Người đăng: tuanh.kst@
Trong phòng khách của lầu trúc, Hạ Hồng Quân bị trói và xiềng xích khóa chặt
bị đẩy đến trước mặt Cát Quân trước tiên. Hơn mười khẩu súng chỉ vào Hạ Hồng
Quân, sợ anh ta bùng lên làm khó dễ. Uy danh của mèo rừng quả thực không phải
dùng để trưng cho đẹp.
Cát Quân ngồi cách vài mét nhìn chằm chằm Hạ Hồng Quân mặt. Hạ Hồng Quân môi
mím chặt, đôi mày kiếm rủ xuống, mắt hổ ngậm uy, anh ta trừng trừng nhìn Cát
Quân không chút nào nao núng. Tuy rằng hai tay bị dây thừng trói chéo ở sau
lưng, nhưng Hạ Hồng Quân vẫn ngẩng đầu ưỡn ngực. Thần thái uy vũ khiến Cát
Quân dường như nhìn thấy tình cảnh mấy năm trước...
Cát Quân nhìn một hồi mới hài lòng nói:
- Đúng là mày, mấy năm rồi... Mèo rừng, thời gian trôi qua nhanh quá nhỉ. Mày
đến chòm râu đều dài như thế rồi. Tuy nhiên hình dạng của mày vẫn không thay
đổi. Tao nghe nói mày đã xuất ngũ, không ngờ... Mày rõ ràng vẫn rơi vào trong
tay tao. Như thế này chẳng lẽ chính là câu lưới trời tuy thưa nhưng khó lọt mà
người Trung Quốc chúng mày thường nói?
Tay của Hạ Hồng Quân đã nắm được dao nhỏ, đang thong thả cắt dây thừng. Tuy
nhiên cho dù cắt được dây thừng thì vẫn còn xiềng xích khóa trái hai tay hai
chân. Sau lưng lại có người nhìn chằm chằm. Hạ Hồng Quân cũng không cảm giác
mình có bao nhiêu cơ hội, có lẽ... chỉ có thể chờ Đỗ Long rồi.
Nghe được lời cảm thán của Cát Quân..., Hạ Hồng Quân nghiêm nghị nói:
- Năm đó không một dao cắt cổ mày, tao vẫn rất tiếc nuối.
Cát Quân mỉm cười, nói:
- Có đôi khi một số việc nhỏ ngẫu nhiên thường thường sẽ thay đổi hướng đi
của tương lai. Ngày đó mày uy phong như vậy, nhất định không thể tưởng được có
một ngày lại rơi vao tay kẻ bị mày một cước đá ngất... tùy ý giết chết... Ha
hả... Năm đó lão đại không giết Long Nguyệt mà nuôi gã ta giống nuôi chó, tao
còn cảm thấy không đúng. Bây giờ tao đột nhiên lại hiểu suy nghĩ của lão đại,
một phát bắn chết mày thật là lợi cho mày quá...
Hạ Hồng Quân trong lòng một trận lạnh cả người.Anh ta nếu như không muốn chịu
nhục, bây giờ tự sát là lựa chọn tốt nhất. Chỉ có điều anh ta còn tại hy vọng
kỳ tích xuất hiện, cho nên anh ta nhất định phải hết sức thu hút sự chú ý của
Cát Quân và thuộc hạ của y để cho Đỗ Long tranh thủ thời gian. Anh ta cười
nhạt nói:
- Tao sẽ không khuất phục mày đâu. Tốt nhất mày nên lập tức giết tao, nếu
không mày nhất định sẽ hối hận!
Cát Quân mỉm cười, y nói:
- Long Nguyệt năm đó cũng là một kẻ rắn rỏi, kết cục của gã ta màyr ất rõ.
Mày so với gã ta có thể kiên trì được lâu hơn sao? Ồ, thiếu chút nữa quên,
Long Nguyệt đã đến đây trước chúng mày một ngày, gã ta đã nói hành tung của
chúng mày cho tao biết.
