Không Hợp Nhau-hành Vi Bất Mãn Một Cách Vô Lý Của Hoàng Lễ Đạt Đối Với Đỗ Long


Người đăng: tuanh.kst@


  • Anh Hoàng này bình thường đều nóng nảy như vậy sao? Chính trị viên Tống,
    tôi thấy số liệu thống kê của anh cũng thật có ý nghĩa thực tế đấy.
    Tất cả mọi người đều nghe ra là Đỗ Long ngầm châm biếm Hoàng Lễ Đạt có vấn đề
    tâm lý. Chỉ có điều bọn họ đều toàn là kẻ lõi đời nên chỉ cười ha hả một chút,
    không ai hùa theo cả. Mọi người đúng giờ hẹn gặp nhau ở căn tin, sau đó ai về
    phòng nấy.
    Thẩm Băng Thanh theo Đỗ Long vào văn phòng của hắn, Đỗ Long cười nói:

  • Họp xong rồi. Tục ngữ nói “ngoài cuộc tỉnh táo trong cuộc u mê”. Cậu cảm
    thấy bộ máy lãnh đạo của Đại đội trị an chúng ta như thế nào?
    Thẩm Băng Thanh hỏi ngược lại:

  • Anh muốn tôi nói thật hay nói dối?
    Đỗ Long cười nói:

  • Nhảm à, đương nhiên là tôi muốn nghe lời nói thật rồi.
    Thẩm Băng Thanh nói:

  • Đám người này đều kéo bè kéo lũ cả, mỗi người đều có tính toán riêng trong
    lòng. Bộ máy như vậy mà có thể giải quyết công việc tốt mới là lạ.
    Đỗ Long nói:

  • Nói cụ thể một chút. Cậu cảm thấy từng người thế nào?
    Thẩm Băng Thanh nói:

  • Tôi thấy Chính trị viên Tống cũng có khả năng làm được chút chuyện đấy, còn
    những người khác đều đang tranh quyền đoạt lợi. Trong vài người Đại đội phó,
    Dương Xương Hiền thực lực mạnh nhất, Hồ Thông Viễn và Phùng Trọng Bằng dường
    như có khuynh hướng liên kết, tuy nhiên sự chia rã của hai người cũng không
    nhỏ. Vừa rồi Hồ Thông Viễn dường như muốn nói chút gì đó, nhưng mà lại bị
    Phùng Trọng Bằng ngăn lại. Về phần Hoàng Lễ Đạt, gã ta chắc cũng là người có
    bối cảnh, cho nên mới có biểu hiện không sợ hãi như vậy. Đáng tiếc là lại
    không đủ thông minh, cho nên dù có hậu thuẫn cũng là bị người khác sử dụng. Gã
    ta vô duyên vô cớ chống đối anh, nhất định là có người xui khiến.
    Đỗ Long cười nói:

  • Giỏi, giỏi, không hổ là người được tôi dạy dỗ. Cậu có thể kiến giải như vậy
    thì có làm Đại đội phó cũng không thành vấn đề... Tuy nhiên cậu không nên coi
    thường Tống Tường Bình, cậu cho là anh ta không muốn tranh quyền đoạt lợi sao?
    Chẳng qua là do không có bối cảnh gì cả, còn chưa bị đá khỏi đây đã chứng minh
    ông ta rất giỏi chịu đựng rồi. Người như vậy chúng ta vừa phải tranh thủ, lại
    phải phòng bị một chút. Tuy rằng Hoàng Lễ Đạt bị cậu nói chẳng ra làm sao cả,
    nhưng trong mắt tôi, cái tên có chút nguxuẩn này lại là một đồng minh tốt,
    đáng giá tranh thủ một chút. Tuy nhiên còn việc cụ thể làm như thế nào, thì
    cần phải hiểu rõ bọn họ nhiều hơn nữa mới tính tiếp.
    Thẩm Băng Thanh nói:

  • Tôi đi báo cho bọn Thạch Siêu Vũ một tiếng, trưa nay không thể ăn cùng họ
    rồi.
    Đỗ Long nói:

