Người đăng: tuanh.kst@
Mọi người nhanh chóng đầu hàng trước tấm ngọc bài kỳ lạ kia, Đỗ Long quan sát
rất lâu rồi, mắt cũng đã mỏi, hắn đành từ bỏ việc tiếp tục nghiên cứu, đề nghị
trở về khách sạn nghỉ ngơi, Trần Tử Giang đồng ý ngay. Thế là bọn Đỗ Long cùng
với cả Tống Tư Nhạn đang vui mừng cầm khối ngọc Phỉ Thúy mà Thẩm Băng Thanh đã
giải giúp cô, trở về khách sạn. Cuối cùng cô ta cũng không nỡ bán đi miếng
ngọc đó, nói là giữ lại làm kỷ niệm.
Sau khi về tới khách sạn Đỗ Long lấy cớ phải tắm rửa nghỉ ngơi, về đến phòng
hắn liền khóa trái cửa lại. Hắn lôi chiếc điện thoại mà Hạ Hồng Quân nhét cho
hắn ra, chỉ thấy trong phần tin nhắn có một số điện thoại, hắn liền gọi tới số
đó, lập tức điện thoại truyền tới giọng nói của Hạ Hồng Quân.
Hạ Hồng Quân nói:
- Đậu phộng, chúng tôi đã gặp hươu cao cổ, bọn họ nhiều nhất cũng chỉ có thể
mật báo, không giúp được gì cả. Nếu cậu thật sự muốn làm chuyện kia, vậy thì
phải dựa vào chính bản thân cậu rồi.
Đỗ Long nói:
- Chuyện của anh đã giải quyết được chưa? Nếu không thể thì thôi vậy.
Hạ Hồng Quân nói:
- Có lẽ cùng lúc có thể giải quyết cả hai việc, nhưng ít nhất cũng cần mấy
ngày, cậu được nghỉ dài thế sao?
Đỗ Long nói:
- Tôi có thể không tham gia cuộc đấu giá ngầm, đi trước vài ngày không thành
vấn đề, cùng lắm thì tới báo cáo chậm vài ngày. Chỉ cần báo trước với lãnh đạo
một câu, chắc không có vấn đề gì.
Hạ Hồng Quân nói:
- Vậy tôi sẽ bắt đầu chuẩn bị, sau khi kết thúc đấu giá sẽ lập tức tiến hành
công việc.
Đỗ Long nói:
- Được, anh định làm thế nào? Nói qua điện thoại có tiện không?
Hạ Hồng Quân nói:
- Chắc là được, nhưng vẫn nên cẩn thận một chút. Tôi hiểu khá rõ tình hình,
kế hoạch cứ để tôi lo, hai ngày nữa làm xong kế hoạch tôi sẽ liên lạc lại với
cậu.
Đỗ Long nói:
- Được, lần chào bán công khai này không có chuyện gì của tôi, vậy anh làm
việc đi.
Đỗ Long nói rất đúng, lần chào bán công khai này thật sự không cần tới hắn.
Sáng sớm hôm sau, mọi người cùng lên xe buýt vào trung tâm giao dịch Phỉ Thúy.
Sau đó gần như tất cả mọi người đều chen lấn đến đại sảnh cược thạch, xông về
phía bây giờ vẫn là thứ đá đồ chơi, nhưng chỉ cần giải ra thì đó sẽ là món đồ
rất đáng giá…
Đỗ Long ung dung đi vào đại sảnh cược thạch, Trần thị có mấy thầy cược thạch
nhưng chỉ có một người ở lại bên cạnh Trần Tử Giang, bọn họ theo sát Đỗ Long
từng bước.
Đỗ Long không để ý tới bọn họ, hắn tìm nơi ít người, rồi lôi điện thoại ra
chụp liên tiếp những nguyên liệu thô lớn nhỏ được bày trên mặt đất.
Đúng vậy, hắn đang chụp ảnh nguyên liệu thô, trong sảnh cược thạch này chỉ cần
không cầm búa đến đập, hoặc không vẽ linh tinh lên bề mặt nó, và cả việc
chuyển nó đi thì chuyện chụp vài bức ảnh chẳng ai quản lý cả.
Với nhãn lực hiện nay của Đỗ Long, hắn chỉ cần một giây là có thể nhìn thấu
bên trong một viên đá thô có hàng hay không, giá cả như thế nào hắn cũng đều
nắm rõ. Mỗi lần chụp một bức ảnh, hắn đều dùng chức năng chỉnh sửa, đánh dấu
lên bức ảnh đó. Mặc dù Trần Tử Giang vẫn đang theo sát Đỗ Long, cũng nhìn thấy
hắn đánh dấu vào các bức ảnh nhưng chẳng hiểu hắn định làm gì.
Thầy cược thạch mà anh ta đưa tới cũng nhìn thấy hành động của Đỗ Long, xem
lại một cách kỹ lưỡng những viên đá thô tương ứng. Thầy cược thạch đó đã nắm
được đôi chút, nhưng chuyện cược thạch chỉ cần sai một ly là đi một dặm, nên
cho dù có đoán ra vài phần gã cũng không dám bảo đảm nói rằng mình đã giải mã
được những dấu hiệu kia của Đỗ Long.
