Chiến Hữu


Người đăng: tuanh.kst@

Hạ Hồng Quân đưa mắt nhìn qua.trong lòng có một chút đoán chừng, ỵ đóng nắp
hòm lại, nói:


  • Hắn là đều ở nơi này, các anh đừng vui mừng nữa, đây đều là bắng chứng dùng
    để truy tìm ra hung thủ. Sự viêc này mọi người không được tiết lộ ra ngoài,
    tin tức phải được giữ kín. Làm không được thì đám hung thủ đã giết chết đám
    người Tiểu Lưu sẽ nhơn nhởn ngoài vòng pháp luật. Mọi người đều nhớ kỹ rồi
    chứ?

Nhắc đến tên của đồng nghiệp đã chết, trong ánh mắt mọi người đều toát lên sự
tiếc thương, Tiết Vỹ Xưởng nói:


  • Tiểu Hạ, chúng tôi đều nghe theo lời anh! Anh nói chúng tôi nên làm thế
    nào, tại đây mọi người đều nhớ kỹ rồi, ai dám tiết lộ tin tức ra ngoài, tôi
    nguyền rủa cả nhà hắn!

Mọi người cùng đồng thanh, Hạ Hồng Quân nói:


  • Tốt lắm, đem hòm gỗ đến đây. Đỗ Long, anh cũng vừa nhìn thấy rồi đó, những
    khẩu súng này có hữu dụng không?

Đỗ Long nói:


  • Tôi cũng không biết nữa, trước tiên hãy đưa đến phòng kỹ thuật Điều tra
    kiểm nghiẹm rồi nói sau

Hạ Hồng Quân tra lời:


  • Anh định đưa nó cho ai?

Đỗ Long khẽ nhíu mày, pháp y Lý Võ Uy ngay cả thi thể cũng đều dám cướp, huống
chi đây lại là súng? Khi chợt nhớ ra, tim Đỗ Long đâp loạn nhịp, nếu bị đám
tay chân vô phép tắc coi trời bằng vung của Lý Võ Uy bắt, không chết cũng tàn
đời

Ha Hồng Quân đương nhiên là lựa chọn tốt nhất rồi, tuy nhiên nếu y đã hỏi vây,
khẳng định là phải có nguyên nhân cả đấy. Đỗ Long thở dài nói:


  • Xem ra tôi phải quay về thành phố Ngọc Minh một chuyển rồi, sợ là tôi một
    mình không đi được.

Hạ Hồng Quân nói:


  • Việc này tôi đã nghĩ ra một biện pháp, bảo đảm đưa anh đi được, ông Ngô,
    anh đem cái hòm này lên mặt đất rồi giấu đi giúp tôi. Đỗ Long, bắt đầu từ bây
    giờ anh cẩn phải trông coi hòm chứng cứ này, tôi đi chuẩn bị đồ đạc, một giờ
    sau xuất phát !

Ngay khi đám người Đỗ Long đang bận rộn đào đường hầm, Tất Đạt Khai đã được
đưa đến bệnh viện. Hắn chỉ bị đánh ngất đi, trong lúc y tá băng bó đầu cho
hắn, hắn đau đến nỗi phải kêu gào ầm ĩ.

Lúc này thuốc cũng bắt đầu phát tác dụng, Tất Đạt Khải nhận ra cô y tá băng bó
cho mình đẹp như tiên vây, hắn ta đã mê mẩn rồi đưa tay lên, nhéo một cái thật
manh lên mông của cô y tá!


  • Đủ rồi ! Mày tỉnh táo một chút cho tao! Mày đang bóp tao đấy!

Kèm theo đó là một tiếng quát giận dữ, một cái bạt tai lên mặt hắn ta. Hắn ta
bị đánh cho choáng váng, không nghĩ được gì liền lên tiếng mắng to:


  • Ai dám đánh bố mày, cũng không đi hỏi thăm xem bố mày này là ai!

