Người đăng: tuanh.kst@
Két một cái, Đỗ Long cả người lẫn ghế né sang một bên. Đỗ Long đối mặt với
cảnh sát Tạ, nhưng lập tức lại ngồi nghiêm chỉnh, hắn đột nhiên giơ chân lên
đá mạnh vào cổ tay cầm côn của cảnh sát Tạ.
Cảnh sát Tạ kêu lên một tiếng, cây côn trong tay rơi xuống. Cảnh sát Tạ còn
chưa lấy lại được tinh thần, Đỗ Long lại vung mạnh chân, cảnh sát Tạ đột nhiên
ngã chỏng vó xuống dưới đất. Lão Hoàng thấy đồng nghiệp bị đánh, không do dự
gì nữa nhảy dựng lên, rút khẩu súng bên sườn nhắm vào Đỗ Long hét lên:
Đứng trước lòng súng thật, Đỗ Long ánh mắt lạnh lùng nhìn cảnh sát Hoàng nói:
Trước vẻ mặt vô cùng bình tĩnh của Đỗ Long, cảnh sát Hoàng bỗng nhiên hốt
hoảng, lão giơ súng lên tức giận quát:
Đỗ Long cười mỉa mai nói:
Tôi đã nói rồi, tôi là cảnh sát, nếu vẫn còn không tin, lại còn bắt tôi về
đây. Trong đội ngũ cảnh sát này làm sao lại có những con sâu làm rầu nồi canh
như các anh chứ? Buổi chiều hôm nay tôi mới nói với Phó cục trưởng Lục trên
thành phố về vấn đề cần tăng cường đẩy lui tình trạng ăn hối lộ ô dù, không
ngờ tối này lại đích thân được chứng kiến. Cảnh sát Hoàng, tôi bây giờ ra lệnh
cho đồng chí thu súng lại! Gọi đồn trưởng của các anh tới đây!
Phó Cục trưởng Lục? Lục Hồng Quảng?
Lão Hoàng cảm thấy đầu óc mình quay cuồng, giọng khàn đặc hỏi lại.
Đỗ Long nhìn lão với ánh mắt khinh miệt. Lão Hoàng ngây ra một lúc, lúc này
mới thu súng, lão nhanh chóng tươi cười nói:
Cảnh sát Tạ bây giờ vẫn chưa tỉnh, y giãy giụa bò dậy xông lên đánh Đỗ Long.
Đỗ Long còn chưa kịp ra đòn thì cảnh sát Hoàng đã một đấm đánh ngất xỉu đồng
nghiệp của mình. Lão xoa xoa tay cười ha hả nói:
Cảnh sát Hoàng nhìn thấy trên tay Đỗ Long vẫn bị còng thì cảm thấy không ổn,
lão vội vàng lấy chìa khóa mở còng cho Đỗ Long. Đỗ Long thu tay lên trước ngực
nói:
Cảnh sát Hoàng trong lòng thầm rủa: “Con mẹ nó, muốn đánh sao mày không đánh
sớm luôn đi, thằng ranh này định chấn chỉnh chúng ta sao!” Nhưng lời nói này
lão chỉ dám nói ở trong lòng, lão gượng cười nói:
Đỗ Long lạnh lùng nhìn lão nói:
Nhìn thấy Đỗ Long quay số điện thoại, cảnh sát Hoàng hoảng sợ đột nhiên quỳ
sụp xuống trước mặt Đỗ Long, cầu xin:
Một cảnh sát lão niên quỳ trước mặt mình, Đỗ Long không khỏi động lòng, hắn do
dự, nhưng cuối cùng vẫn nghiêm nghị nói:
Đỗ Long vẫn tiếp tục ấn số gọi, bây giờ vẫn chưa muộn lắm nên có lẽ không quấy
rầy giờ nghỉ ngơi của Phó cục trưởng Lục.