Đỗ Long biết bọn họ đang nhìn lén, nhưng hắn cũng không thèm để ý, lần này vốn
muốn hợp tác với Trần thị, Trần thị kiếm được tiền hắn cũng sẽ được chia không
ít. Tuy để Lâm Nhã Hân độc chiếm có thể kiếm nhiều hơn, nhưng Lâm Nhã Hân vừa
đầu tư một tỷ vào công ty mới hợp tác với Kỷ gia. Việc làm ăn của nhà máy
dược, còn chuyện đầu tư của xã Mãnh Tú nữa đều cần đến tiền, cố gắng lắm mới
chuẩn bị được năm trăm triệu đến đây. Trong số này còn có ba trăm triệu là
khoản vay ngắn hạn không lãi suất từ Khâu Hải Xuyên - giám đốc ngân hàng ở
thành phố Lỗ Tây, vậy nên Lâm Nhã Hân không thể độc chiếm nhiều nguyên liệu
tốt như vậy được. Đó cũng là lý do vì sao Đỗ Long định thông qua việc hợp tác
với Trần thị và Kỷ gia để thu lợi lớn.
Nói thì nói thế, nhưng những nguyên liệu tốt, đẹp, giá rẻ vẫn phải để cho Lâm
Nhã Hân.
Số lượng người tham gia buổi chào bán công khai mùa xuân và mùa thu ở Myanmar
là như nhau. Bởi chính phủ Myanmar hạn chế số người trực tiếp vào trung tâm
giao dịch ngọc thạch, nhưng ngay cả như thế, chuyện một đám người vây quanh
một khối đá thô thỉnh thoảng vẫn diễn ra. Đối với những nguyên liệu đã quen
này Đỗ Long thường không có hứng thú, nhưng giờ có Trần thị nâng đỡ, nên hắn
chen lên xem một chút, sau khi chụp được ảnh thì quay người bỏ đi, hành động
của hắn khiến người ta giật mình.
- Sao có thể nhanh như vậy!
Trần Tử Giang hỏi nhỏ thầy cược thạch bên cạnh mình.
Người kia cười khổ nói:
- Tôi cũng không rõ, thường thì không thể xem nhanh như vậy được, nhưng… Có
lẽ ông Chu có bí quyết đặc biệt gì đó…
Đồng ngành tương kị, mỗi một thầy cược thạch đều có riêng cho mình những bí
quyết và kinh nghiệm riêng. Bọn họ thường không tiết lộ cho nhau biết, càng
không thể truyền thụ cho người khác, nên thầy cược thạch của Trần thị kia cũng
chì có thể đoán mà thôi.
Trần Tử Giang cẩn thận quan sát nhất cử nhất động của Đỗ Long, trong đầu anh
ta đột nhiên lóe lên một ý niệm, liệu... điện thoại hay chiếc kính râm của Chu
Dịch Thăng... thực ra là một thiết bị tiên tiến có thể nhìn xuyên đá thô?
Trần Tử Giang càng nghĩ càng kích động, Chu Dịch Thăng có thân phận thần bí,
ngay cả Trần thị cũng không điều tra ra lai lịch của hắn, người như vậy rất có
khả năng là nhân viên đặc biệt của chính phủ hoặc quân đội, nói không chừng...
Hắn là nhà khoa học của viện nghiên cứu gì đó, phát minh ra loại kỹ thuật mới
gì đó...
Trần Tử Giang càng nghĩ càng cảm thấy phán đoán của mình không sai. Anh ta vẫy
tên thuộc hạ vẫn theo mình ở đằng xa lại, ghé vào tai gã nói nhỏ vài câu. Tên
thuộc hạ kia nhận lệnh rồi đi thẳng. Trần Quế Quân nhìn người rời đi đó, nói
với Trần Tử Giang:
- Anh Đường, anh bảo cậu ta đi làm gì vậy?
Trần Tử Giang cười ha hả, nói:
- Trời quá nóng, tôi bảo cậu ta đi mua kem ly để mọi người giải khát. Không
biết nơi quỷ quái này có loại thực phẩm xa xỉ đó không nữa…
Trần Quế Quân không tin mấy lời quỷ quái đó của anh ta, nhưng hành động lần
này Trần Tử Giang làm chủ. Bất kể là sau này có xảy ra chuyện gì đi chăng nữa
cậu ta cũng không có liên quan, nên sau khi thuận miệng hỏi xong Trần Quế Quân
cũng không nhắc lại.
Khi Đỗ Long đi tới trước một khối nguyên liệu thô định chụp ảnh thì có hai
thương nhân, bên trái một người, bên phải một người, chen chúc đến trước mặt
hắn. Sau đó hai người này quay ra cãi nhau, Đỗ Long đang định quay người đi
không ngờ hai thương nhân kia bắt đầu đánh nhau, xô xô đẩy đẩy chạy về hướng
Đỗ Long.
Đỗ Long bị hai người đụng phải một cái thì lảo đảo, ngay sau đó chiếc di động
trong tay bị cướp đi, kính mắt cũng không thoát khỏi.
- Cứu với! Cướp đồ!
Đỗ Long hốt hoảng kêu lên. Buổi chào bán công khai Myanmar này vì có cách thức
bảo vệ và trừng phạt nghiêm ngặt, nên đây là lần đầu tiên xảy ra chuyện như
thế này. Bảo vệ đều đứng nói chuyện ở phía xa, lúc chạy tới hai tên kia đã lục
lấy túi tiền trên người Đỗ Long, rồi quay đầu chạy mất.
Chuyện xảy ra khiến mọi người sợ hãi, đợi kẻ cướp chạy mất rồi Trần Tử Giang
mới vội vàng chạy đến bên cạnh Đỗ Long, ân cần đỡ Đỗ Long lên, nói:
- Chu tiên sinh, ngài không sao chứ?
Đỗ Long cười lạnh trong lòng, dù hắn không lường trước được màn kịch này,
nhưng khi hai tên kia đến gần hắn, hắn đã nghi ngờ rồi. Trần Tử Giang đưa tay
ra đỡ là tự chui đầu vào rọ…