Lại là một cái bạt tai, còn mạnh hơn vừa nãy. Tất Đại Khải này ngược lại là bị
đánh là tỉnh ra. Hắn thấy bộ măt lanh lùng của Lý Võ Uy, cuống quít cười nói:


  • Ông chủ, tôi không biết là ngài, tôi đáng đánh, tôi đáng đánh...

Lý Võ Uy chẳng thích bàn cãi với hắn, ông ta trầm giọng hỏi:


  • Là Hạ Hồng Quân ư? Sao hắn lại đi tìm mày?

Tất Đạt Khải sưng sốt, chuyện về những khẩu súng lại không thể gạt ông chủ
được, hắn ta đành phải ra vẻ khóc lóc nói:


  • Ông chủ, là hắn đến tìm những khẩu súng, hắn đã đe dọa cắt thằng nhỏ của
    tôi. Cả người tôi chi có mỗi bảo bối này, vì vậy tôi...

Lý Võ Uy lạnh tanh nói:


  • Đáng tiếc, cái thứ khốn khiếp đó của mày nên cắt sớm một chút thì tốt. Tiếu
    Lão Tam, hãy gọi điện đến mỏ than Lam Hà, hãy xem xem xung quanh có động tĩnh
    gì không.

Tiếu Lão Tam rất nhanh liền kinh hoàng trở về nói:


  • Ông chủ, có người phía đối diện đào đấy, vật đó tôi chôn không quá sâu, chỉ
    sợ bọn họ sắp đào đến nơi rồi.

Ly Võ Uy nhìn Tất Khải Đạt đang ngây ngô cười vì chìm trong ảo giác, lạnh lùng
nói:


  • Đào rất tốt, khiến họ đào đi thôi

Tiếu Lão Tam chần chờ một chút, hỏi:


  • Ông chủ, bọn ho cần những khẩu súng kia để làm gì? Chẳng lẽ còn muốn khai
    chiến với chúng ta?

Lý Vũ Uy nói:


  • Chính là bắt đầu khai chiến, chẳng qua không phải dao thật súng thật mà
    thôi. Đây là một trận chiến khác, trận chiến khoa học. Bọn ho còn muốn mang
    súng đi kiểm nghiậm, kiểm tra vết đạn, tra vân tay. Cuối cùng truy ra ai là
    nguời đã giết chết hai mang người ở mỏ than Thiết Lĩnh

Tiểu Lão Tam liền sửng sốt, nói:


  • Đây chẳng phai rất nhanh chóng sẽ điều tra ra Nhị ca sao?

Lý Võ Uy liếc nhìn Tất Đa Khải với vẻ mật “cá không ăn muối cá ươn”, nói:


  • Hắn đúng là đáng đời. Tôi vừa nhân được tin tức xong, việc lần này tôi
    không bảo vệ được hắn nữa rồi. Mặc dù bên trên gây áp lực cho tổ chuyện án,
    nhưng chủ tịch Mã cũng không phải là vừa. Xem ý của ông ta... Viêc khác có thể
    không truy cứu, nhưng việc này nhất định phải tra ra hung thủ. Tôi vốn dĩ định
    tự gánh trách nhiêm đó, nhưng Hạ Hồng Quân quá độc ác, không ngờ rằng cho Tất
    lão nhị hai liều heroin.vì vậy sau này Tất lão nhị cũng trở thành phế nhân
    rồi, sao không cho hắn ta đến nhà tù cai nghiện đi...

Tiếu Lão Tam cũng không có cảm giác thỏ chết cáo thương mà ngược lại còn âm
thầm hưng phấn lên, về sau lại bớt đi một kẻ đè lên đầu hắn, hắn hỏi dò:


  • Số súng này... chúng ta thật sự mặc kệ sao?

Lý Võ Uy nói:


  • Mực kệ, hãy đợi đến lúc bọn họ bắt đầu di chuyển súng đến nơi kiểm nghiệm,
    mày phái mấy người đuổi theo một chút ra vẻ là được, ván cờ của chúng ta ở
    huyện Võ Khê này.lần này hành động này có cả nguy cơ và cơ hội. Có thể hạ hoàn
    chỉnh ván cờ này hay không, mấy bước kế tiếp rất trọng yếu, chúng ta quyết
    không thể đi nhầm nửa bước được.

