Người đăng: tuanh.kst@
Tuy vụ án có đột phá, nhưng Đỗ Long lại phải tạm dừng điều tra, vì phóng viên
có tốc độ nhanh nhất đã tới cửa đại đội trị an.
Trước khi đi gặp phóng viên Đỗ Long đã gọi một cuộc điện thoại cho Nhạc Băng
Phong, nói:
- Phong nhi, giúp anh tra xem tin tức được đưa lên mạng đầu tiên lộ ra ở đâu,
anh muốn tên khốn khiếp kia phải trả giá.
Nhạc Băng Phong an ủi:
- “Lời đồn đại dừng lại ở người hiểu biết”, em tin anh có thể điều tra rõ
chân tướng sự việc. Em sẽ cố gắng giúp anh khống chế tin tức trên internet,
anh không cần lo lắng. Đặc biệt đừng đắc tội với đám phóng viên hoặc để xuất
hiện tin xấu khác. Anh Long, hãy cẩn thận một chút, hiện tại 'Hộc máu chết' đã
trở thành cụm từ được tìm kiếm nhiều nhất trên internet rồi, nhất định là có
người đứng sau giật giây, anh phải cẩn thận đấy.
Đỗ Long nói:
- Anh biết, có một tổ chức bí mật đang chơi anh. Gần đây hễ người nào có liên
quan tới anh đều có nguy hiểm, em cũng phải cẩn thận đấy.
Nhạc Băng Phong nói:
- Em sẽ để ý…
Đỗ Long để điện thoại di động xuống, nhìn thấy cửa bên kia lại có thêm hai
nhóm phóng viên nữa tới. Có người ở dưới lầu lớn tiếng kêu tên Đỗ Long, Đỗ
Long nói thầm, bảo người mở cửa cho đám phóng viên vào. Nhưng mỗi một tòa báo
chỉ cho phép một người vào, nếu là đài truyền hình, cũng chỉ có thể cho một
phóng viên một nhiếp ảnh cùng vào.
Các phóng viên được đưa tới phòng họp nhỏ trên lầu ba, vừa đóng cửa, Đỗ Long
giống như biên tập viên tin tức đứng dưới đèn chiếu, bắt đầu phát biểu thông
báo về vụ án từ phía các nhà chức trách.
Đỗ Long đeo kính râm, mặt tỏ vẻ đau khổ trầm mặc, nói:
- Tại đây, tôi rất tiếc phải thừa nhận, là sai sót trong công tác của đại đội
trị an khiến một nghi phạm tối qua đã chết trong phòng giam, vì bệnh cũ đột
nhiên tái phát…
Lời nói của Đỗ Long khiến bên dưới trở nên xôn xao, có phóng viên giơ tay hỏi:
- Đại đội trưởng Đỗ, trên internet tin tức đang truyền đi rất nhanh chóng,
nói rằng nghi phạm vì nhục mạ một đại đội phó đại đội trị an nên đang sống đã
bị đánh chết?
Đỗ Long nói:
- Tận tín thư không bằng vô thư, mặc dù internet khởi xướng tự do ngôn luận,
nhưng môi trường tự do quá độ cũng cổ vũ cho sự tràn lan của tin đồn. Mọi
người phải có khả năng phán đoán nhất định mới được, không thể bảo sao hay
vậy. Theo tinh thần mà Ban tuyên giáo tỉnh đã đưa xuống, tin rằng giờ tòa soạn
báo, đài truyền hình các vị đều đã nhận được, chuyện này các vị phải đưa tin
dựa trên tình hình thực tế, không thể để những lời đồn trên internet ảnh
hưởng, các vị hiểu không?
Những phóng viên đang ngồi phía dưới quay ra nhìn nhau, mọi người chưa từng
thấy một đại đội trưởng đội trị an nhỏ nhoi lại có giọng điệu lớn như thế?
