Điều Tra! Không Điều Tra!


Người đăng: tuanh.kst@

Đỗ Long im lặng, ánh mắt của hắn quét qua một một góc của văn phòng, đột nhiên
đi tới trước bàn làm việc, cầm lấy ống tai nghe của máy bàn. Sau khi nhìn kỹ,
khóe miệng Đỗ Long lộ ra một tia cười lạnh. Hắn với tay ra sau lưng “Vù” một
tiếng rút ra con dao găm cảnh sát, tiếp theo liền cạy ống tai nghe ra. Một cái
máy nghe trộm mini của gián điệp thường thấy trong phim xuất hiện trước mặt Mã
Quang Minh.

Lông mày Mã Quang Minh nhướng lên, y thật sự phẫn nộ rồi. Đỗ Long lại lắp ống
nghe trở về trạng thái chỗ cũ. Hắn nháy mắt với Mã Quang Minh, tức giận nói:


  • Nếu trên tỉnh đã có quyết định rồi, vậy chúng ta còn có biện pháp gì? Đành
    phải làm theo. Chú Mã, chú nên sớm cho cháu biết ý của tỉnh, hại cháu nóng
    lòng lập công bám theo một bộ đội đặc chủng. Có thể sống quay về quả thực là
    vô cùng may mắn rồi!

Mã Quang Minh hiểu ý, kiềm chế cơn phẫn nộ lại, cười khổ nói:


  • Ai bảo cháu quen tắt điện thoại của chú. Về sau không được làm như vậy.
    Cháu quả thực là vô tổ chức vô chính phủ vô lãnh đạo vô pháp vô thiên rồi!

Đỗ Long trầm mặc một lúc, nói:


  • Bất kể như thế nào, Hạ Hồng Quân không có giết cháu, ân tình này cháu phải
    trả lại y. Y nói y không giết người, cháu phải điều tra rõ ràng cho y, tìm ra
    nguyên nhân cái chết thật sự của người chết. Chút yêu cầu này, chỉ là liên
    quan đến các tiểu nhân vật. Chú Mã, chú có có thể giúp cháu hay không?

Mã Quang Minh cau mày nói:


  • Cháu muốn điều ra như thế nào?

Đỗ Long nói:


  • Hiện trường mỏ than Lam Hà nhất định đã bị phá hoại không còn dấu vết, cháu
    chỉ có thể tìm manh mối từ trên người kẻ chết. Thi thể của người chết ở đâu?
    Cháu đi xem xem rồi sẽ bàn.

Mã Quang Minh nói:


  • Hình như là nằm ở nhà xác của bệnh viện Nhân dân huyện. Chú gọi điện thoại
    xác định một chút.

Mã Quang Minh cầm lấy điện thoại gọi đi, đồng thời Đỗ Long cũng móc điện thoại
di động ra lén lút gọi một cuộc điện thoại.

Một lát sau Mã Quang Minh buông ống nghe xuống, nói:


  • Muộn rồi, bọn họ nói thi thể năm phút trước đã hỏa táng rồi.

Đỗ Long cả giận nói:


  • Sao lại nhanh như vậy được! Xem ra thi thể kia thật sự có vấn đề.

Mã Quang Minh cười khổ nói:


  • Thi thể cũng không có rồi, cho dù thật sự có vấn đề cũng điều tra không
    nổi. Đỗ Long, chuyện này theo chú thấy hay là thôi đi. Hạ Hồng Quân và cháu
    vốn không quen biết, nhiều lắm chú báo cho Tòa án biết, kết án y nhẹ một chút?

Đỗ Long im lặng hồi lâu, cuối cùng nói:


  • Chú Mã, cháu thật không cam tâm..

Mã Quang Minh an ủi nói:


  • Đỗ Long, cháu vẫn còn trẻ, có chính là cơ hội, không cần quá so đo được mất
    nhất thời...

Mã Quang Minh nói một tràng đạo lý, sau đó nói với Đỗ Long:


  • Chú có chút mệt mỏi, cháu theo chú ra ngoài đi dạo một chút đi.

Đỗ Long gật đầu, cùng rời khỏi văn phòng với Mã Quang Minh. Cái quyển sổ kế
toán mà Đỗ Long cực cực khổ khổ tìm về kia bị bọn họ không cẩn thận để lại ở
trên bàn làm việc.

Ở sau tòa nhà Chính phủ có một vườn hoa nhỏ, trong vườn hoa còn có một cái hồ,
cảnh vật chung quanh cũng không tệ lắm. Bây giờ đêm khuya người vắng, trong
vườn hoa tĩnh mịch. Mã Quang Minh từ chối đi cùng với thư ký, dắt tay Đỗ Long
đi tản bộ trong vườn hoa.

Đỗ Long xem như tùy ý nhìn xung quanh mấy lần, sau đó thấp giọng nói:


  • Chú Mã, bây giờ hẳn là có thể nói chuyện rồi.

Mã Quang Minh thở dài nói:


  • Đám người này thật là không từ bất cứ thủ đoạn nào, thậm chí ngay cả máy
    nghe trộm cũng dùng rồi.

Đỗ Long nói:


  • Chú Mã, chú sẽ không cứ như vậy mà khuất phục chứ? Ý kiến của tỉnh thật sự
    thống nhất như vậy sao? Chú Mã chú luôn bảo cháu mắt phải nhìn xa ra một chút,
    nhưng chính chú rốt cuộc có thể nhìn xa đến đâu?

Mã Quang Minh kinh ngạc nhìn hắn một cái, nói:


  • Đập chiếc gạt tàn thuốc là đập cho người bên ngoài xem, đồng thời mắng cháu
    liều lĩnh, cũng là chú mượn cơ hội phát tiết một chút oán khí ở trong lòng.
    Không ngờ bọn chúng lại còn nghe trộm, sớm biết thì không cần phải phí nhiều
    hơi sức như vậy rồi.