Hạ Hồng Quân cười nhạt nói:
- Mày nói dối! Long Nguyệt chắc chắn sẽ không phản bội tao!
Cát Quân lắc lắc đầu, nói:
- Mày quá ngây thơ rồi, Long Nguyệt đã không còn là Long Nguyệt của năm đó
nữa rồi. Bây giờ thuốc phiện chính là tất cả của gã ta, còn tao lại nắm giữ
thuốc phiện, chẳng khác nào nắm giữ gã ta. Ở trong lòng gã ta, tao chính là
thần. Mày tuy rằng đã cứu gã, đáng tiếc mày không thể tiếp tục cứu gã được
nữa. Cho nên gã ta cuối cùng đã lựa chọn phản bội... Long Nguyệt, tại sao còn
không ra đây cùng với đội trưởng cũ ôn chuyện xưa?
Theo lời Cát Quân nói..., một người thất tha thất thểu bị đẩy đi ra, người đó
đúng là Long Nguyệt. Chỉ thấy mặt gã ta không còn chút máu, gầy như que củi,
tóc đã hoa râm. Trên người gã ta hoàn toàn nhìn không ra phong thái anh hùng
đặc chủng. Thuốc phiện đã phá hủy chí khí và thân thể gã.
- Tiêm cho tôi một mũi, tôi không chịu nổi rồi, mau tiêm cho tôi một mũi, cầu
van anh...
Long Nguyệt gục ở trước mặt Cát Quân, đau khổ cầu khẩn nói.
Thấy như vậy, Hạ Hồng Quân ảm đạm nhắm mắt lại, khóe mắt lại ướt át.
- Không đành lòng nhìn sao?
Cát Quân cười lạnh nói:
- Không cần tới nửa năm, mày cũng sẽ biến thành như vậy. Tao thực sự chờ mong
bộ dạng mày quỳ trước mặt cầu xin tao... Đúng rồi...
Cát Quân đột nhiên khẩn trương nói:
- Võ Lũng, chúng mày đã kiểm tra hàm răng của nó chưa? Trong miệng bọn này
luôn cất giấu cái răng độc đấy. Năm đó nếu như Long Nguyệt không xỉu gần chết,
chúng ta cũng không cách nào bắt sống gã.
Hạ Hồng Quân trong lòng co lại, phải nắm chặt cơ hội tự sát cuối cùng, nhưng
lại do dự một chút. Trong lúc đang do dự, Võ Lũng nhanh chóng kịp phản ứng vội
vàng bóp lấy hai má của anh ta, Võ Lũng cảm giác Hạ Hồng Quân sẽ dùng sức cắn,
gã ta vội vàng kêu lên:
- Mau lấy miếng vải... cục đá gậy gỗ cái gì cũng được... Nhét miệng của nó
trước đã! Mẹ nó, tao thế nào mà lại quên cái này, chúng mày cũng không nhắc
tao!
Hạ Hồng Quân ra sức giằng co, thậm chí anh ta dùng ngón tay bắn bay dao nhỏ.
Trên mặt Võ Lũng rạch một đường vết máu. Bọn chúng bao gồm cả Võ Lũng đều liều
mạng vây lại ngăn chặn Hạ Hồng Quân.
Hạ Hồng Quân dù sao cũng chịu thiệt là toàn thân đều bị trói chặt cứng, ngoại
trừ dùng sức vặn vẹo thân thể ra không có cách nào khác. Khi miếng vải nhét
chặt miệng anh ta, lòng Hạ Hồng Quân liền trầm xuống. Anh ta đã mất đi cơ hội
tự sát cuối cùng. Nếu Đỗ Long cũng thất thủ, như vậy bọn họ thật sự xong rồi.
Nghĩ đến tình trạng thê thảm của Long Nguyệt, Hạ Hồng Quân không rét mà run...
Hạ Hồng Quân giống như nổi điên tiếp tục dùng sức giãy dụa, mấy người cũng áp
chế không nổi. Trong đại sảnh xảy ra một trận hỗn loạn, thậm chí có người bởi
vậy mà bị ngã sấp xuống. Cát Quân bất mãn nói:
- Chúng mày tại sao vậy, đến kẻ bị trói thành cái bánh chưng cũng không khống
chế nổi... Đẩy nó tới đây cho tao, tao muốn đích thân tiêm cho nó mũi đầu
tiên, ha hả... Mèo rừng ơi mèo rừng. Sau khi nếm được ngon ngọt, mày sẽ ngoan
ngoãn biến thành thú cưng tao nuôi dưỡng...
Hạ Hồng Quân ra sức giãy dụa bị cưỡng ép đẩy đến trước mặt Cát Quân. Anh ta
hung hăng trừng mắt nhìn Cát Quân, ánh mắt tràn đầy kiên nghị và bất khuất,
đôi mày kiếm dựng ngược, mắt hổ trợn lên... Tuy rằng mồm bị bịt chặt, Hạ Hồng
Quân vẫn ngẩng đầu ưỡn ngực, không hề có chút khuất phục. Võ Lũng muốn ấn anh
ta quỳ xuống trước mặt Cát Quân, nhưng thân thể của anh ta giống như cột trời.
Đầu đội trời chân đạp đất, thà bị gãy chứ không chịu cong.
Nhưng mà Hạ Hồng Quân vẫn không cách nào ngăn cản được chuyện sắp xảy ra. Ống
tay áo của anh ta bị vén lên, Cát Quân cầm một ống kim tiêm, cười tủm tỉm nhìn
vẻ mặt của Hạ Hồng Quân, muốn đâm lên trên cánh tay anh ta.
Hạ Hồng Quân mắt nhìn như muốn nứt ra, dốc hết toàn lực giằng co. Đúng lúc đó,
đột nhiên có người nhìn thấy một đoạn dây thừng nằm chỏng chơ dưới đất và hai
tên đàn em ngã xuống đất hôn mê bất tỉnh, liền nói:
- Có chuyện gì vậy? Tên tiểu cảnh sát đi đâu rồi?
Cát Quân trong lòng chấn động, ngẩng đầu nhìn bốn phía. Lúc này một tên đàn em
đội mũ quân đội màu xanh đứng ở bên cạnh Hạ Hồng Quân đang dùng sức áp chế Hạ
Hồng Quân đột nhiên giơ tay bắt lấy cánh tay của Cát Quân. Nhanh như thiểm
điện túm lấy ống tiêm, hắn chính là Đỗ Long! Không biết từ khi nào Đỗ Long
không ngờ đã thoát khỏi dây trói, và lăn lộn tới bên người Cát Quân.
Cát Quân phản ứng cực kỳ nhanh, nhưng cũng không nhanh bằng Đỗ Long. Chỉ thấy
Đỗ Long lật tay chính là một mũi tiêm, đâm vào cánh tay Cát Quân. Cát Quân
quát to một tiếng, giãy dụa muốn chạy thoát. Nhưng cánh tay của y lại bị Đỗ
Long bắt được, hoàn toàn không có cách nào giãy ra.
Thời gian chỉ trong nháy mắt, ống kim tiêm kia đã dâm vào cánh tay Cát Quân.
Người bên cạnh trợn mắt há hốc mồm mà nhìn cảnh tượng này. Thời điểm chờ bọn
chúng phản ứng lại, Đỗ Long đã túm lấy súng lục trên lưng Cát Quân, túm lấy
Cát Quân che ở trước mặt, súng lục dí vào não Cát Quân, hắn quát to:
- Cát Quân ở trong tay tao, chúng mày hãy bỏ hết vũ khí trên người xuống, lùi
ra khỏi phòng!