
vào tay bọn chúng, thì mọi việc quả thật là không thể cứu vãn được nữa.
Đỗ Long không biết trong bóng tối có người đang giám sát mình hay không, nên
hắn về nhà thay bộ trang phục cảnh sát ra, nhét một đồng tiền lớn cùng một nắm
tiền xu vào trong túi. Mặc dù xuống lầu cũng không có cảm giác là có ánh mắt
đang giám sát, nhưng hắn vẫn rất cẩn thận. Hắn nhanh chânrời khỏi qua cửa hông
của tiểu khu, bắt xe ôm ở trên đường, lượn một vòng trên phố rồi mới tiến đến
trung tâm khám nghiệm tử thi.
Lúc này trung tâm khám nghiệm tử thi đã tắt đèn tối om, cửa lớn đóng chặt. Đỗ
Long chỉ có thể trèo tường để vào. Lúc đến gần phòng làm việc của bác sĩ pháp
y Hứa Đỗ Long bước chậm lại, vì hắn phát hiện có người trong phòng làm việc
tối om, đang bật máy tính lục lọi tìm tòi đồ.