Trong lòng mọi người thấy khinh thường, một số ít có ý quay đã phê phán mọt
cách đau đớn cái tên đại đội trưởng đội trị an nhỏ nhoi đã lừa gạt còn dám uy
hiếp truyền thông này….
Đỗ Long tiếp tục giảng giải vụ án, dựa theo kịch bản là hết người vì “bệnh cũ
tái phát”. Vụ án này trở nên rất đơn giản, Đỗ Long nói rằng người chết là dân
đầu đường, phá phách cướp bóc của những người giàu có, nhấn mạnh rằng nhiều
năm qua trên cơ thể người chết lưu lại không ít vết thương. Dẫn chứng là lời
làm chứng của đồng bọn nạn nhân được đưa tới bệnh viện điều trị. Những điều
này Đỗ Long có được sau khi cục trưởng Hàn cúp điện thoại, hắn lập tức thẩm
vấn hai tên đồng bọn bị bắt cùng nạn nhân.
Quay trở lại 20 phút trước...
Đỗ Long một mình thẩm vấn hai nghi phạm kia hai, điều này là vi phạm nguyên
tắc. Nhưng Đỗ Long “cầm lông gà làm lệnh tiễn”, nếu cục trưởng đã cho phép hắn
toàn quyền phụ trách tra án, như vậy Dương Xương Hiền và Trần Chiết Binh cũng
không có gì để nói. Dù sao nếu lại có chuyện xảy ra thì Đỗ Long mới là người
phải chịu trách nhiệm, hai người kia cũng chỉ mừng rỡ khoanh tay đứng nhìn
thôi.
Trong phòng thẩm vấn, Đỗ Long trầm mặt lấy ghế kê chân, gỡ bỏ dây điện cắm
camera treo ở góc tường. Hai tên cướp vặt kia bỗng trở nên hoang mang, bọn họ
cố trấn an nói:
- Anh cảnh sát, anh muốn làm gì? Tra tấn bức cung là trái pháp luật đấy,
xương cốt, thi thể anh em chúng tôi vẫn chưa lạnh, không phải anh lại muốn
đánh chết chúng tôi đấy chứ?
Đỗ Long trở lại chỗ ngồi, xoay người cầm dây thép to bằng ngón út lên, gõ từng
cái trên mặt bàn. Đập bịch một tiếng, khiến hai người kia sợ tới mức hồn vía
bay đâu mất, chỉ thấy mặt bàn lõm xuống một khoảng, Đỗ Long trầm giọng nói:
- Mỗi người năm mươi nghìn tệ để ngậm miệng, cộng thêm miễn hình phạt do tội
cướp bóc. Mua các người làm chứng giúp phía cảnh sát, chứng minh đồng bọn của
các người chết do bệnh cũ tái phát, có làm hay không?
Hai người nghe thấy chuyện tốt như thế, quả thực là cách biệt một trời một vực
so với tình huống mà bọn họ dự đoán trước đó, lập tức gật đầu như người uống
phải thuốc. Đỗ Long nói:
- Nếu các người dám đổi ý giữa chừng hoặc sau khi đã xong chuyện, ta sẽ dùng
bao tay bằng thanh thép này, cho mỗi người hai cú đấm…
Hai tay Đỗ Long nắm lấy thanh thép, bỗng cùng dùng sức, thanh thép bằng ngón
út đã bị hắn bẻ cong. Khi tay trái hắn xoay xoay ba vòng, tựa như đeo găng tay
tròn vậy, hắn nện một quyền trên mặt bàn, không ngờ chiếc bàn làm việc bằng gỗ
rắn chắc ấy gẫy đôi thành hai đoạn với tiếng nổ lớn.
Hai tên nghi phạm kia nhìn thấy cả người như nhũn ra, một quyền như vậy mà đập
lên người sẽ gây ra hậu quả gì? Chỉ sợ toàn bộ cơ thể sẽ gãy thành hai khúc.
- Không dám không dám, chúng tôi tuyệt đối không dám đổi ý. Ngài cảnh sát cứ
yên tâm, lấy được tiền chúng tôi sẽ xa chạy cao bay, có thế nào cũng không trở
lại.
