Người đăng: tuanh.kst@
Đỗ Long quay đầu cười với Tô Linh Vân, thần thần bí bí nói: - Lúc đó một mình
tôi leo lên ngọn núi đó, kết quả đột nhiên sấm sét vang dội trút xuống trận
mưa to, tôi bị một tia chớp hình tròn đánh trúng. Lúc hôn mê, tôi hoảng hốt
nhìn thấy một tiên nữ thanh thuần mỹ lệ như không sơn linh vũ đi về phía tôi,
tôi nhớ rõ diện mạo của cô ấy… Qua rất lâu, tôi ở nhìn thấy Tô tổng ở cuộc
chào bán công khai mùa xuân, lúc đó tôi nhìn Tô tổng đến ngẩn người cũng không
phải đường đột, mà là vì tôi phát hiện Tô tổng với vị tiên nữ tôi nhìn thấy
trong mộng giống như đúc… Lúc tôi suy nghĩ muốn tìm người hợp tác, tôi tự
nhiên người đầu tiên nghĩ đến là Tô tổng…
Lâm Nhã Hân nghe thấy Đỗ Long miệng đầy dối trá bất giác cười thầm, nhưng biết
Đỗ Long kỳ thật nói nửa thật nửa giả, cô phụ họa nói: - Phải đấy, lần đó tôi
cũng đi, tận mắt nhìn thấy sấm sét vang dội giữa sườn núi, mưa to làm tảng đá
lớn lăn xuống chân núi. Lúc đó tôi thật sự lo lắng Dịch Thăng ở trên núi xảy
ra chuyện. Cũng may Dịch Thăng bình yên vô sự, còn gặp họa được phúc tìm được
mạch khoáng…
Tô Linh Vân cũng không hoàn toàn tin, nhưng nghe Lâm Nhã Hân nói tới phong
cảnh ở đó và chuyện kinh thiên động địa lúc núi lở nổ tung, cô lại có chút
thản nhiên tin theo. Đỗ Long đột nhiên nói: - Tô tổng, tôi nghĩ cô nên suy xét
đến tình người, bất luận Phó Giám đốc Vương hay là mấy người tiểu Mai đều là
bất đắc dĩ mà thôi. Cô không cần quá tránh cứ bọn họ. Đột nhiên đổi một thư ký
quen thuộc cũng không thuận tiện chứ hả?
Lúc Đỗ Long nói chuyện, Lý Diễm Mai vừa lúc sợ sệt đi tới bên cạnh chiếc Roll-
Royce, nghe thấy lời nói của Đỗ Long, Lý Diễm Mai kích động hướng về phía Tô
Linh Vân quỳ xuống, cô cầu xin nói:
- Tô tổng, cầu xin cô, tôi thật sự không có ác ý. Có những chuyện tôi cũng
không có báo cáo thật với Phó Giám đốc Vương, tôi là thư ký của cô mà…
Tô Linh Vân lạnh lùng nói: - Cô còn biết mình là thư ký của tôi à? Đứng dậy
cho tôi! Tôi ghét nhất người hễ động một chút thì quỳ xuống. Nếu Chu tiên sinh
cầu xin cho cô, vậy tôi cho cô một cơ hội nữa, lên xe đi!
Lý Diễm Mai mừng rỡ lên xe, chiếc Roll_Royce rất rộng, ba cô gái lại rất nhỏ
nhắn, vì vậy không chật chút nào. Chiếc Roll-Royce chạy thẳng về hướng tập
đoàn Linh Phong.
Lúc trở lại tập đoàn Linh Phong, một người đàn ông trung niên mặc đồ tây thần
thái có chút lúng túng đi về phía Tô Linh Vân nghênh đón. Y vẫn chưa mở miệng
nói, Tô Linh Vân khoát tay, nói:
- Phó Giám đốc Vương, đừng nói gì cả, ông nên làm gì thì làm đi, tôi sẽ không
trách ông. Bây giờ tôi muốn cùng hai vị khách quý bàn chuyện hợp tác, không có
việc gì thì đừng đến quấy rầy.
Tô Linh Vân đóng cửa lại cùng bọn người Đỗ Long bàn chuyện hợp tác, nói khoảng
nửa tiếng, đi tới thỏa thuận bước đầu, ký hiệp nghị hợp tác đơn giản. Sau đó
Đỗ Long cùng Lâm Nhã Hân liền rời đi, Tô Linh Vân để bày tỏ xin lỗi tự mình
đưa bọn họ ra thang máy.
Sau khi rời khỏi tập đoàn Linh Phong, Đỗ Long nói: - Tô Linh Vân lại không mời
chúng ta ăn cơm, thật là quá đáng.
Lâm Nhã Hân cười nói: - Ai bảo anh làm cô ta quá mất mặt? Cô ấy trong lòng
nhất định rất khó chịu, còn có thể tiếp tục hợp tác đã là tốt lắm rồi, anh còn
muốn thế nào hả? Cho dù cô ấy mở miệng tôi cũng từ chối, vì quá xấu hổ, bây
giờ chúng ta đi đâu?
Đỗ Long nói: - Nhiệm vụ của anh xong rồi, anh định mau chóng đi Quảng Châu.
Lâm Nhã Hân có chút thất vọng nói: - Được rồi, anh đi đi, giúp em hỏi thăm em
gái Tiên Nhi, đồng thời chúc ba cô ấy bình an.
Đỗ Long nói: - Anh biết rồi, vậy bây giờ anh đi mua vé máy bay. Sau này anh sẽ
đi dạo Thương Hải với em sau nha…
Lâm Nhã Hân lắc đầu nói:
- Thượng Hải không có gì vui, em muốn anh cùng em đi Tây Tạng chơi!
