Sát Khí


Người đăng: tuanh.kst@

Gần Thủy Lệ đều là khu dân cư chất lượng trung bình của huyện Võ Khê. Tất Đạt
Khải mà Hạ Hồng Quân nói chính là sống ở đây. Tất Đạt Khải là tay chân hung
hãn nhất trong các thủ hạ của Lý Võ Uy, nghe nói cũng từ quân đội ra. Người
này bụng dạ nham hiểm, ra tay độc ác, trên tay dính đầy máu tanh, khắp nơi đều
có kẻ thù. Chỉ là Lý Bá Thiên ở huyện Võ Khê không có người nào dám chọc vào,
ngay cả dẫn theo bọn chúng cái đám lâu la này cũng không có người nào dám đắc
tội, bọn chúng cũng càng ngang ngược không cố kỵ.

Bị Hạ Hồng Quân bắn vào đùi, thiếu chút nữa trực tiếp phế đi cái bộ phận quan
trọng nhất ngoài đầu và tim trên người ra. Đây là nỗi khổ mà Tất Đạt Khải mấy
năm gần đây chưa nếm qua. Cho nên gã hận Hạ Hồng Quân tận xương. Chính là gã
bắn tiếng muốn tiêu diệt Hạ Hồng Quân.

Phát súng kia của Hạ Hồng Quân không nhẹ cũng không nặng, Tất Đạt Khải sau khi
vào viện phẫu thuật về cơ bản không có trở ngại gì. Gã vốn định ở trong bệnh
viện lâu một chút, thuận tiện đem mấy cô y tá nhỏ, chơi trò chơi gì gì đó học
được từ các bệnh viện trong màn ảnh nhỏ Nhật Bản. Không ngờ thành phố Ngọc
Minh phái tới một tổ điều tra, Lý Võ Uy bị áp lực từ phía chính phủ, liền để
gã ẩn núp trước, tránh đầu ngọn gió. Tất Đạt Khải trực tiếp quay về nhà, mỗi
ngày còn có chuyên gia đặc biệt tới tiếp tục trị liệu cho gã.

Chuyện giống như vậy trước đây cũng đã trải qua. Vì vậy Tất Đạt Khải một chút
cũng không lo lắng vì mình, bệnh tình hơi tốt lên một chút, sắc tâm của gã lại
nổi lên, kêu đàn em kiếm nữ sinh cấp ba, chơi trò chơi biến thái ở trong nhà.


  • Pặc pặc, pặc pặc pặc...

Tiếng gõ cửa có quy luật lặp lại ba lần, đây là ám hiệu giao ước đưa cơm. Tên
đàn em ở trong phòng khách đang xem chương trình Got talent buồn tẻ, miệng lầm
bẩm hôm nay đưa cơm thật sớm. Gã bước tới mở hai lớp cửa ra, không đợi gã nhìn
rõ là người nào đứng ngoài cửa. Một nắm đấm lớn thu vào trong tầm mắt, đây
chính là ký ức cuối cùng trước khi gã bất tỉnh.

Hạ Hồng Quân một quyền đánh ngất tên đàn em kia, như gió lốc xông vào trong
phòng. Một tên đàn em khác đang xem TV nhìn thấy thế vô cùng kinh hãi, nhanh
chóng thò tay vào ngực. Hạ Hồng Quân vung tay lên, tiểu tử kia tay run run kêu
thảm lên. Chỉ nhìn thấy trên mu bàn tay của gã rõ ràng cắm một cây đinh thép
thô nhỏ bằng ngón tay út.


  • Giao cho cậu!

Hạ Hồng Quân nói, y không dừng lại chút nào xông về phía phòng ngủ, bàn chân
lớn đá vào cánh cửa, cánh cửa gỗ vừa dày vừa nặng vang lên “Bình” một tiếng
lớn bị đá bay. Tất Đạt Khải đang trên giường này nọ í é í é với nữ sinh cấp ba
giật mình kinh hãi. Gã vội vàng xoay mình lăn sang một bên, thuận tay lấy ra
một khẩu súng lục từ dưới gối.