Tiếng của Lục Hồng Quảng từ đầu dây bên kia truyền tới, Đỗ Long cười nói:
Lục Hồng Quảng cười nói:
Đỗ Long kể cho Lục Hồng Quảng toàn bộ câu chuyện tối nay hắn gặp phải, Lục
Hồng Quảng cau mày, đột nhiên ở trong điện thoại quát lên:
Đỗ Long nói:
Lục Hồng Quảng cười nói:
Đỗ Long cúp điện thoại xuống, nói với Hoàng Chí Quân vẫn còn đang quỳ:
Hoàng Chí Quân thẫn thờ đi ra ngoài, một lúc sau Kỷ Quân San bước vào. Cô nhìn
thấy một người nằm nhoài trên đất, giật mình kêu lên:
Đỗ Long cười ha hả nói:
Kỷ Quân San mặt đỏ bừng, cô nuốt nước bọt nói:
Cô nhóc này thích lắm nhưng cố làm ra vẻ cự tuyệt khiến ngực hắn đập thình
thịch. Đỗ Long thấy trong căn phòng này không có camera, nên chẳng e ngại gì
tiến về phía trước, hai tay bị còng vòng qua kéo Kỷ Quân San vào trong lòng,
Kỷ Quân San vừa hồi hộp vừa cười nói:
Cô nàng chỉ cảm thấy phấn khích, mông bị nhéo, vội kêu lên, đầu Đỗ Long cúi
xuống gần hơn, nhẹ nhàng đặt môi mình lên môi Quân San.
Trưởng đồn công an 51 Tạ Đông Sơn vội vàng đi vào đồn, đẩy cửa bước vào phòng
thẩm vấn thì nhìn thấy Đỗ Long đang hôn thắm thiết cô gái đang ngồi trong
lòng, người anh em họ Tạ của hắn thì nằm trên sàn nhà miệng lẩm bẩm rượu ngon
đâu.
Tạ Đông Sơn khụ khụ mấy tiếng ra hiệu. Kỷ Quân San như con thỏ non bị kinh
động vội vàng đẩy Đỗ Long ra, nhưng hai tay Đỗ Long bị còng vẫn ôm lấy cô
khiến cô không thoát ra được, trừ khi Đỗ Long thả ra thì cô mới có thể thoát
khỏi vòng tay của hắn.
Đỗ Long bộ dạng ngông nghênh nhìn ba cảnh sát vừa mới bước vào, không nói một
lời nào. Trưởng đồn Tạ sau khi thấy Đỗ Long thì vô cùng sửng sốt, hắn kinh
ngạc kêu lên:
Đỗ Long nắm lấy chiếc còng sáng bóng nói:
Tạ Đông Sơn mặt sa sầm quắc mắt nhìn lão Hoàng một cái mắng thầm: “Thằng ranh
này cả ngày đi làm đọc báo, vậy mà không có mắt hay sao? Ngay cả một cảnh sát
nổi tiếng gần đây như vậy mà cũng không nhận ra? Mày đúng là gặp xui xẻo rồi!
Đáng ghét nhất là lại lôi tao vào chuyện này!”
Tạ Đông Sơn trừng mắt nhìn lão Hoàng nói:
Đỗ Long nể mặt Tạ Đông Sơn để cho mở còng tay, sau khi mở xong sắc mặt của Tạ
Đông Sơn đã tốt hơn nhiều, y lại hỏi lại chuyện vừa rồi xảy ra, Đỗ Long nói:
Tạ Đông Sơn cười nói:
Đỗ Long nói:
Tạ Đông Sơn cau mày, cắn răng gật đầu, y đuổi bọn lão Hoàng ra ngoài, ngồi đối
diện với Đỗ Long, đưa bao thuốc lá mời Đỗ Long:
Bao thuốc lá Hồng Hà vỏ cứng, ước chừng khoảng bốn mươi tệ một bao, chắc là để
đồn trưởng tiếp khách quý và lãnh đạo cấp trên đây. Đỗ Long không khách khí
cầm cả bao, rút lấy hai điếu rồi đưa cho Tạ Đông Sơn một điếu, Tạ Đông Sơn
biết bao thuốc này là dê vào miệng cọp, không biết làm thế nào đánh nhận lấy,
sau đó lấy bật lửa châm thuốc cho Đỗ Long, trông chẳng khác nào cháu nội
ngoan.
Không còn cách nào khác, lúc thế đứng không bằng người thì phải biết nín nhịn,
nếu không sẽ gặp xui xẻo. Cảnh sát cũng là quan chức, trong đội ngũ cảnh sát
cũng giống như quan trường.
Đỗ Long hút một hơi, cũng không sành lắm về thuốc, cho nên cũng không nhận ra
khác biệt gì so với Hồng Tháp Sơn. Tạ Đông Sơn nghĩ cách nói chuyện với Đỗ
Long, y muốn thám thính xem giọng điệu của Đỗ Long, nhưng Đỗ Long lại nói
nhăng nói cuội với y, chính là không muốn để lộ chút ít điều có lợi nào.