Đỗ Long mỉm cười, Mã Quang Minh nói:


  • Cháu lại còn còn cười được nữa, cháu hỏi chú nhìn được bao xa, vậy cháu có
    thể nhìn được bao xa?

Đỗ Long nói:


  • Cháu nhìn được không phải rất xa nhưng cháu biết trừng phạt cái ác biểu
    dương cái thiện là thứ mà mỗi một người có tinh thần trọng nghĩa đều hi vọng.
    Các lãnh đạo Tỉnh ủy cũng không ngoại lệ, có lẽ bọn họ có người vì lợi ích
    trước mắt mà bịt mắt, nhưng mà cái đó tuyệt đối không phải là toàn bộ. Chú Mã
    chú là một Đảng viên, lúc này là lúc dễ dàng nhất thể hiện tính Đảng, nguyên
    tắc của chú. Cháu kiên trì nguyên tắc của cháu có lẽ sẽ đắc tội với lãnh đạo
    cấp trên một chút, sẽ làm cho con đường làm quan của mình trở nên không quá
    thuận lợi. Nhưng chú Mã những gì chú đã làm sẽ được càng nhiều người để ở
    trong mắt ghi nhớ ở trong lòng. Bọn họ sẽ biết chú Mã là một người có trách
    nhiệm, là một vị quan dám vì nhân dân làm chủ.

Mã Quang Minh cũng không có bị những lời tâng bốc loại trình độ thấp này của
Đỗ Long làm mê hoặc, y thấp giọng nói:


  • Đỗ Long, cháu cũng biết làm như vậy nhất định phải trả giá cao?

Đỗ Long cười nói:


  • Cháu đương nhiên biết, tuy nhiên làm quan không vì dân làm chủ, không bằng
    về nhà bán khoai lang. Chú Mã cảm thấy thế nào? Chuyện này nguy hiểm rất lớn
    nhưng trong đó cũng ẩn chứa cơ hội lớn. Chú Mã chú phải nắm lấy a!

Mã Quang Minh mỉm cười, y nói:


  • Cháu cũng cần nắm lấy, làm không tốt chú sẽ đem cháu vứt ra ngoài làm đồ bỏ
    đi đó...... Ôi, bây giờ nói gì đều vẫn còn sớm. Huyện Võ Khê trên dưới đều
    giống như một khối thép, ta cứng rắn nạy ra Bí thư Huyện ủy, Trưởng phòng Công
    an cũng không có tác dụng. Đám người chúng ta bận rộn một buổi tối tìm manh
    mối vẫn không nhiều bằng cháu. Lúc nãy chú gọi điện thoại có phải cháu cũng
    gọi điện thoại ra ngoài? Bây giờ thi thể cũng không có, cháu còn có thể từ nơi
    nào bắt tay tiếp tục điều tra? Bây giờ theo đường chính là điều tra không
    được, có lẽ những đường ngang ngõ tắt của cháu cũng còn có chút tác dụng.

Đỗ Long cười nói:


  • Đây không phải là đường ngang ngõ tẳt, chỗ dùng tuyệt đối cũng không chỉ
    một chút. Chú Mã, chú thật sự cho rằng thi thể bị đốt rụi rồi sao? Đâu có thể
    nào nhanh như vậy được. Chúng ta ở bên này vừa muốn khám nghiệm tử thi, người
    ta nói năm phút trước vừa mới đem tử thi đi thiêu... cuộc điện thoại vừa nãy
    là cháu gọi cho Hạ Hồng Quân. Y cũng không có chạy vào trong núi, y quay về
    huyện Võ Khê còn sớm hơn cháu. Bây giờ thi thể có lẽ đã sắp đưa đến Ủy ban
    nhân dân huyện nơi này rồi.

Lời của Đỗ Long vừa dứt, âm thanh của xe cứu thương từ xa đến gần, phá vỡ đêm
khuya yên tĩnh. Quả nhiên dừng ở tòa nhà Ủy ban nhân dân huyện.

Xe cứu thương lập tức bị khống chế, người lái xe bị mang đến trước mặt Mã
Quang Minh, đó chẳng phải là Hạ Hồng Quân, mà là người lái xe của bệnh viện
Nhân dân. Ở trước mặt Mã Quang Minh, người lái xe này nói ra toàn bộ sự thật.
Thì ra y vừa mới nhận được mệnh lệnh của Phó viện trưởng đem ba thi thể bị
chết trong vụ đánh nhau giữa các mỏ than đến phòng hỏa táng để thiêu, không
ngờ vừa mới ra khỏi nhà xác thì một người bịt đầu xuất hiện, dùng dao ép gã
đem xe lái tới Ủy ban nhân dân huyện. Đợi gã dừng xe rồi, lại thấy người đó
không biết lúc nào đã không thấy đâu.

Người kia dĩ nhiên là Hạ Hồng Quân rồi, Mã Quang Minh thả cho người lái xe
không biết cái gì kia đi, vội vàng điều hai viên pháp y từ thành phố Ngọc Minh
tới. Trong đó có một người là Cảnh Vệ Đông chính là pháp y mà Đỗ Long tiến cử
ở phòng Kỹ thuật Điều tra quận Tây Sơn thành phố Ngọc Minh.

Lúc trời gần sáng, Đỗ Long đã dùng chanh tắm rửa rồi, thay bộ quần áo mới của
huyện Võ Khê cấp cho. Toàn thân thoải mái cầm lấy báo cáo khám nghiệm tử thi
cá nhân của hắn tới gặp Mã Quang Minh.


Cảnh Lộ Quan Đồ - Chương #79