Thân thể của Hạ Hồng Quân bổ nhào về phía trước, thân thể xoay giữa không
trung, hai tay huy động liên tục. Tất Đạt Khải vừa mới giơ súng lục định bắn
thì toàn thân run mạnh, hét thảm lên một tiếng thê lương. Chỉ nhìn thấy trên
tay gã không những máu tươi chảy ròng ròng, mà cái đồ vật hung dữ ở giữa hai
chân của gã lại cũng bị đóng một cây đinh thép.

Tất Đạt Khải quả nhiên dũng mãnh, dưới sự đau buốt gã lại còn có phản ứng. Gã
ném súng lục sang tay trái. Không đợi gã nhắm chuẩn, lại có một cây đinh thép
cắm vào cổ tay trái của gã.

Hạ Hồng Quân không cho Tất Đạt Khải cơ hội nữa, y trên mặt đất lăn một cái rồi
nhảy lên. Tất Đạt Khải vẫn muốn miễn cưỡng nhắm bắn nhưng Hạ Hồng Quân đã tới
trước mặt gã. Một tay đoạt súng lục, sau đó một tay dùng dao sắc gí vào cổ Tất
Đạt Khải, ép gã vào góc tường.

Đỗ Long bên ngoài cũng nhanh chóng giải quyết trận đấu, nữ sinh cấp ba trên
giường kia nhìn thấy sự thay đổi lớn trước mắt, hoảng sợ hét ầm lên, Hạ Hồng
Quân quay đầu lại quát:


  • Câm miệng, còn kêu nữa tôi sẽ giết cô! Lão Nhị, bên ngoài giải quyết xong
    chưa? Mau vào trong xử lý cô gái này.

Nữ sinh cấp ba hoảng sợ ngậm miệng lại, cô ta với lấy cái chăn đơn che cơ thể
mình lại, núp ở góc giường, run lẩy bẩy.

Đỗ Long rất bất mãn với cách xưng hô của Hạ Hồng Quân đối với mình, chẳng qua
Hạ Hồng Quân cố ý muốn báo thù tối qua, cho nên hắn cũng không có biện pháp
nào khác. Sau khi đi vào thấy nữ sinh kia bộ dạng mới chỉ mười sáu, mười bảy
tuổi, toàn thân run rẩy vô cùng sợ hãi. Đỗ Long an ủi nói:


  • Cô bé, cô đừng sợ, chúng tôi sẽ không làm thương cô đâu, cô chỉ cần nhớ
    không nhìn thấy bất cứ thứ gì là được rồi, rõ chưa?


  • Nói nhảm cái gì, mau đánh ngất đi!


Hạ Hồng Quân bực mình hét lên.

Cô bé kia không đợi Đỗ Long ra tay, cả người cô ta sau khi run rẩy đến một
trình độ nhất định rồi đột nhiên cứng đờ. Sau đó hai mắt trắng dã, ngã thẳng
tắp về phía trước, lộ ra nửa thân trắng mê người, cùng với các vết bầm ở mọi
chỗ sau lưng. Đó tự nhiên là công lao của Tất Đạt Khải.

Hạ Hồng Quân lấy dao nhẹ nhàng vạch vạch trên mặt Tất Đạt Khải, y âm hiểm nói:


  • Tất Đạt Khải, hai tay mày đã nhiễm máu tanh rồi, cho dù chết một trăm lần
    cũng không nhiều. Bọn tao thời gian có hạn, không có hơi sức giở trò bịp bợm
    gì với mày. Tao là chuyên gia tra tấn bức cung, tao mà hỏi mày cái gì hoặc mày
    chậm trễ hai giây trở lên, mày sẽ cáo biệt với thằng nhỏ của mày. Nếu mày
    không tin tao có thể lập tức thực hiện lời hứa của tao, có cần thử một chút
    hay không?