  • Tôi gọi điện thoại nói với bọn họ là được. Ăn xong tôi đưa cậu đi xem phòng
    ốc, thuận tiện mang thứ đó theo luôn.
    Bạch Nhạc Tiên đã đến thành phố Lỗ Tây làm việc trước Đỗ Long gần nửatháng. Cô
    đã thuê nhà xong, thuận tiện còn giúp bọn người Thẩm Băng Thanh thuê, đều
    chung một dãy nhà cả, có thể chiếu cố lẫn nhau. Cho nên bọn Thẩm Băng Thanh
    cũng không cần mất công tìm phòng, cứ vào ở thẳng là được.
    Buổi trưa, ngoại trừ Hoàng Lễ Đạt ra, các Đội phó Đại đội trị an đều ăn cơm
    tại lầu hai căn tin. Trong phòng ăn có phòng dành riêng cho bọn họ hoặc cấp
    trên của bọn họ. Chỉ cần đóng cửa lại là không ai có thể quấy nhiễu được.
    Mọi người vừa ngồi xuống thì như đã hẹn trước mà bắt đầu nịnh hót Đỗ Long. Đỗ
    Long chỉ cười lắng nghe, cũng không đem lời của bọn họ thành thật hết.
    Chờ lúc bọn họ cạn sạch từ ngữ, Đỗ Long mới hỏi:

  • Anh Dương à, Đại đội phó Hoàng hình như rất có ý kiến với tôi, thế là sao
    vậy? Hình như tôi đâu có đắc tội với anh ấy đâu?
    Việc này chính là do Dương Xương Hiền khơi mào, anh ta đương nhiên là biết do
    làm sao, anh ta cười ha hả, nói:

  • Tôi cũng không rõ lắm. Chính trị viên Tống cũng có quan hệ tốt với Đại đội
    phó Hoàng, có lẽ Chính trị viên Tống biết chuyện này đấy.
    Tống Tường Bình trong lòng oán hận, trước kia anh ta thân thiết với Hoàng Lễ
    Đạt cũng là do bị bọn Dương Xương Hiền bức cả. Anh ta vốn không có hậu thuẫn
    gì, lại là đối tượng bị xa lánh trong Đại đội trị an. Hoàng Lễ Đạt có bối
    cảnh, lại cũng khá ngu ngốc, thế nên chính là đối tượng liên minh tốt nhất.
    Nhưng hôm nay đột nhiên chui ra một tên Đỗ Long, Hoàng Lễ Đạt ở trong mắt Tống
    Tường Bình liền không còn nhiều giá trị nữa, cho nên anh ta phủi quan hệ sạch
    sẽ, nói:

  • Quan hệ giữa tôi và Đại đội phó Hoàng cũng không thân thiết như Đại đội phó
    Dương nói. Bình thường tôi cũng muốn tìm Đại đội phó Dương tâm sự nhiều chút,
    đáng tiếc là Đại đội phó Dương không cho tôi cơ hội.
    Dương Xương Hiền cười ha hả nói:

  • Tôi cũng không có vấn đề tâm lý gì, đương nhiên không cần phải xưng tội với
    anh... Đại đội trưởng, về vụ án kia thật ra tôi cũng có chút ý kiến.
    Đỗ Long hỏi:

  • Hả? Có ý kiến gì? Nói nghe một chút coi.
    Dương Xương Hiền nói:

  • Vụ án đó vốn cũng không phức tạp, chúng ta đã sớm thăm dò quy luật hoạt
    động của đối phương và từng vài lần phái người canh giữ ở những nơi có tỷ lệ
    phát sinh cao, nhưng mà mỗi một lần hành động đều nhận lấy thất bại. Nghi phạm
    giống như biết trước mà thoát khỏi chúng ta, thậm chí ngay cả hình thức phạm
    tội đều có biến hóa rất lớn, khiến cho chúng ta rất bị động. Tôi cũng kì quái,
    cái lũ trộm xe này cũng đâu giống như những kẻ có IQ cao, làm sao lại lợi hại
    như vậy chứ?
    Hồ Thông Viễn và Phùng Trọng Bằng trầm mặc. Đỗ Long mỉm cười nhìn lướt qua
    gương mặt bọn họ, nói:

