Người đăng: tuanh.kst@
Tương lai sẽ không ngừng thay đổi, đôi khi một chuyện rất nhỏ ngẫu nhiên sẽ
thay đổi hướng đi của tương lai. Tương lai Đỗ Long đã nhìn thấy thông qua suy
nghĩ của người khác chưa chắc sẽ biến thành sự thật. Đỗ Long có thể thông qua
một số hành vi để thay đổi, những người khác trong lúc vô ý cũng có thể thay
đổi tương lai.
Thí dụ như đêm hôm đó, Đỗ Long vốn nên nhận được điện thoại của Triệu Thông
Quốc, sau đó Đỗ Long sẽ ngăn cản bọn họ bắt Hầu Hạp. Không biết gây ra sự cố
gì, điện thoại lại không gọi tới.
Đây là lần đầu tiên Đỗ Long nhìn thấy tương lai đã thay đổi dưới tình huống
mình không can thiệp được. Phát hiện này khiến hắn có chút kinh hãi, có thể
đoán trước tương lai lại không thể nắm chắc. Điều này còn tồi tệ hơn nhiều so
với không nhìn thấy được tương lai. Đỗ Long nghi ngờ tương lai bản thân đã
nhìn thấy, hắn không dám tin tưởng bản thân giống như trước đây. Nhằm đề phòng
sự việc ngoài ý muốn, hắn mời Hạ Hồng Quân đến thành phố Lỗ Tây, để anh ta và
Thẩm Băng Thanh chia nhau theo dõi Hầu Hạp và Phó Hồng Tuyết.
Ngay trong chiều nay Hạ Hồng Quân nói cho Đỗ Long rằng, máy nghe trộm anh ta
đã lặng lẽ đặt trên người a Phi truyền tin đến nói đêm nay Hầu Hạp sẽ dẫn Phó
Hồng Tuyết đi tham gia một giao dịch lớn. Hạ Hồng Quân phỏng chừng đó chính là
giao dịch thuốc phiện theo như lời Đỗ Long đã nói, vì thế liền thông báo cho
Đỗ Long.
Hiện giờ cách thời gian giao dịch thuốc phiện vẫn còn sớm, nhưng Phó Hồng
Tuyết đã bị Hầu Hạp dẫn tới một kho hàng cũ nát. Hầu Hạp nói phải đến đây làm
công tác chuẩn bị. Nhưng vừa đến nơi, gã ta liền rút súng ra khống chế Phó
Hồng Tuyết. Hạ Hồng Quân đã được Đỗ Long căn dặn. Chỉ cần Phó Hồng Tuyết không
có nguy hiểm tính mạng hoặc bị xâm phạm gì gì đó, Hạ Hồng Quân chỉ cần nhìn,
không cần ra tay. Cho nên Hạ Hồng Quân vẫn không ra tay.
Khi Đỗ Long đuổi tới, Hạ Hồng Quân nói với hắn: - Anh tới vừa đúng lúc, bọn
chúng đang muốn dời đi. Chúng ta bây giờ ra tay hay là vẫn đi theo?
Đỗ Long nói: - Nếu như bây giờ ra tay, sẽ không bắt được kẻ buôn ma túy cùng
với Hầu Hạp kia. Tiếp tục theo dõi, có thể bị mất dấu hoặc là bị phát hiện hay
không?
Hạ Hồng Quân nói: - Không đâu, tôi sớm đã lắp máy theo dõi trên xe của bọn
chúng rồi. Nếu đã như vậy, chỉ đành tiếp tục để vị mỹ nữ kia chịu khổ thêm một
chút rồi.
Đỗ Long nhìn thấy hai chiếc xe đen chạy ra khỏi kho hàng, một lát sau Hạ Hồng
Quân mới lái xe đi theo. Sau khi Đỗ Long lên xe, hai chiếc xe phía trước không
ngờ chia nhau đi khác hướng. Hạ Hồng Quân nói: - Phiền phức rồi. Hầu Hạp ở
trong chiếc xe phía trước, còn chiếc xe chở tiểu mỹ nữ của anh rẽ sang bên
trái. Làm sao bây giờ? Đi theo chiếc nào?
Đỗ Long không chút do dự nói: - Đương nhiên là chiếc phía trước kia rồi. Trước
khi Hầu Hạp chưa quay lại, tiểu mỹ nữ sẽ không có vấn đề gì.
Hạ Hồng Quân nhún vai, tiếp tục đuổi theo chiếc xe phía trước, anh ta nói: -
Tôi nghĩ rằng anh sẽ chọn anh hùng cứu mỹ nhân trước cơ chứ. Để mỹ nữ chịu khổ
đâu phải là tác phong của anh.
Đỗ Long nói: - Bên nào nặng bên nào nhẹ tôi vẫn phân biệt được rõ ràng. Huống
chi mỹ nữ chịu nhiều khổ cực mới ghi nhớ chuyện đã qua, mới đối với người cứu
mình mà cảm ơn rơi nước mắt.
Hạ Hồng Quân cười nói: - Không hổ danh là chuyên gia tán gái, khâm phục khâm
phục!
Đỗ Long quay đầu lại nhìn Thẩm Băng Thanh, nói: - Băng thanh, tại sao cậu
không nói chuyện?
Thẩm Băng Thanh miễn cưỡng nói: - Vừa rồi bị gió lạnh thổi một cái, cảm giác
có chút khó chịu.
Đỗ Long cười nói: - Cậu không yếu ớt như vậy chứ? Đưa tay cho tôi, tôi bắt
mạch cho cậu.
Thẩm Băng Thanh đưa tay ra, Đỗ Long cảm thấy tay của Thẩm Băng Thanh rất lạnh,
bắt mạch cho cậu ta và nói: - Cậu quả thật có chút lạnh, tôi sẽ vận công thông
máu cho cậu.