Tất Đạt Khải từ trong mắt Hạ Hồng Quân nhìn thấy sát khí lạnh như băng. Tất
Đạt Khải cũng là một lão binh, gã trước đây từng nghe chiến hữu nói qua giết
nhiều người trong mắt sẽ có sát khí. Bởi vậy gã đặc biệt thích giết người,
đáng tiếc thời đại hòa bình cơ hội giết người cũng không nhiều. Tất Đạt Khải
vẫn luyện không thành cái gọi là sát khí, cũng chưa nhìn qua người nào có sát
khí. Vì vậy gã nảy sinh nghi ngờ với lời nói của chiến hữu.

Hàn ý thấu xương đâm vào tim, chỉ là bốn mắt nhìn nhau cùng đối phương, toàn
thân Tất Đạt Khải đã sợ hãi đến mức nổi da gà, giống như chiến hữu của gã nói
năm xưa vậy. Người có sát khí chỉ cần một cái ánh mắt đã có thể khiến cho
những người bình thường như bọn chúng lạnh run trong lòng rồi.

Tất Đạt Khải biết loại người này toàn là hạng người lòng dạ độc ác. Gã vội
vàng gật đầu, chỉ sợ đối phương trực tiếp cắt đứt bảo bối của gã.

Hạ Hồng Quân lạnh lùng ép hỏi:


  • Hai người thợ mỏ của mỏ than Thiết Lĩnh kia có phải là mày giết hay không?

Tất Đạt Khải cả kinh, đang muốn suy nghĩ xem nên trả lời như thế nào, đột
nhiên cảm giác con dao sắc trước mắt trong tay người đáng sợ này khẽ run lên,
gã vội vàng đáp:


  • Là tôi giết, là tôi giết, phát súng đầu tiên bắn vào vai bọn họ, lúc bọn họ
    quay người chạy trốn tôi lại bắn một phát vào cái ót của bọn họ, tôi thừa
    nhận, bọn họ đều là do tôi giết.

Hạ Hồng Quân tiếp tục truy vấn nói:


  • Súng đâu? Bọn mày đem súng giấu ở đâu rồi?

Tất Đạt Khải lần này đáp không chút do dự:


  • Những khẩu súng đó đều bị lão Đại thu lại rồi, nghe nói chôn ở trong hầm mỏ
    rồi.

Hạ Hồng Quân hỏi:


  • Nghe nói? Chôn ở trong hầm mỏ nào?

Tất Đạt Khải đáp:


  • Hầm mỏ của mỏ than Thiết Lĩnh, ở cái đoạn vi phạm khai thác kia, chắc là
    chôn ở đó rồi. Tôi đã bị thương, là Tiếu lão tam phụ trách, cái này không liên
    quan đến chuyện của tôi mà!

Hạ Hồng Quân đã biết đồ vật muốn biết, thế là dùng cán dao đánh ngất Tất Đạt
Khải. Sau đó y tìm được điện thoại di dộng của Tất Đạt Khải. Từ trong đó tìm
ra số điện thoại của Lý Võ Uy, gọi đi.


  • Alô, Khải Tử, chuyện gì? Tôi đang bận.

Lý Võ Uy trong điện thoại thở hổn hển nói.

Hạ Hồng Quân vừa nghe âm thanh bên cạnh liền liên tưởng đến tên khốn khiếp này
đang làm chuyện giống hệt với Tất Đạt Khải, y lạnh lùng nói:


  • Lý Bá Thiên phải không? Mày tốt nhất lập tức giúp thủ hạ mày gọi điện thoại
    kêu một xe cứu thương tới. Nếu không gã sẽ đổ máu quá nhiều mà chết, đợi tao
    tiêu diệt hết thủ hạ của mày, chính là ngày chém đầu mày, từ từ đợi nhé!


Cảnh Lộ Quan Đồ - Chương #82