Hai tên nghi phạm thiếu chút nữa sẽ sợ tới mức tè ra quần, làm sao còn dám có
ý nghĩ khác.
Chuyện còn chưa xong, Đỗ Long còn nói thêm:
- Cái chết của đồng bọn các người dù sao cũng là sơ sẩy trong công tác của
chúng ta, nên chính phủ sẽ bồi thường tiền cho người thân anh ta, các người
không cần phải lo lắng. Cướp giật tiền cũng không phải là kế sách lâu dài, các
người cầm chút tiền đi làm ăn buôn bán nhỏ gì đó cũng được, sau này có khó
khăn gì cứ gọi điện cho ta, chứ đừng làm những chuyện phạm pháp kia nữa.
Cái cách vừa đấm vừa xoa của Đỗ Long khiến tâm hồn hai nghi phạm xúc động mạnh
mẽ. Đỗ Long là kẻ mạnh, lời khuyên của hắn có hiệu quả hơn hẳn những người
khác, thậm chí là lời chỉ dạy của cha mẹ. Lời nói của hắn chạm trực tiếp tới
tâm khảm hai nghi phạm, bọn họ cảm kích tới nỗi rơi những giọt nước mắt hối
hận, đã nhiều năm rồi không có ai quan tâm tới bọn họ đến thế. Hai người thề
sau này sẽ làm người tốt, có thế nào đi nữa cũng không làm những chuyện vi
phạm pháp luật.
Sau đó mọi chuyện trở nên thuận lợi, hai người vắt óc suy nghĩ nhớ lại những
lần bạn mình bị thương, và viết lại giấy chứng minh rằng tên đồng bọn kia có
thể chết bất cứ lúc nào. Những thứ này trở thành vũ khí có lợi nhất của Đỗ
Long trong buổi họp báo.
Có điều những thứ này vẫn không thể giải thích được sự hoài nghi của đám phóng
viên tin tức thích săn tin lạ kia. Khi nữ kí giả xinh đẹp của đài truyền hình
thành phố Lỗ Tây đang cố tìm cách đào bới bức màn ẩn phía sau thì điện thoại
cô ta đổ chuông, thấy người gọi đến là chủ biên, cô ta vội vàng nghe máy.
Chỉ thấy chủ biên nói:
- Tiểu Lệ à, các cô vẫn còn ở đại đội trị an sao? Ừ, cứ hỏi vài vấn đề rồi về
đi, chuyện này cũng không cần phải truy đến cùng đâu.
Tiểu Lệ kinh ngạc nói:
- Cứ vậy cho qua sao? Đây có thể là một tin giật gân, sức ảnh hưởng chắc chắn
không thua gì bịt mắt bắt dê và nhện tự sát trên màng nhện đâu.
Chủ biên nói với giọng không vui:
- Gọi cô về thì cứ về đi! Đây là ý được truyền đạt trực tiếp từ ban tuyên
giáo tỉnh xuống.
Tiểu Lệ nhớ tới những lời Đỗ Long nói trước đó, trong lòng ớn lạnh. Quả nhiên
khả năng của tên đại đội trưởng đội trị an này không hề nhỏ, mình đã xem
thường hắn rồi.
Lần lượt các phóng viên đang ngồi trong phòng họp nhận được tin nhắn hoặc điện
thoại, hùng hổ kéo đến kết quả lại lặng lẽ hành quân về.
Đỗ Long cũng thầm thở phào, mặc dù nhiếp ảnh chính của đài truyền hình tỉnh -
Lưu Đức Phức là tên khốn nạn, nhưng khả năng của gã quả thực không nhỏ. Buổi
chiều Lưu Đức Phức sẽ bay tới cùng với Hàn Ỷ Huyên, đến lúc đó còn phải mượn
thế của Hàn Ỷ Huyên, lấy lại hình tượng cho đại đội trị an thành phố Lỗ Tây.