  • Anh hoài nghi có nội gian?
    Dương Xương Hiền nói:

  • Tôi cũng không nói như vậy. Tuy nhiên trên thực tế lại thật có khả năng
    này.
    Đỗ Long nói:

  • Được rồi, nếu tôi đã tiếp vụ án này thì tôi sẽ tra manh mối anh đã nói.
    Tranh đấu nội bộ bên trong Đại đội trị an đã phơi bày ra ánh sáng. Chỉ có điều
    mọi người có gì đều cất vào lòng, vẫn trò chuyện vui vẻ như cũ. Hơn nữa kể
    chuyện cười ai cũng không thua ai, người không biết nhìn vào sẽ nghĩ tình cảm
    của bọn họ rất tốt đấy chứ.
    Đỗ Long biểu hiện không kiêng kỵ gì cả khiến cho mọi người rất có hảo cảm với
    hắn, cũng dần dần càng tự nhiên hơn. Nhưng đây chỉ là mặt ngoài thôi, còn ở
    bên trong thì vẫn cẩn thận như trước.
    Bữa cơm trưa này kéo dài một giờ, đến khi Hoàng Hoa Lương nhịn không nổi nữa
    mà gọi điện thoại đến thúc giục, Đỗ Long mới mượn cớ rút lui với Thẩm Băng
    Thanh.
    Sau khi Đỗ Long lái xe rời khỏi Đại đội trị an, Thẩm Băng Thanh không nhịn
    nổi nữa mà phàn nàn:

  • Ăn cơm chung với bọn họ quả thực còn khó chịu hơn ăn cơm tù. Thật sự rất
    khâm phục anh vẫn có thể chuyện trò vui vẻ với bọn họ được.
    Đỗ Long cười nói:

  • Thật ra tôi cũng rất phiền, tuy nhiên nếu muốn triển khai công tác thì nhất
    định phải xã giao như vậy đấy. Cậu cứ coi đi, chiều nay nhất định bọn họ sẽ
    lần lượt từng người đến tìm tôi mách lẻo đấy.
    Thẩm Băng Thanh quay đầu lại hỏi:

  • Thạch Siêu Vũ, các cậu cảm thấy sao rồi?
    Thạch Siêu Vũ đáp:

  • Tôi cũng không biết nên nói sao nữa, dù gì cũng thật quái quái. Mà công
    việc của chúng tôi hiện giờ còn không có cố định, người khác cũng rất ít nói
    chuyện với chúng tôi.
    Hoàng Hoa Lương cười nói:

  • Ý của cậu ta là nói chúng tôi thật không hợp với nơi này. Lúc trong cơ quan
    thành phố Thụy Bảo đã đủ buồn bực rồi, không ngờ vấn đề bên này càng nghiêm
    trọng hơn.Hy vọng qua mấy ngày sẽ đỡ hơn.
    Đỗ Long cười nói:

  • Đúng vậy đó, mấy ngày nữa cũng sẽ tốt thôi. Dù gì thì tình hình hiện tại
    còn tốt hơn lúc tôi và Băng Thanh đến xã Mãnh Tú, nhìn đâu cũng thấy kẻ địch
    cả ...
    Thạch Siêu Vũ cười nói:

  • Lúc đó đến cả tôi đều không thể nào tin được năng lực của Sở trưởng anh
    đây. Chúng tôi còn lén cá cược, xem anh có thể kiên trì được mấy ngày. Không
    ngờ anh đánh đâu thắng đó, trở thành Trưởng công an lợi hại nhất, cũng thành
    công nhất trong lịch sử xã Mãnh Tú.
    Đỗ Long nói:

  • Cho nên các cậu phải tin tưởng tôi, nhất định có thể giành được một mảnh
    trời riêng cho chúng ta ở thành phố Lỗ Tây này. Tất cả tôm tép nhãi nhép chỉ
    có kết cục lạnh run, chạy trối chết ở trước mặt chúng ta.


Cảnh Lộ Quan Đồ - Chương #836