Mất Cả Chì Lẫn Chài


Người đăng: tuanh.kst@

Đỗ Long một tay nắm lấy mông Cơ Dã Diệu Tử, tay còn lại vuốt khuôn mặt Điền
Trung Phương Tử, hắn sảng khoái nói:
- Cũng không tồi đấy chứ, kĩ thuật khá lắm, có lẽ trước kia cô đã hầu hạ
không ít gã đàn ông?
Điền Trung Phương Tử lắc lắc đầu, nước mắt cô dàn giụa, thấy vậy Cơ Dã Diệu tử
liền giải thích:
- Không phải vậy đâu...những nữ nhân Nhật Bản chúng tôi… đặc biệt những cô
gái xuất thân trong gia đình vọng tộc từ bé đã phải học cách hầu hạ nam nhân
....Phương Tử là bảo bối nhà chúng tôi, con bé chưa từng một lần phục vụ đàn
ông, cảnh sát Đỗ anh là người đầu tiên, cho nên Phương Tử có chút không đành,
mong anh lượng thứ.
Đỗ Long nhoẻn cười:
- Ra là vậy, nữ nhi Nhật Bản các người tồn tại là vì đàn ông chúng tôi ư?
Đỗ Long đột nhiên giơ tay tát Điền Trung Phương Tử, hắn phẫn nộ quát lớn:
- Cô muốn chết à, còn không hầu hạ tử tế, tôi sẽ nhổ sạch răng trong miệng cô
đấy, sau này cô không cần lo lắng cho những chiếc răng nanh của mình sẽ làm
đau đến khách nhân nữa.
Điền Trung Phương Tử cúi thấp đầu run rẩy:
- Rất xi..n lỗi.. ngài, tôi không có cố ý, xin lỗi ngài..
Trong mắt cô gái trẻ hiện lên chút tàn khốc và rất nhanh như hiểu được cái
liếc mắt của Diệu Tử, cô sốc lại tinh thần dùng hết sức lực đến bên hầu hạ Đỗ
Long.
Đỗ Long cố gắng kìm nén dục cảm, nhưng lão nhị của hắn không nghe theo hắn.
Điền Trung Phương Tử hầu hạ chu đáo, ham muốn trong hắn đột nhiên mạnh hơn. Đỗ
Long chịu không nổi, hắn đẩy Phương Tử ra gầm lên một tiếng, sau đó hắn đi sâu
vào Cơ Dã Diệu Tử.....
Đỗ Long hung bạo rong ruổi trên thân thể Diệu Tử, mụ có vẻ hoàn toàn bị động
chịu đựng. Chỗ đó của Diệu Tử hẳn là hầu bao kín miệng trong thập đại danh
khí, bên trong tầng tầng nếp uốn theo những động tác của Đỗ Long mà không
ngừng co rút lại buông ra. Như một chiếc miệng nhỏ nhắn ở bên trong mút lấy,
làm cho người ta cảm thấy vô cùng khoái trá. Danh khí này khá là thích hợp với
người có bảo bối tương đối nhỏ hoặc những người già yếu tinh lực, chẳng trách
lão quỷ Điền Trung Thụ Hùng lại thích mụ ta đến vậy.
Diệu Tử không còn lạ gì cái thứ vừa nhỏ vừa mềm ấy, bảo bối của Đỗ Long đối
với mụ mà nói không quá mức dũng mãnh. Thêm vào đó Diệu Tử bây giờ là một oán
phụ bị bỏ bê lâu ngày, nên vật kia của Đỗ Long mỗi lần tấn công làm cho mụ
hưng phấn khó tả, khiến lòng mụ run run trong lòng.
“Đây mới thật sự là đàn ông...” Cơ Dã Diệu Tử than thở trong lòng, nhưng mụ ta
lại không thể không nghĩ cách để nhanh chóng hủy diệt người đàn ông trẻ tuổi
mang đến cho mình sự vui thích vô hạn này.
