Người đăng: tuanh.kst@
Đỗ Long giúp bọn họ mang hành lí lên lầu xong, liền trở về ân ái ở sào huyệt
của Bạch Nhạc Tiên tại thành phố Lỗ Tây. Bọn họ thuê nhà chỉ có hai phòng ngủ
và hai phòng khách nhưng cũng đủ dùng. Trong phòng ngủ thì lại đang có mỹ nhân
ngủ như hoa hải đường. Đỗ Long lặng lẽ vươn tay, kết quả Bạch Nhạc Tiên đột
nhiên xoay người chặnngực hắn lại, không cho hắn tiếp cận mình, nói:
- Em cứ nghĩ anh không về chứ. Đi cả ngày đường rồi, còn không mau tắm đi?
Đỗ Long cười nói:
- Tắm xong có thể sẽ không còn thời gian rồi.
Mặt Bạch Nhạc Tiên bỗng nóng lên, cô nói:
- Ban ngày ban mặt, anh lại đang nghĩ xấu xa gì đó? Hai giờ là em phải đi làm
rồi, em không cho anh càn quấy đâu. Anh ôm em đi, chúng ta cứ tâm sự thôi.
Đỗ Long rất nhanh tắm rửa xong liền nhào lên giường sờ soạng Bạch Nhạc Tiên.
Bạch Nhạc Tiên đè tay hắn lại, hỏi:
- Hôm nay anh đã gặp tiểu sư muội của anh chưa? Cô ấy có xinh đẹp không? Nghe
nói vừa dịu dàng vừa đáng yêu nhỉ.
Mùi vị ghen tuông tràn ngập cả phòng, Đỗ Long cười ha hả nói:
- Cô ấy có xinh mấy cũng không bằng một sợi tóc của em ... Bây giờ anh đang
rất đau đầu đây. Tình hình ở Đại đội trị an thật sự rất phức tạp, Đại đội
trưởng anh đây cũng không dễ làm đó.
Bạch Nhạc Tiên nói:
- Đừng có mà đánh trống lảng, chút phiền toái nhỏ như vậy anh mà thèm để
trong lòng sao? Em cảnh cáo anh không được có bất kỳ tiếp xúc gì với hai con
nhóc hồ ly tinh kia đấy!
Đỗ Long có chút không hài lòng, hắn nói:
- Tiên nhi, em làm sao vậy? Các cô ấy là đồng sự của anh, anh có thể muốn
không tiếp xúc là không tiếp xúc được sao? Em đừng có nghi thần nghi quỷ được
không? Còn như vậy anh sẽ giận đấy.
- Em đang trông chừng anh mà...
Bạch Nhạc Tiên mềm giọng xuống, cô nói:
- Anh Long, anh rất ưu tú... Em sợ mất anh...
Đỗ Long bất đắc dĩ nói:
- Em cũng rất ưu tú mà, là ai nói vậy với em thế? Hôm nay chúng ta mới thật
sự sống chung với nhau được, em còn nghĩ ngợi lung tung gì thế.
Bạch Nhạc Tiên ôm chặt Đỗ Long, nói:
- Ba mẹ em đều đi Quảng Châu hết rồi, không biết khi nào thì mới về, trong
lòng em đột nhiên rất hoảng sợ...
Đỗ Long cười nói:
- Hóa ra là như vậy... Tiểu Nhạc nhi không rời khỏi được cha mẹ... Có anh ở
đây, đừng sợ. Dù cho trời có sập xuống thì cũng có anh đỡ thay!
Bạch Nhạc Tiên ừ một tiếng, đột nhiên trong mắt có chút gì ươn ướt...
Hai giờ rưỡi chiều, Đỗ Long đi vào phòng làm việc. Máy tính trên bàn của hắn
đã được lắp xong, một người cảnh sát trẻ tuổi cầm một bình nước ấm vào, nói:
- Đại đội trưởng, tôi tên là Vi Phương Giang, lo những việc vụn vặt ở tầng
này. Anh có gì cần cứ việc bảo tôi. Tôi bình thường không có nhiệm vụ gì sẽ ở
văn phòng ở giữakia.
Đỗ Long cười nói:
- Tôi cứ gọi cậu là Tiểu Vĩ nhé, cậu đã công tác mấy năm rồi? Một người hầu
hạ nhiều lãnh đạo như vậy có bận quá không?
Vi Phương Giang cười nói:
- Chỉ có lúc làm vệ sinh buổi sáng mới bận thôi, anh muốn uống cà phê hay
trà? Tôi có thể chuẩn bị cho anh.
Đỗ Long nói:
- Cậu cứ chuẩn bị cho tôi một bình nước sôi là được. Tôi thích tự pha trà, tự
tôi cũng đã có sẵn lá trà rồi.
Vi Phương Giang nói:
- Vậy được rồi, lúc anh mua trà nhớ lấy hóa đơn, tôi sẽ đưa phòng tài vụ chi
trả.
