Sự Nổi Giận Của Thẩm Băng Thanh


Người đăng: tuanh.kst@

Lục Hồng Quảng công việc bề bộn, nhìn thấy Đỗ Long không có việc gì liền đi
trước, cho một trợ thủ thân tín đi cùng Đỗ Long. Đỗ Long cũng không biết mình
nên làm gì, nên gọi điện thoại cho Mã Quang Minh xin chỉ thị. Mã Quang Minh
nói bên pháp y đã có kết quả khám nghiệm, cũng có kết luận giống y như bản báo
cáo của Đỗ Long. Mã Quang Minh nói đã cho người mang ba viên đạn trong thi thể
nạn nhân đến thành phố Ngọc Minh, bây giờ huyện Võ Khê tất cả đều đã đi vào
nền nếp, nếu Đỗ Long không có việc gì thì nghỉ lại thành phố Ngọc Minh, nhưng
Đỗ Long định quay về nhà tắm rửa sạch sẽ, sau đó ngủ một giấc.

Hắn đang đợi thang máy xuống lầu, lúc thang máy mở ra, Mạnh Hạo và Thẩm Băng
Thanh từ trong thang máy đi ra. Ba người giật mình khi nhìn thấy nhau, Mạnh
Hạo tranh nói trước:


  • Đỗ Long, thằng nhãi này hai ngày nay chạy đi đâu vậy? Sếp Hoàng nói cậu xin
    nghỉ phép hai ngày nghỉ ngơi, chúng tôi còn định đi thăm cậu, sao cậu lại xuất
    hiện ở đây với bộ dạng như này vậy?

Đỗ Long cười nói:


  • Anh đi hỏi sếp Hoàng đi, em bị đày đi khai thác than, hai anh sao lại đến
    đây? Lại có vụ án mới à?

Mạnh Hạo gật đầu nói:


  • Ở khu vực lớn như thế này, ngày nào mà không có vụ mới thì A Di Đà Phật
    rồi. Bọn tôi đi lấy chứng cứ giao cho phòng kỹ thuật điều tra, cậu bây giờ
    định đi đâu vậy? Quay về mỏ khai thác than à?

Đỗ Long nhìn Thẩm Băng Thanh với ánh mắt kỳ lạ, thằng nhóc này tại sao vừa gặp
mặt đã nhìn mình chằm chằm? Đôi mắt hắn như muốn phóng hỏa đốt người vậy, có
lúc nào mình đã đắc tội với hắn không nhỉ?

Đỗ Long nói:


  • Em đang định về nhà nghỉ ngơi, các anh phải mau lên đi, nếu không phá được
    án thì gọi em nhé, chắc mấy ngày nữa em mới quay lại làm việc.


  • Ừ cậu về nhà đi


Mạnh Hạo cười nói:


  • Lúc không có cậu tốc độ phá án của đội hình sự chúng tôi xếp thứ nhất thứ
    hai ở phố Ngọc Minh này đó.


  • Anh Mạnh, em có chuyện muốn nói với Đỗ Long, anh đi trước được không.


Thẩm Băng Thanh đưa hết đồ trong tay cho Mạnh Hạo, vẫn ánh mắt lạnh lùng nhìn
Đỗ Long, lúc này thang máy đã đi xuống, Đỗ Long nhìn Thẩm Băng Thanh với ánh
mắt ngạc nhiên hỏi:


  • Cậu làm sao vậy, cả ngày cứ như muốn nổ tung ra ấy?

Thẩm Băng Thanh tự nhiên buột miệng nói:


  • Đồ tiểu nhân hèn hạ!

Đỗ Long nhướn mày nói:


  • Cậu nói cái gì vậy, tôi đã làm gì đắc tội với cậu? Tài liệu trong ổ cứng
    tôi chẳng phải đã trả cho cậu rồi sao?

Thẩm Băng Thanh nghiến răng nói:


  • Không phải chuyện đó, mấy ngày này tôi dường như ngày nào cũng đến muộn,
    cậu biết tại sao không?