Cơ Dã Diệu Tử trong lúc cấp bách nháy mắt ra hiệu cho con gái. Điền Trung
Phương Tử có chút không vui từ phía sau tiến sát họ Đỗ, dùng thân thể mình mát
xa cho hắn một cách thân mật nhất.
Dưới sự tấn công điên cuồng của hắn, Điền Trung phu nhân quân lính tan rã, một
lần hưng phấn lâu dài qua đi, Diệu tử mềm nhũn ngã xuống.
- Tôi muốn nghỉ ngơi một chút... để Phương Tử cho anh...
Diệu Tử nói chưa dứt lời hắn đã ôm mụ vào lòng, nặng nề đặt bảo bối của hắn
lên trên. Diệu Tử thấy nụ hoa cúc của mình mở rộng ra, đau đớn không chịu nổi.
Sau đó làm cho mụ càng thêm sợ hãi chính là, Đỗ Long hắn đã vào đến tận gốc,
đẩy vật cứu mạng mà mụ ta giấu trong đó vào nơi sâu nhất bên trong cơ thể. Kế
hoạch của mụ xem ra phải thiết kế lại rồi.
Hạ Hồng Quân muốn vào trong xem tình hình thế nào. Kết quả vừa đi đến cửa đã
nghe thấy những âm thanh đầy kích động bên trong, y liếc xéo mắt, không nói
câu nào quay đầu đi ra. Trong phương diện này y rất có lòng tin vào Đỗ Long.
Hắn chính là khắc tinh của phụ nữ. Cơ Dã Diệu Tử định dùng nữ sắc mê hoặc Đỗ
Long, ấy thế mà không những mụ bị hắn làm cho thân tàn ma dại, đến cả con gái
cũng phải nhận lấy uất ức, chẳng khác nào mất cả chì lẫn chài ....
Phía sau của Cơ Dã Diệu Tử thực ra không có gì đặc biệt thú vị cả, Đỗ Long sau
khi cố ý đẩy vật kia vào sâu bên trong, thì lại quay đầu tiếp tục tàn sát bừa
bài vào chiếc hàu bao kín miệng kia. Cơ Dã Diệu Tử cảm thấy hắn càng tới thì
càng có lực hơn, mỗi một lần như thể mang con người ta đến tận mây xanh. Mụ
tuy có kinh nghiệm gối chăn nhưng sự kích thích thế này trước nay chưa từng
trải qua, vì thế mụ dần dần bị Đỗ Long làm cho điên cuồng quên hết mọi thứ,
nhiệt tình nghênh hợp với hắn.
- A...
Cơ Dã Diệu Tử bị Đỗ Long Làm cho hôn mê bất tỉnh, hắn phát hiện hầu bao không
thể thu nhỏ lại được nữa, hắn cười ha hả, đột nhiên hắn bắt lấy Điền Trung
Phương tử từ phía sau. Cô ta cho là hắn muốn mình thổi tiêu, đang cúi người
thì hắn bất ngờ đưa tay xuống dưới sờ soạng, cười gian tà nói:
- Xem ra cô đã chuẩn bị xong rồi…
Cô ta cảm nhận được có gì đó không ổn, vội kêu lên:
- Ngài đã hứa không đụng vào người tôi, ngài không sợ cha tôi sẽ giết ngài
sao?
Hắn liến đáp lại:
- Tốt nhất là ông ta nên phái thêm vài nữ sát thủ xinh đẹp nữa đến giết tôi,
cô vừa rồi không phải rất ngưỡng mộ mẹ cô sao? Bây giờ để tôi giúp cô mở hầu
bao nào! Vinh hạnh cho cô đấy.
Cô ta thét chói tai muốn chạy trốn, nhưng Đỗ Long đã tóm gọn được cái mông của
cô ta, kéo cô ta đến trước mặt. Phương Tử ra sức giãy dụa nhưng chẳng khác nào
kiến càng lay cổ thụ. Đỗ Long nhắm chuẩn ngay vào cửa động có màu hồng phấn
của cô ta... đi vào chẳng thương tiếc...