Tiếu Lão Tam nghe xong không hiểu lắm, nhưng cũng không hề làm giảm mấy lời
cảm phục mãnh liệt như nước sông cuồn cuộn về quyết định anh minh của Lão đại.

Hai chiếc xe tai rời khỏi mỏ than Thiết Linh, hướng về thành phố Ngọc Minh.
Hai chiếc xe này không ngờ còn in logo mỏ than Lam Hà công ty Hắc Kim, Đỗ Long
khâm phục Hạ Hồng Quân không ngớt

Khi đi qua cửa mỏ than Lam Hà, có vài chiếc xe tải đang chờ bên đường. Mọi
người trên xe đều nghi ngờ nhìn chiếc xe “người mình” đi đến mỏ than Thiết
Lĩnh, có người không cẩn thận hỏi:


  • Lão Đai, anh phái ai đến mỏ than Thiết Linh để tìm hiểu tin tức? Sao rõ
    ràng còn dừng xe của chúng ta như vây ?

Đợi hai chiếc xe tai kia kêu rầm một tiếng vọt tới, lão Đại mới tinh ngộ, hắn
quát to một tiếng:


  • Người lái xe không phai là người của chúng ta! Mau đuổi theo!

Lại một trân chiến truy đuổi bắt đầu. Chiếc xe tải đi trước chính là Đỗ Long
lái, hắn khẩn trưởng khống chế được chiếc xe tải phía trước chạy như bay, đổng
thời không ngừng nhìn vào kính chiếu hậu. Bởi vì hắn chưa quen lái xe chạy
nhanh trên đường gồ gề thế này cho nên xe tải đằng sau rất nhanh liền bắt kịp.

Hạ Hồng Quân khởi động chiếc xe thứ hai, anh ta rất nhanh đã khống chế được
chiếc xe trên một đoan đường và không ngừng lắc lư, đi hình chữ s, chặn chết
chiếc xe truy đuổi phía sau, sau đó khó mà tránh khỏi đụng nhau không ngừng

Đỗ Long nhìn chiếc xe Hạ Hồng Quân phía sau bị đâm lao đao, trong lòng không
khỏi có chút lo lắng, nhưng Hạ Hồng Quân như không vẫn giữ vững tay lái, tiếp
tục chống tra những truy binh phía sau. Đỗ Long bỗng nhiên cảm động, nhớ lại
những lời nói trước đó của Hạ Hồng Quân, Hạ Hồng Quân vỗ bả vai hắn nói:


  • Yên tâm đi, tôi sẽ bảo vệ anh, tôi sẽ ở sau anh, anh quản việc xông lên
    phía trước. Muốn đi qua tôi trừ phi là bước qua xác tôi.

Nếu đổi lại thời gian, đổi lại con người khác nói ra, Đỗ Long sẽ cho rằng y
đang nói đùa, nhưng lời nói của Hạ Hồng Quân có sức mạnh làm cho không ai có
thể hoài nghĩ được, bởi vì y đã từng là một người lính, phía sau lưng của
chiến hữu cần y đến bảo vệ...

Đỗ Long rốt cuộc đã thuận lợi xông lên đường lớn. Trong khoanh khắc đó hắn lai
ngẩng đầu nhìn thoáng qua kính chiếu hâu, hắn thấy Hạ Hồng Quân mạnh mẽ đưa
chiếc xe vượt lên trên đường, phía sau những chiếc xe kia không kịp tránh né
nên liên tiếp đâm vào nhau biến dạng...


  • Hạ Hồng Quân!

Đỗ Long hô lớn một tiếng, hắn không dám nghĩ rằng rơi vào tay Lý Võ Uy sẽ gặp
phải những gì, hắn chỉ có thể nhấn manh chân ga để gia tốc, chiếc xe tải tăng
tốc độ hướng về thành phố Ngọc Minh.


Cảnh Lộ Quan Đồ - Chương #84