Đỗ Long ù ù cạc cạc nói:


  • Cậu đến muộn thì đâu có liên quan gì đến tôi? Tôi làm sao biết được vì sao
    cậu đi muộn?

Thẩm Băng Thanh giận giữ nói:


  • Cậu còn chống chế! Mấy ngày nay tôi lúc thì hao tâm tổn trí vì cái yên xe
    bị mất trộm, hôm qua ngay cả phanh xe cũng bị người khác tháo trộm, tôi ngày
    nào cũng phải sửa xe, sửa đến nỗi bác sửa xe nhẵn mặt tôi. Tối qua tôi ngồi ở
    vườn hoa tới nửa đêm, cuối cùng cũng bắt được hai tên trộm, cậu nói xem, không
    ngờ bọn họ lại khai ra cậu là người sai bọn họ làm!

Đỗ Long đến đây đã hiểu, hắn không ngờ tiểu đệ của Phúc Xà lại cứng nhắc như
thế, có thể gây phiền phức cho Thẩm Băng Thanh lâu đến như vậy. Hắn đã quên
chuyện này từ lâu rồi, còn người khác vẫn còn nhớ rõ, nhìn thấy Thẩm Băng
Thanh vô cũng tức giận, Đỗ Long đột nhiên cười ha hả.


  • Cậu vẫn còn cười được à.

Thẩm Băng Thanh tức giận nói, Đỗ Long cười đáp:


  • Cậu thật sự nghĩ tôi làm sao? Tôi mà thèm làm mấy việc trẻ con đó sao? Từ
    sau khi tôi vào đội hình sự, những chuyện nhỏ nhoi giữa hai chúng ta, tôi đã
    không thèm để ý đến nữa rồi, tôi làm sao có thể đi sai người làm mấy việc vô
    vị đó được? Chúng ta bây giờ đều là người cùng một chiến hào, tâm trạng cậu
    không tốt ngày nào cũng đến muộn thì có lợi gì cho tôi chứ? Tôi vì thế mà có
    thể thăng chức sao?

Đỗ Long vài ba câu rồi bỏ đi, Thẩm Băng Thanh tức giận nói:


  • Cậu còn ngụy biện nữa, chả lẽ hai tên khốn kia vô duyên vô cớ đi vu cáo cho
    cậu sao?

Đỗ Long thở dài một tiếng nói:


  • Cậu cũng biết, tôi gần đây đắc tội với không ít người, bọn họ không tìm
    cách trả thù tôi mới là lạ, nhưng kỳ lạ nhất chính là bọn họ vì sao lại chọn
    cậu… Lẽ nào bọn họ cho rằng quan hệ giữa tôi và người khác dễ dàng gây chia rẽ
    vậy sao?

Đỗ Long có ý gợi mở suy nghĩ cho Thẩm Băng Thanh, nhưng hắn không phải là
người dễ dàng bị thuyết phục như vậy, hắn nhìn Đỗ Long lạnh lùng nói:


  • Không cần biết cậu nói thật hay nói dối, tôi vẫn phải đi xác minh lại, hi
    vọng không phải là cậu, nếu không sau này tôi sẽ không bao giờ tin bất cứ lời
    nào cậu nói!

Đỗ Long trầm tĩnh cười, Thẩm Băng Thanh nhìn thấy vẻ mặt đắc thắng của hắn,
bắt đầu có chút hoài nghi về phán đoán của mình. Đúng lúc đó thang máy đi lên,
Đỗ Long vẫy vẫy tay về phía Thẩm Băng Thanh nói:


  • Vậy tôi đi trước, cậu ở lại điều tra, tôi cũng sẽ chú ý đến việc này, bất
    cứ tên khốn nào dám đánh lén sau lưng tôi tôi tuyệt đối không bỏ qua đâu!