Nói xong, Thẩm Băng Thanh chỉ cảm thấy một luồng nhiệt từ ngón tay Đỗ Long
truyền vào cơ thể mình, theo kinh mạch nhanh chóng lan tỏa khắp cơ thể. Thẩm
Băng Thanh cảm giác lỗ chân lông khắp cơ thể đều mở ra, ấm áp, rất thoải mái.
Sau khi ra chút mồ hôi, toàn thân trở nên thư thái, không còn cảm giác mệt mỏi
như lúc nãy.
Đỗ Long buông tay ra, nói: - Cơ thể của cậu hơi suy yếu, như vậy chỉ có thể
trị phần ngọn chứ không thể trị tận gốc. Lát nữa cậu hãy ở lại trong xe, đừng
ra hóng gió.
Thẩm Băng Thanh nói: - Không sao, tôi bây giờ tôi cảm thấy rất tốt.
Hạ Hồng Quân cười nói: - Cậu không tin tôi và Đỗ Long sao? Chỉ vài tên du côn
lưu manh chẳng là gì đối với chúng tôi.
Thẩm Băng Thanh ngẫm nghĩ một chút, nói: - Được rồi, vậy tôi sẽ ở trong xe chờ
hai người.
Hầu Hạp lượn hai vòng trên đường, không phát hiện bị theo dõi liền đi tới mục
đích thực sự. Đó là một nhà xưởng bỏ hoang, bên trong tối như mực ngập tràn
mùi thối của chất hóa học.
Hạ Hồng Quân dừng xe ở một con đường nhỏ cách kho hàng không xa. Anh ta và Đỗ
Long trèo lên tường thấp, trước tiên quan sát bên trong một chút. Chỉ thấy đàn
em của Hầu Hạp đang lung sục bốn phía. Xem ra nơi này chính là địa điểm Hầu
Hạp và người khác đã hẹn giao dịch thuốc phiện.
Đợi mấy tên đàn em của Hầu Hạp từng tên một vào vị trí khống chế được nhà
xưởng, Đỗ Long nói với Hạ Hồng Quân: - Tôi đi loại bỏ cái tên trên xà nhà kia.
Anh trước tiên hãy ẩn núp, đợi kẻ buôn ma túy đến, anh tìm cách khống chế cửa
chính. Đừng cho bọn chúng chạy, cố gắng bắt sống.
Hạ Hồng Quân gật đầu, hai người cùng nhau bay qua tường, tiến vào nhà xưởng.
Bọn Hầu Hạp không bật đèn, hoàn cảnh tối như mực rất thích hợp để Đỗ Long hoạt
động. Còn Hạ Hồng Quân cũng đã tìm được nơi ẩn núp. Hắn hiện giờ trong tay chỉ
có một cây dao găm, còn đối phương chiếm ưu thế số người, hơn nữa đều có **,
thậm chí là vũ khí súng máy bán tự động, đối lập quá xa. Đỗ Long nói khá đơn
giản, căn bản không muốn để Hạ Hồng Quân lo lắng. Hạ Hồng Quân cũng hiểu được
chuyện nên làm. Hai người họ hoàn toàn không coi mấy tên xã hội đen ra gì.
Qua chừng mười phút, hai cái đèn xe quét mặt đất chiếu sáng nhà xưởng cũ. Lại
có hai chiếc xe chạy nhanh tiến vào. Bọn Hầu Hạp bật đèn xe lên, bắn mấy phát
BA~ BA~ phát ra ám hiệu hẹn định. Đối phương cũng dùng tù và đáp lại, sau đó
hai chiếc xe kia liền lái vào trong nhà xưởng. Khoảng cách hai bên ước chừng
mười mét, trên xe bước xuống mấy tên cầm súng.
- Ông chủ Lương, hai triệu ở trong này, hàng ông mang tới chưa? Hầu Hạp dưới
sự đồng hành của mấy người bọn a Phi đứng chặn ở trước đèn xe, hỏi người có
thân hình béo lùn mặc âu phục đang bước xuống xe.
Ông chủ Lương nói: - Đã mang đến, hơn nữa không chỉ số lượng anh muốn, tôi còn
được ủy thác mang đến cho anh một một câu. Nếu như anh đồng ý hỗ trợ xử lý một
người, tôi có thể chuyển thêm cho anh lượng hàng hai triệu, anh có làm hay
không?
Hầu Hạp kinh ngạc nói: - Là ai mà lại khí thế lớn như vậy, y muốn xử lý ai?
Ông chủ Lương nói: - Mục tiêu chính là một tên cảnh sát vừa mới điều tới, tên
là Đỗ Long. Nghe nói gần đây anh đã chịu thiệt thòi trong tay hắn.
Nghe thấy muốn giết Đỗ Long, Hầu Hạp nhíu mày, nói: - Giết cảnh sát là tội
nặng đấy, hơn nữa... nghe nói hắn rất lợi hại. Việc này không dễ làm đâu.
Ông chủ Lương nói: - Vậy thì tùy anh, tôi chỉ phụ trách chuyển lời tới. Thực
ra việc này anh có thể chuyển cho người khác làm. Vị chủ nhân kia nói, y chỉ
xem kết quả cuối cùng, không quan tâm đến quá trình. Nếu như có thể sống đưa
Đỗ Long vào trong tay y, y còn tiếp tục cho anh lượng hàng năm triệu. Trước
mắt người biết tin tức này không nhiều, nếu như có nhiều người biết hơn, chỉ
sợ không đến lượt anh đâu.
Hầu Hạp tim đập thình thịch, gã cố nén nói: - Là ai mà khí thế lớn như vậy.
Ông chủ Lương có thể tiết lộ một chút không?