- Cái này là vì loạn giặc Oa năm trăm năm trước... cái này là vì Chiến tranh
Giáp Ngọ… cái này là vì ba triệu năm trăm ngàn người dân Hoa Hạ tử nạn trong
chiến tranh xâm lược ... cái này là vì bao nhiêu người bị hại chế bởi thuốc
phiện và tổ chức Sơn Khẩu...
Điền Trung Phương Tử suýt nữa bị xé rách đau đến ngất đi, ngay sau đó Đỗ Long
không chút lưu tình tấn công liên tục làm cho cô ta nhận lấy nỗi thống khổ lớn
hơn. Những lời chất đầy sự tức giận kia của Đỗ Long rót đầy vào trong tai cô
ta, đâm sâu vào trong lòng cô ta. Điền Trung Phương Tử cảm giác trước mắt một
mảnh tối đen, dường như có vô số oan hồn nhào tới trên người mình, hung hăng
cắn xé, đồng thời thét chói tai: "Trả mạng cho ta..."
Nhìn từ phương diện khác mà nói, Điền Trung Phương Tử cảm thấy bản thân rất vô
tội, chuyện của mấy trăm năm trước có thể trách cô ta sao? Phương Tử mới chỉ
có hơn mười tuổi ... Nhưng mà Đỗ Long cũng chẳng nghĩ nhiều đến thế, khi Chiến
tranh Thế giới thứ hai diễn ra, ba mươi lăm triệu dân thường lại e ngại người
Nhật Bản chuyện? Có người không thích oan oan tương báo, Đỗ Long lại từ trước
đến nay đề xướng nợ máu trả bằng máu. Huống chi Điền Trung Phương Tử cũng
không phải một thiếu nữ thanh thuần thực sự, con gái của lão đại tổ chức Sơn
Khẩu năm ấy có thể tốt đến đâu? Những người bị hại trực hay gián tiếp trên tay
cô ta đã không còn là con số nhỏ.
Cho nên Đỗ Long không chút thương hại Điền Trung Phương Tử, sau khi thân thể
cô ta chết lặng.. dần dần, cô lại bắt đầu có cảm giác, cảm giác này hoàn toàn
khác hẳn với lúc trước. Đó là thứ cảm giác làm cho từng cái tế bào khắp cơ thể
đều vui mừng khôn xiết giống như là muốn bay lên trời...
Đỗ Long rất kinh ngạc, Điền Trung Phương Tử đúng là một xử nữ, nhưng đó cũng
không phải nguyên nhân khiến Đỗ Long ngạc nhiên. Hắn vốn nghĩ rằng nơi đó cùng
lắm chỉ nhỏ hẹp chút thôi, không ngờ sau khi đột phá tầng lá mỏng kia thì bên
trong ấy tầng tầng lớp lớp biến chuyển lặp lại, giống như đường cong uốn lượn
gấp khúc, muốn đi vào, mỗi một lần đều phải vượt mọi chông gai gian nan, thách
thức. Sự kích thích mãnh liệt này, những danh khí tầm thường tuyệt đối không
thể sánh bằng.
“Lẽ nào là cửu khúc Hồi Lang trong truyền thuyết” Đỗ Long rạo rực hưng phấn.
Súng của hắn cũng chỉ gặp bảo bối này mới phát huy lực công kích mạnh nhất.
Hắn không biết mệt mỏi mà đánh thẳng vào, nhưng không phải lần nào cũng có thể
thẳng đến hoa tâm.
Điền Trung Phương Tử tuy khí huyết đều đặn nhưng tuyệt đối không phải đối thủ
của Đỗ Long, bị giày vò đến sống đi chết lại, hồn bay phách lạc.


Cảnh Lộ Quan Đồ - Chương #826