Đỗ Long vào tháng máy đi xuống dưới, hắn đi tìm bảo vệ ở bãi đỗ xe, lấy chìa
khóa, mở xe quay về nhà. Đi được nửa đường hắn gọi điện cho Phúc Xà, đầu bên
kia vừa bắt máy Đỗ Long liền mắng cho tên Phúc Xà ngu ngốc một trận, đã sớm
bảo hắn phải chọn người không có can hệ gì rồi, không ngờ vừa mới bị Thẩm Băng
Thanh bắt được bọn chúng đã khai ra Đỗ Long rồi, Đỗ Long không tức giận mới là
lạ.

Phúc Xà vẫn còn mơ hồ khi nghe Đỗ Long mắng, hắn đợi cho Đỗ Long ca cẩm xong
mới cười nói:


  • Long ca, người của tôi làm phiền hai người mà anh chỉ định, nhưng mấy thằng
    nhãi này thật sự không biết anh là người ra lệnh cho tôi, làm sao chúng có thể
    khai ra anh được? Việc này lộ ra thật là kỳ quái, lẽ nào là do người khác làm?

Đỗ Long tỉnh táo trở lại, hắn nói:


  • Vậy cậu đi làm rõ việc này cho tôi, xem rốt cục là ai đang hại tôi, tôi cho
    cậu thời gian là hai ngày điều tra rõ vụ việc này, bằng không cứ liệu cái đầu
    cậu đó.

Phúc Xà đang định từ chối, nhưng Đỗ Long đã cúp máy. Phúc Xà tức giận đến nỗi
chỉ muốn đập nát chiếc điện thoại mới mua của mình, nhưng lại không nỡ, nghĩ
đi nghĩ lại y cũng không dám đem lời nói của Đỗ Long ra làm trò đùa, đành phải
gọi điện thoại cho đàn em đi giải quyết vụ này. Y mắng cho bọn chúng một trận,
rồi cũng giao luôn nhiệm vụ của Đỗ Long cho chúng.

Đỗ Long sau khi chào hỏi Hoàng Kiệt Hào liền quay về nhà tắm rửa rồi đi ngủ.
Trong nhà không có ai, vừa đúng lúc không có ai quấy rầy hắn ngủ một giấc. Hai
ngày này tinh thần hắn vô cùng căng thẳng, chạy lên chạy xuống vô cùng mệt
mỏi.

Ngủ đến sẩm tối thì Thi Vân Cẩm gõ cửa gọi Đỗ Long dậy, thì ra đã tới giờ ăn
cơm tối. Thi Vân Cẩm thường xuyên ở nhà một mình lo cho cho ông xã xuất quỷ
nhập thần cũng đã quen rồi, bà không hỏi sâu vào việc của Đỗ Long, chỉ bảo hắn
chú ý sức khỏe, không được hút thuốc, sau đó chuẩn bị thật nhiều đồ ăn cho Đỗ
Long.

Lúc ăn cơm Đỗ Long mới phát hiện điện thoại của hắn có hai cuộc gọi nhỡ, đều
là Kỷ Quân San gọi tới. Hắn vừa gọi lại thì Kỷ Quân San đã dồn dập truy vấn:


  • Đỗ Long, sao anh không nghe máy?

Đỗ Long vội giải thích. Kỷ Quân San vừa nghe nói hắn đi xuống vùng nông thôn
gia nhập tổ chuyên án, mệt đến nỗi hai ngày không được chợp mắt, liền mềm lòng
nói:


  • Định hẹn anh cùng đi, nhưng anh mệt thì thôi.


  • Không mệt không mệt!


Đỗ Long lập tức lấy lại tinh thần nói:


  • Anh lúc nào cũng sẵn sàng tinh thần đi với em, chúng ta gặp nhau ở đâu, anh
    qua luôn.

Kỷ Quân San nó cho hắn địa chỉ, Đỗ Long vội chỉnh sửa lại trang phục đầu tóc,
tinh thần hưng phấn đi gặp người đẹp.


Cảnh Lộ Quan Đồ - Chương #87