Người đăng: tuanh.kst@
Nếu là bình thường, Diệp Thiên Hùng cũng sẽ không thèm để một cảnh sát nhỏ
nhoi như vậy vào mắt, hôm nay y lại nắm chặt tay Đỗ Long, dùng sức lắc lắc hai
cái, nói:
Đỗ Long khẽ mỉm cười, rút ra một bức ảnh to khoảng hai ba tấc từ trong ví ra,
nói với Diệp Thiên Hùng:
Diệp Thiên Hùng nghĩ thầm mày chỉ là một gã cảnh sát nho nhỏ, tao có phiền
toái gì mày cũng chẳng giúp được! Tuy nhiên, Đỗ Long vừa bán cho mình chút mặt
mũi, giúp tìm người cũng không phải chuyện lớn gì, bèn nhận lấy hai bức hình
đó, tập trung nhìn, nhận thấy mình không biết là ai, bèn chuyền tay đưa cho
thủ hạ sau lưng, ra lệnh:
Thủ hạ của Diệp Thiên Hùng xoay người đi, y quay đầu nói với Lâm Kiến Quân:
Lâm Kiến Quân mừng rỡ, cười ha hả:
Khi hai người đến gần, Đỗ Long đã thuận thế ngồi lại, Liêu Đông Thăng thấy
việc đã đến nước này, Diệp Thiên Hùng đã nói xin lỗi, còn hấm hứ với người ta
nữa cũng không nên, bèn nói:
Diệp Thiên Hùng vẫn muốn tự phạt ba chén, Lâm Kiến Quân cũng mời rượu bồi tội
với Diệp Thiên Hùng, mọi chuyện cứ thế mà kết thúc. Liêu Đông Thăng gọi điện
thoại ra ngoài, hai người thủ hạ của Diệp Thiên Hùng bị bắt lập tức được thả.
Diệp Thiên Hùng không ngồi bao lâu, dù sao rượu này cũng không phải để mừng
công cho mình, y nói để hôm nào mời mọi người uống rượu, sau đó cáo từ rời đi.
Lâm Kiến Quân cùng Diệp Thiên Hùng rời tiệc, người ngoài đi cả rồi, Liêu Đông
Thăng mới nhìn Đỗ Long cười nói:
Đỗ Long sờ sờ gáy mình, cười gượng nói:
Dương Thành cười nói:
Đỗ Long cười nói:
Phùng Vi Ngũ cười nói:
Đỗ Long lắc lắc đầu, nét tươi cười hơi đanh lại, nói:
Đỗ Long chuyển đề tài, mọi người vô cùng náo nhiệt hàn huyên, trung tâm buổi
tiệc chính là ba đại long đầu và Đỗ Long, Phùng Vi Ngũ dần phát hiện ra mình
bị người ta bỏ quên. Y cũng không ngốc, tùy tiện ăn chút gì đó cho đầy bụng
rồi bỏ về trước.
Trong bữa tiệc, Đỗ Long thể hiện ra được tửu lượng tương đối tốt, kỹ thuật
đoán cũng cao hơn người, một mình đã đấu thắng ba bốn lão cảnh sát nhân dân,
bao gồm cả Vương Tố Văn và Dương Thành. Cuối cùng chỉ còn có Liêu Đông Thăng
và Từ Đức Hưng còn cùng hắn đoán ngựa, những người khác cho dù không say cũng
không dám uống với hắn nữa.
Đúng lúc đang hăng say nhất, cửa phòng bị đẩy ra, chính là tên thủ lĩnh du côn
hôm nay đến đập khách sạn Kim Long, y cúi đầu hom lưng chào mọi người, sau đó
nói với Đỗ Long:
Đỗ Long lắc đầu nói:
Liêu Đông Thăng thấy hắn vẫn hăng hái như trước, biết rằng tiểu tử này sẽ
không có việc gì, có uống nữa cũng chỉ tự rước lấy nhục, nên khoát tay nói:
Đỗ Long đáp ứng:
Đỗ Long đi theo tên du côn kia ra ngoài khách sạn, hắn nói:
Tên du côn kia cười khổ nói:
Đỗ Long đẩy xe đạp điện ra, thản nhiên nói:
Phúc Xà đành phải ngoan ngoãn lên xe của hắn, Đỗ Long khởi động xe chậm chậm
đi về hướng bệnh viện u bướu, Phúc Xà ngồi sau lưng thầm nói:
Đỗ cảnh quan, bây giờ tới chỉ sợ hai thằng đó đi mất rồi. Sớm biết vầy thì
đi cái xe Thái tử của tôi….
Đừng dài dòng. Nói nhảm nữa tôi sẽ kể hết chuyện cậu đã lừa gạt Hùng mặt
sẹo như thế nào cho y biết đấy.
Phúc Xà vừa nghe vậy mặt mũi trắng bệch. Người trước mặt này là người gì đây?
Sao lại biết rõ về mình như thế? Lập tức y không dám nói lời nào nữa, thẳng
đến gần bệnh viện u bướu, y mới gọi điện hỏi đàn em, người nọ đáp Lục Mẫn kia
vừa đi lang thang hai vòng, bán không ít hàng, đã đi về nhà.
Đỗ Long cũng cảm thấy xe đạp điện của mình quá chậm, tới công viên Sâm Lâm chỉ
sợ không đủ điện mà về nhà. Hắn liếc cái taxi một cái, cùng Phúc Xà lái xe đi
vào công viên Sâm Lâm.
Lúc này gã tên La Thắng kia còn chưa rời đi, Đỗ Long đứng cách thật xa nhìn La
Thắng đang ngồi trò chuyện cùng với một cô gái trên ghế công viên. Rất nhanh,
hắn kết luận, La Thắng chính là một trong hai kẻ bắt cóc mình hôm trước. Mà cô
bé kia… không ngờ hắn cũng biết, chính là một y tá chăm sóc hắn khi hắn bị sốc
nằm viện, tên Kỷ Quân San.
Đỗ Long nhìn một y tá của bệnh viên Nhân dân của thành phố Ngọc Minh đang ngồi
chung với kẻ cướp đã đánh mình bị thương, nói chuyện vui vẻ, trong lòng bất
giác cảm thấy hơi căm tức. Hắn vẫn không thể lập tức xuất hiện bắt cái gã tên
La Thắng kia, cho nên…
Lòng Đỗ Long vừa chuyển, một chú ý lập tức nổi lên trong lòng. Hắn gọi Phúc Xà
lại, ghé vào tai y nói vài câu, Phúc Xà cười khổ nói:
Đỗ Long nói chắc như đinh đóng cột: