Ngụy Biện


Người đăng: tuanh.kst@

Chỉ trong nháy mắt Đỗ Long đã cảm nhận được ý nghĩ của anh ta. Hai thương nhân
kia đều là đại diện của doanh nghiệp bị Trần thị ép nhận hàng mà họ cung cấp.
Trần Tử Giang đã hứa chỉ cần bọn họ cướp được chiếc điện thoại, kính râm và
những thứ có thể cất đồ khác trên người Đỗ Long, anh ta đảm bảo trong năm năm
tới sẽ giành cho bọn họ thêm nhiều ưu đãi và được bảo đảm quyền lợi. Vì nhìn
thấy món lợi trước mắt, nên hai thương nhân kia đã nhắm mắt đưa chân, diễn vai
cường đạo trong buổi chào bán công khai này.
Chưa đến hai phút, hai tên cướp đồ đó không may đã bị bảo vệ bắt lại, nhưng
kính, điện thoại và những thứ đã mất của Đỗ Long thì không tìm thấy.
- Những tên cướp vặt này chắc chắc còn có đồng bọn, đồ chúng đã đưa cho đồng
bọn rồi!
Trần Tử Giang đau đớn nói:
- Chu tiên sinh, với năng lực phía Myanmar, đồ đã mất đó chỉ sợ khó mà tìm
lại được. May mà buổi chào bán mới vừa mở cửa, bắt đầu lại vẫn còn kịp. Chu
tiên sinh, chi bằng hãy dùng điện thoại của tôi chụp ảnh đi, chiếc này dùng
cũng rất tốt.
Di động của Trần Tử Giang có chức năng lưu trữ đám mây, sau khi chụp hoặc
chỉnh sửa có thể trực tiếp tải lên tài khoản đám mây của anh ta. Anh ta định
dùng cách này để xác nhận xem phải chăng điện thoại của Đỗ Long thật sự có vấn
đề, đồng thời, có thể tìm ra quy luật của những ký hiệu mà Đỗ Long đã ghi lại.
Đỗ Long lạnh nhạt nói:
- Không cần đâu, ý tốt của cậu tôi xin nhận. Vì sự hợp tác vui vẻ giữa hai
bên, những chuyện như thế này ít xảy ra một chút là tốt nhất.
Trần Tử Giang giả bộ hồ đồ nói:
- Chu tiên sinh nói gì? Tôi nghe không hiểu.
Đỗ Long vỗ vỗ tay, bên cạnh bỗng xuất hiện hai người thanh niên, bọn họ đưa
theo một người đi tới trước mặt Đỗ Long. Trần Tử Giang nhìn thấy người kia mặt
bỗng biến sắc, bởi người đó chính là người mà anh ta sai đi mua kem.
Tên đó bị đẩy ngã xuống trước mặt Đỗ Long và Trần Tử Giang, hai người thanh
niên cung kính đưa cho Đỗ Long điện thoại và kính râm. Đỗ Long nói với vẻ hào
phóng:
- Cầm sang cho tổng giám đốc Trần xem, để ông ấy khỏi lúc nào cũng nhớ đến
nó.
Đồ được đưa đến trước mặt Trần Tử Giang, da mặt anh ta dày như bức tường, chút
chuyện này không khiến anh ta lúng túng chút nào. Vì lòng hiếu kỳ anh ta vẫn
đeo chiếc kính lên nhìn thử, chiếc kính râm đó không có vấn đề gì, nhãn hiệu
này Trần Tử Giang cũng rất quen, không hề có dấu tích bị sửa chữa.
Còn chiếc di động cũng là loại thường được bán trên phố, không có bất kỳ dấu
tích ngụy trang nào, Trần Tử Giang nhận ra mình quá ngây thơ. Cứ coi như thật
sự có người phát minh ra một thiết bị có thể nhìn xuyên đá thì cũng không thể
lập tức làm nhỏ lại rồi lắp vào điện thoại hoặc kính râm được.
Trần Tử Giang trả lại chiếc kính mắt cho hai người kia, đồng thời mặt trầm
xuống, đạp cho tên đen đủi vừa mới bò lên được ở sau lưng mình một cái ngã
lăn, anh ta phẫn nộ quát:
- Trần Tổ Chương! Tôi bảo cậu đi mua kem, sau cậu lại chạy tới cướp đồ của
Chu tiên sinh hả? Ai bảo cậu làm như vậy? Nói mau!
Trần Tổ Chương không biết nên trả lời thế nào, lúc cậu ta bối rối bò lên quỳ
cầu xin Trần Tử Giang, chợt thấy mũi chân trái Trần Tử Giang nghiêng sang bên
trái hai cái, Trần Tổ Chương nhìn sang bên trái chỉ thấy Trần Quế Quân lạnh
lùng đứng nhìn bọn họ ở phía xa. Trần Tổ Chương lấy sức kêu to lên:
- Chính là anh ta, là cậu ba, là cậu ba bảo tôi làm thế này.
Trần Quế Quân không nói gì, anh ta chỉ thản nhiên nhìn Trần Tổ Chương, nói:
- Lão ngũ, tôi nhớ mặt cậu rồi.
Sau đó Trần Quế Quân nhìn Trần Tử Giang nói:
- Anh cả, anh nghĩ Chu tiên sinh có tin không?
Một lần nữa Trần Tử Giang bay lên đá Trần Tổ Chương ngã lăn, anh ta trầm mặt
nói:
- Đừng nói Chu tiên sinh, ngay cả ta cũng không tin. Cậu luôn biết nghe lời,
sao có thể làm ra chuyện này được. Lão ngũ, cậu dám nói xấu lão Tam, cậu chán
sống à, cút ngay về khách sạn cho tôi, trở về tôi sẽ xử lý cậu. Nếu cậu dám bỏ
