Người đăng: tuanh.kst@
Hạ Hồng Quân nói xong liền lập tức cúp điên thoại, tiên tay còn tháo pin ra,
cất tất cả vào trong túi quẩn, sau này còn có tác dụng.
Từ trong túi của lão Ngô, Hạ Hồng Quân lấy ra một ống kim tiêm, tiêm một nhát
vào Tất Đạt Khai, Đỗ Long tò mò hỏi:
Hạ Hồng Quân nhanh chóng thu dọn đồ đạc, đổng thời nói với Đỗ Long:
Đỗ Long hiểu ý rổi gật đẩu. Kì thực Hạ Hồng Quân đã tiêm heroin pha loãng cho
Tắt Đạt Khai, Tắt Đạt Khai rất nhanh chóng sẽ cảm nhân được cơn nghiện, hơn
nữa cơ thể cũng nhanh chóng chuyển biến, không bao lâu sẽ trở thành một phế
nhân, thâm chí hút quá liều mà chết. Đây cùng chi là giải phóng thay cho linh
hôn của những người đã chết trong tay y mà thôi.
Đỗ Long và Hạ Hồng Quân rời khỏi tiểu khu, đi về mỏ than Thiết Lĩnh, nửa đường
Đỗ Long nhận được điện thoại từ Mã Quang Minh:
Đỗ Long nói:
Mã Quang Minh buồn bực đưa điện thoại di động cho Cảnh Vệ Đông, Cảnh Vệ Đông
là người từng trải, ông cười cười ha ha nói:
Đỗ Long đã thật sự nghĩ như vây, khi nghe được giọng nói quen thuộc kia, hắn
mới yên tâm cười ha ha nói:
Thầy Cung thật thông minh, chưa gì đã đoán đúng rồi. Em thật sự đã bị người
của huyện võ Khê làm cho sợ rồi. Bây giờ em sẽ kể cho thầy về sự tinh nhưng
thầy phải giữ bí mật, tránh lại xảy ra chuyên. Thầy Cung ạ, kỳ thực cái thi
thể đó em không có mang theo được, nó vẫn ở trong tòa nhà ủy ban nhân dân
thành phố thành phố, chính là phía sau gian để đỗ nhà để xe. Lúc đó không ai
chú ý nên em giấu thi thể trong đó. Cùng may là mọi người chi cần khám nghiêm
vết thương do súng, vì vậy cũng không có vấn đề gì đáng ngại. Sự viêc này thầy
có thể nói với người pháp y kia và chủ tịch Mã, cẩn thận tai vách mạch rừng,
khắp nơi đều có máy nghe trộm.
Uh...
Cảnh Vệ Đông đã hiểu ý của Đỗ Long, ông nói:
Cảnh Vệ Đông trả điện thoại cho Mã Quang Minh, nhìn xung quanh, rồi thấp giọng
nói:
Mã Quang Minh gật đầu, đem Lư Thuân Vũ tới, bao hắn đi báo cho pháp y, chuấn
bị kiểm nghiệm. Sau đó ông lại triệu tập hội họp tất cả các vị lãnh đạo lớn bé
của huyện Võ Khê. Tại cuộc họp, Mã Quang Minh đã truyền đạt ý kiến của tỉnh.
Các lãnh đạo huyện Võ Khê đều nhẹ nhàng thở ra, xem ra mối nguy hiểm đã đi
qua, đến thời khắc này chủ ý của Chủ tịch Mã vốn hung hăng cũng đã thay đổi
rồi.
Tuy nhiên Mã Quang Minh lại thay đổi lời nói, tỏ ý một số vấn đề có thể không
truy cứu, nhưng mang người là vấn đề bức thiết không thể không quản, cục diện
hỗn loạn của ngành than huyện Võ Khê cũng không thể kéo dài được nữa.
Mã Quang Minh yêu cầu huyện tổ chức một cuộc họp lãnh đạo chủ chốt, triệu tập
Lãnh đạo các cơ quan có liên quan và các chủ mỏ than lại ngồi với nhau, ông
cẩn phải đích thân chủ trì, giải quyết các vấn đề tại chỗ, bắt buộc phải giải
quyết các vấn đề lớn nhỏ phức tạp của huyện Võ Khê được bao nhiêu tốt bấy
nhiêu.
Mã Quang Minh nói xong bí thư huyện ủy Võ Khê Triệu Hoài Nan nói:
Mã Quang Minh với gương mặt cười cợt nói:
Sắc mặt Triệu Hoài An tái mét cúi đầu xuống, Mã Quang Minh không một chút
khách khí nói tiếp:
Chủ tịch huyện Võ Khê Uông Xuân Lai thấy tình hình không ổn, ngọn lửa lại có
dấu hiệu đốt về phía những cán bộ huyện Võ Khê, ông vội vàng cười giỡn nói:
Lời nói của Chủ tích huyện Uông đã được đa số những người tham gia cuộc họp
nhất trí ủng hộ, mọi người vỗ tay nhiệt liêt. Chủ tịch huyện Uông cười khiêm
tốn nói với Ma Quang Minh:
Mã Quang Minh hài lòng gật đầu, bắt đầu phân công nhiêm vụ, vẫn là ba nhiêm vụ
dưới đây, nỗ lực triển khai hành động chấn chỉnh trật tự, chính trị, trị an.