Đỗ Long ồ một tiếng, nói:
- Tôi biết rồi. Cậu xem Phó đại đội Dương đã đến đây chưa? Nếu tới rồi thì
bảo anh ấy đem tư liệu vụ đập xe cho tôi.
Vi Phương Giang vâng một tiếng rồi xoay người rời đi. Đỗ Long mở máy tính lên,
nhập số hiệu và mật khẩu của mình vào hệ thống Cục công an. Bị kiểm tra thận
phận và xin phép một phen, hắn cuối cùng có thể vào cơ sở dữ liệu của thành
phố Lỗ Tây tìm được vụ áp đập cướp xe liên hoàn.
Dãy vụ án này bắt đầu tại một tháng trước, tức là trước lễ Quốc Khánh. Bởi vì
người ta thường có tập tục mua quà tặng cho bạn bè, đồng nghiệp, lãnh đạo, mà
mua nhiều quà một lần sẽ bớt phiền hơn nên rất nhiều người bỏ tất cả quà vào
thùng ô tô, đây chính là cơ hội cho các phần tử tội phạm. Thùng xe ô tô không
phải là tủ sắt, rất dễ cạy mở, thậm chí có xe không cần nạy ra, chỉ cần đập vỡ
cửa kính xe, thò tay vặn chốt mở dưới ghế là có thể mở đuôi xe ra, cho nên mấy
tên tội phạm này chỉ cần làm một lần là xong. Thế nên trước đêm Quốc Khánh, cả
thành phố có 25 chiếc xe bị đập cướp, tổn thất kinh tế đến hơn sáu vạn.
Tại lễ Quốc Khánh mà đám này còn hành động rất kiêu ngạo. Trong bảy ngày Quốc
Khánh, bọn chúng đã đập phá hơn chín mươi chiếc xe, tạo ra tổn thất cao đến
trăm vạn, đây là còn chưa tính đến phí sửa chữa xe nữa.
Sau Quốc Khánh bởi vì ít người đi tặng quà, cho nên những vụ đập xe này cũng
theo đó mà giảm bớt. Nhưng bọn chúng dường như là sợ mọi người quên mất nên
thỉnh thoảng chúng cứ đột nhiên xuất hiện phá vài chiếc xe cho đỡ ghiền.
Vì sao nói là đỡ ghiền vậy? Bởi vì Đỗ Long phát hiện sau này có rất ít chủ xe
tố cáo mất đồ, lũ tội phạm kia chính là do rảnh rỗi sinh nông nỗi, hoặc là đập
xe đập đến ghiền luôn mới không kìm nổi đập vài chiếc cho vui.
Vụ án này còn chưa phá được nên dữ liệu tin tức của nó còn tương đối ít. Đỗ
Long không mất bao lâu đã xem xong hết, trong lòng cũng hiểu đại khái bản án.
Đúng lúc này, Tống Tường Bình gõ cửa rồi đi vào.
Tống Tường Bình cầm túi văn kiện đến, thuận tay đóng cửa phòng làm việc của Đỗ
Long lại, Đỗ Long cười nói:
- Chính trị viên Tống, anh có việc gì muốn nói với tôi sao? Làm gì mà thần bí
vậy chứ?
Tống Tường Bình cười nói:
- Tôi lớn tuổi hơn anh, anh cứ gọi tôi là anh Tống là được rồi. Tôi đến đưa
cho anh đơn đề nghị hợp lý hóa đây. Đồng thời quả thật là tôi cũng có chút
chuyện muốn nói riêng với anh.
Đỗ Long cười nói:
- Được rồi, anh cứ việc nói đi, tôi sẽ giữ bí mật cho. Có phải là chuyện về
mấy người Đại đội phó hay không?
Tống Tường Bình gật gật đầu, nói:
- Vâng, đúng thật là có liên quan đến bọn họ. Nói vậy là anh cũng phát hiện
rồi. Các lãnh đạo của Đại đội trị an chia rẽ rất nghiêm trọng, thậm chí có thể
nói là đối lập nhau... Anh có biết vì sao Hoàng Lễ Đạt không khách khí với anh
như vậy không? Ban đầu tôi cũng không biết, nên trưa nay tôi tìm Hoàng Lễ Đạt
hỏi thăm một chút mới biết được hoá ra là do bị Dương Xương Hiền xúi giục, làm
như vậy là vì ba cái ghế Đại đội phó ...
Kỳ thật Đỗ Long đã sớm biết rồi, tuy nhiên hắn lại làm bộ như chợt hiểu ra,
nói:
- Tôi chỉ là thuận miệng nói với Dương Xương Hiền thôi. Sao anh ta có thể tùy
tiện đi xúi giục kẻ khác như vậy chứ?
Tống Tường Bình nói:
- Dương Xương Hiền là loại người nghĩ một đằng làm một nẻo, rất nhiều người
đều không ưa gì lão ta cả. Sau này anh cũng nên cẩn thận một chút.
Đỗ Long cười nói:
- Cảm ơn anh Tống đã chỉ bảo, sau này tôi sẽ chú ý.