chạy, sau này đừng về nhà nữa!
Trần Tổ Chương chạy bán sống, Trần Tử Giang vẻ mặt vẻ xấu hổ, nói với Đỗ Long:
- Chu tiên sinh, thật sự xin lỗi, nhất định tôi sẽ cho ngài một lời giải
thích thỏa đáng.
Đỗ Long đeo kính râm, cầm lấy di động tiếp tục đi chụp đá thô. Hai người thanh
niên kia không hề nói gì, nhanh chóng biến mất vào trong đám đông. Trần Tử
Giang chỉ gây chuyện không đâu, anh ta vẫn theo sát Đỗ Long, nhàm chán quá nên
lại nghĩ ra các chủ ý khác.
Chào bán công khai ngày đầu tiên với Đỗ Long đã trôi qua với bất ngờ mà không
chút nguy hiểm nào, mặc dù có rất nhiều người đang âm thầm chú ý nhất cử nhất
động của hắn. Nhưng so với số người đang chú ý tới Thẩm Băng Thanh thì đúng là
một kiến một voi. Ở mỗi một khối đá thô mà Thẩm Băng Thanh dừng chân, đều có
rất nhiều người đang ghi chép, cụ thể là tới cấp tích tắc. Mọi người muốn
thông qua cách này để tìm kiếm manh mối chưa biết.
Thẩm Băng Thanh cố ý chơi trò trốn tìm với bọn họ, thỉnh thoảng dừng lại trước
những khối đá thô lớn rất lâu, rồi vẽ vẽ viết viết sổ ghi chép. Ký hiệu của
những khối đá thô đó bỗng được vô số người dùng bút đỏ đánh dấu lại một cách
rõ ràng.
Còn bên phía Lâm Nhã Hân, có Du Tinh Thần cũng là một cao thủ cược thạch, và
đang có vô số người theo dõi anh ta. Dư Tinh Thần cũng giống với những cao thủ
cược thạch khác, xem đá thô với vẻ mặt không biểu cảm. Nếu cảm thấy hấp dẫn
anh ta sẽ ghi lại vào sổ, và đương nhiên, nếu không hứng thú anh ta cũng sẽ
giả vờ viết thứ gì đó. Ở cái nơi mà mỗi người đều tự làm theo ý mình và xung
quanh lúc nào cũng có người theo dõi này, thì đây cũng là hành động bất đắc
dĩ.
Đá thô trong buổi chào bán công khai mùa thu nhiều hơn hai nghìn viên và chất
lượng rõ ràng cũng cao hơn so với trong phiên đấu giá công khai mùa xuân, điều
này cũng đã trở thành thông lệ rồi. Dó đó thực lực của những nhà buôn, người
cược thạch đến tham gia cũng mạnh hơn nhiều so với ba mùa kia, đây cũng là một
thông lệ.
Bởi vì số lượng nguyên liệu nhiều hơn nên thời gian diễn ra buổi chào bán mùa
thu kéo dài thêm hai ngày so với phiên mùa xuân, tổng cộng sẽ diễn ra trong
vòng mười hai ngày. Sáng sớm ngày hôm sau đấu giá công khai cũng mới được bắt
đầu.
Một ngày đi quan sát, mắt Đỗ Long cũng hoa hết cả, trên chiếc xe buýt về khách
sạn, hắn nhắm nghiền mắt nói chuyện với Trần Tử Giang:
- Đừng làm phiền tôi, chín giờ tối nay tôi sẽ đưa danh sách những viên đá có
giá trị ở khu đấu giá công khai cho cậu.
Trần Tử Giang hiểu ý, nói:
- Chu tiên sinh cứ nghỉ đi, mọi chuyện nhờ cậy cả vào Chu tiên sinh.
Đây là chiếc xe Trần thị thuê, trên xe đều là người mình cả, những thầy cược
thạch mà Trần thị mời tới cũng bắt đầu thảo luận, bọn họ cũng muốn thể hiện
năng lực của bản thân một chút. Dư Tinh Thần đi rồi nhưng lại có một Chu Dịch
Thăng tới thế chân, nếu bọn họ không cố gắng thì sau này đến chão loãng cũng
không có mà ăn.
Về tới khách sạn Đỗ Long từ chối lời đề nghị cùng mọi người tụ tập dùng cơm
của Trần Tử Giang, hắn bảo phục vụ mang cơm lên phòng. Thẩm Băng Thanh và Tống
Tư Nhạn thấy thế đã bảo phục vụ làm một bàn bên phòng Đỗ Long, ba người bọn họ
cùng tụ tập, điều này làm Trần Tử Giang – người luôn một lòng săn đón Đỗ Long-
cảm thấy bực bội trong lòng.
Vương Hằng Sinh nhìn ra sự không hài lòng của cậu ta, an ủi:
- Chu tiên sinh là vị cao nhân hiếm thấy, người như vậy chỉ có thể gặp mà
không thể cầu được. Muốn hợp tác lâu dài thì phải chiều theo ý tứ của hắn,
tuân thủ từng bước, quá vội vàng sẽ gây ra phản ứng ngược đấy.
Địa vị của Vương Hằng Sinh trong ngành này khá cao, Trần Tử Giang cũng phải nể
mặt, cậu ta hổ thẹn nói:
- Đúng thật là tôi quá nóng lòng, đa tạ ông Vương đã chỉ giáo. Chu tiên sinh
thần bí khó lường, thời gian tiếp xúc với ông ấy quá ngắn, ngài và ông ấy tiếp
xúc với nhau lâu rồi, ngài hiểu ông ta chứ?


Cảnh Lộ Quan Đồ - Chương #802