Đỗ Long và Hạ Hồng Quân đã trở về mỏ than Thiết Lĩnh, đừng chỉ nhìn thấy tiểu
tử này không cao, hơn nữa gương mặt lại rất trẻ con, nhưng lại rất uy tín đối
với những công nhân ở mỏ than nảy. Bảo vệ ở khu vực khai thác mỏ này gặp hai
người có bộ dạng rất khả nghi, liền ngăn họ lại rồi hỏi, Hạ Hồng Quân trừng
mắt nói:
Bị gọi là Tam Nha Tư gã bảo vệ liền sửng sốt, nhìn kỹ gương mặt Ha Hổng Quân,
lập tức vui vẻ nói:
Hạ Hồng Quân nói:
Tam Nha Tư vội vàng đưa Hạ Hồng Quân đi vào. Ngoài ra, gã bảo vệ nhìn Hạ Hổng
Quân quá đỗi buồn cười, liền vội vàng đem quần áo bảo hộ đến cho họ.
Quần áo hơi bẩn, còn có mùi mồ hôi, tuy nhiên việc này đều có thể chịu được.
Hạ Hồng Quân vừa thay quần áo vừa sai Tam Nha Tư đi tìm trực ban ngày hôm nay
là Tiết Vĩ Xuơng đến. Khi người đến, Hạ Hồng Quân hỏi:
Khi lấy quặng từ mỏ than thường xuyên cần phải dùng một vài chất nổ, vì vậy
những tiếng nổ manh là không tránh khỏi. Tiết Vĩ Xương cau mày suy nghĩ, đột
nhiên vỗ đùi nói:
Hạ Hồng Quân lại hỏi:
Tiết Vĩ Xương không nói hai lời đưa theo vài người thợ mỏ đi cùng với Hạ Hồng
Quân. Từ khi Hạ Hồng Quân đi đến mỏ, hàng ngày y vẫn xuống giếng kiểm tra vấn
đề an toàn, đã loại trừ rất nhiều tinh huống nguy hiểm, mọi người đều ghi nhớ
trong đầu. Hạ Hồng Quân gọi mọi người đến ắt hắn là có lí do, nếu anh ấy đã
không nói, vậy thì căn bản không cần hỏi.
Phía đông mỏ than Thiết Linh gần với công ty Hắc Kim, khu mỏ Lam Hà đã bị công
ty Hắc Kim đào một đường hầm thông ra. Hai mỏ than tranh chấp nhau chính là do
nguyên nhân này. Khi Hạ Hồng Quân và Đỗ Long đến, hẩm mỏ đã bị công ty Hắc Kim
phái người làm nổ rồi, màu đen của than đá tầng tầng lớp lớp đã bít kín lối
đường hầm này.
Hạ Hồng Quân chỉ nhìn thoáng qua liền nói:
Đám người Tiết Vĩ Xương lập tức hành động, trong lúc bắt đầu đào đồng thời giá
đỡ cũng dựng lên, đường hẩm được giữ vững, phòng khi đào sâu vào phía sau sẽ
bị sụp đổ.
Khi gặp một cục than lớn, máy khoan điện liền phát huy tác dụng. Mọi người đều
làm việc gọn gàng ngăn nấp. Đỗ Long có nhiệm vụ duy nhất đó là phu đẩy xe đem
than đá ra, mọi người đào than ra rồi cho lên xe đến đường hẩm khác, rồi lại
chở than tiếp mỏ than huyện Võ Khê hơn nửa đều là loại mỏ than nhỏ, mỏ than
được trang bị những thiết bị khá tốt, nhưng chạy được sau mười chuyến, sức
khỏe như Đỗ Long cùng bị thở gấp
Một bàn tay to chợt cầm tay lái, Đỗ Long nhìn lại, chỉ nhìn thấy Hạ Hồng Quân
đứng sau lưng mình, trong ánh mắt bớt một chút lãnh ý và thêm nhiều điểm khen
ngợi.
Đỗ Long thở gắp nói. Khói bụi tràn ngập trong đường hầm, không khí không lưu
thông, hàm lượng ô- xy rất thấp, đeo khẩu trang khiến cho việc thở rất khó
khăn, là nguyên nhân mấu chốt làm cho thể lực của Đỗ Long tiêu hao nhiều hơn.
Hạ Hồng Quân không khách khí nói:
Hạ Hồng Quân không nói gì liền đoạt lắy xe đầy đi, bắt đầu chở than đá. Đừng
coi thường anh ta không to con nhưng sức anh ta không yếu đâu, chiếc xe nhỏ
được Hạ Hồng Quân điểu khiền rất thuần thục, so với tốc độ chở của Đỗ Long thì
nhanh hơn nhiều.
Mọi người đồng tâm hiệp lực nên đào những khối than lớn ra rất nhanh. Công ty
Hắc Kim cũng không phải là dự tính phá huy ca đường hầm này, vì vây than đá
chặn đường hầm cũng không nhiều lắm. Đào được hai giờ thì có người hét lên:
Tôi đào đến đầu gỗ rồi!
Đợi một chút, để tôi xem đã.
Hạ Hồng Quân chay như bay đến, dưới anh đèn mỏ chiếu xuống, một góc hòm gỗ
hiện ra, Hạ Hồng Quân cạy mở hòm ra nhìn vào bên trong, nói:
Mọi người cũng không hỏi kia là vât gì, đem hòm gỗ đào được ra. Hạ Hồng Quân
thấy không còn hòm gỗ nào khác, liền gọi mọi người dừng việc đào lại. Sau khi
đã đem hòm gỗ đi rửa sạch, mọi người người đều tò vây quanh hòm gỗ, đều muốn
biết rốt cuộc công ty Hắc Kim giấu cái gì ở trong đây
Khóa trên hòm gỗ đã bị Hạ Hồng Quân dùng búa đập vào, hòm gỗ bị mở ra, ngọn
đèn chiếu vào bên trong hòm, tất cả mọi người đều cam nhận thấy một luồng khí
lạnh. Bởi vì trong chiếc rương rõ ràng chứa đầy các loại súng, ngắn có dài có,
mới có cũ có, tây có ta có, v.v...