Đỗ Long âm thầm líu lưỡi. Nếu là đàn bà bên cạnh hắn ai ai cũng đều muốn hắn
cùng đi Tây Tạng chơi, vậy hắn đành tổ chức một đoàn, mọi người cùng đi. Nếu
không làm gì có nhiều thời gian chứ.
Đỗ Long mua vé máy bay 8h bay đến Quảng Châu, hắn cùng Lâm Nhã Hân ăn thức ăn
nhanh ở sân bay, sau đó rời khỏi Thượng Hải dưới ánh mắt đưa tiễn của Lâm Nhã
Hân.
Khoảng 10g tối, Đỗ Long xuất hiện ở khách sạn mà Bạch Nhạc Tiên ở. Lúc Bạch
Nhạc Tiên ra mở cửa thấy Đỗ Long, cô tựa hồ không dám tin vào mắt của mình.
Đỗ Long phát hiện Bạch Nhạc Tiên rõ ràng có chút tiều tụy, hắn mở rộng vòng
tay, mỉm cười nói:
- Tiên nhi, nhớ anh không?
Bạch Nhạc Tiên ừ một tiếng, lao vào lòng Đỗ Long. Đỗ Long trực tiếp ôm cô đi
vào phòng, đóng cửa, đồ đạc ném lên đất, quần áo trên người hai người nhanh
chúng giảm đi. Qua một hồi, trong phòng tắm nhiệt khí bốc lên, hai người siết
chặt lấy nhau, dưới sự ấm áp của nước nóng và tắm táp, yêu nhau không rời tay
vuốt lên cơ thể của đối phương.
Đỗ Long đưa tay lướt lên ngực của Bạch Nhạc Tiên, nói: - Tiên nhi, chỗ này của
em càng ngày càng đầy đặn, cái này là công lao của anh đấy!
Bạch Nhạc Tiên gần đây cũng phát hiện thay đổi của cơ thể, cô càng ngày càng
tự tin với chính mình. Nghe thấy ái lang mèo khen mèo dài đuôi, Bạch Nhạc Tiên
xấu hổ vui mừng không rõ ừ một tiếng, nói: - Em cũng thấy rồi, không ngờ luyện
công cả chỗ này cũng có thể trở nên to và rắn chắc… hơn nữa em cảm thấy hình
như làn da càng ngày càng đẹp, cũng rất ít dùng mỹ phẩm dưỡng da.
Đỗ Long cười nói: - Đó là đương nhiên, thứ mà anh dạy em, nhất định là có ích
cho em. Sau này em 60 tuổi vẫn giống như 30 tuổi, tới lúc đó thì biết phải cảm
kích anh đấy.
- Bây giờ em đã rất cảm kích rồi… cơ thể của Bạch Nhạc Tiên từ từ trượt
xuống, cô hôn lên ngực Đỗ Long, nói: - A Long, em còn cho rằng anh không đến
được. A Long, em yêu anh… cảm ơn anh có thể đến đây… Em vốn rất sợ, lúc nhìn
thấy anh đột nhiên cảm thấy yên tâm hẳn…
Đỗ Long cười nói: - Có gì mà cảm ơn, ba em chính là ba anh, đổi là em, em cũng
sẽ làm như vậy, đúng không?
- Dạ… Bạch Nhạc Tiên ngẩng đầu lên, lòng say thần mê nhìn Đỗ Long. Cơ thể lại
tiếp tục trượt xuống, thẳng tới cuối cùng quỳ trước mặt Đỗ Long, hai tay cô
nắm lấy bảo bối đang dần dần biến hóa của Đỗ Long, không nỡ buông tay vuốt ve
một cách yêu thích.
Đỗ Long cúi đầu nhìn cô, không cần tâm linh cảm ứng cũng có thể rõ ràng cảm
nhận được biến hóa cực lớn trong lòng cô. Nếu Bạch Nhạc Tiên trước đây ham
chơi đa tình, bị ép hơn là tự nguyện, thì bây giờ cô đối với tình yêu của Đỗ
Long đã không còn ham chơi, trong lòng đã không có ý niệm bị ép, tất cả đều
xuất phát từ tự nguyện của cô…
Lúc giai nhân trần truồng ẩn tình khe khẽ mở cái miệng nhỏ cho Đỗ Long đưa bảo
bối hiên ngang hùng khởi vào miệng, Đỗ Long không kìm được phát ra một tiếng
kêu thẽ. Một cô gái hiện đại đối với đàn ông cho dù là tình lang làm ra hành
động thần phục như vậy đều là vô cùng hiếm thấy. Huống hồ cô gái xinh đẹp
trước mặt không chỉ xuất thân cao quý, hơn nữa tính cách hướng ngoại của cô
cũng quyết định cô không thể dễ dàng thần phục đàn ông. Nhưng bây giờ Bạch
Nhạc Tiên lại làm như vậy, đây là chuyện rất khó khăn. Bạch Nhạc Tiên bây giờ
tuyệt đối nguyện vì Đỗ Long làm bất cứ điều gì. Đỗ Long tận sâu thẳm biết điều
này, cho nên hắn cũng cảm thấy quý trọng.
- Tiên nhi… Đỗ Long sâu tận đáy lòng gọi, hai tay sờ lên khuôn mặt của Bạch
Nhạc Tiên. Bạch Nhạc Tiên ngậm bảo bối của Đỗ Long trong miệng, ngẩng đầu
ngước ánh mắt nhìn Đỗ Long. Dưới hơi khói bốc lên, do góc nhìn, thân hình của
Đỗ Long cao lớn dũng mạnh vô cùng…