Người đăng: tuanh.kst@
Đỗ Long cười nói:
- Em có mấy sự lựa chọn. Cái đơn giản nhất chính là dùng tay nắm lấy nó, sau
đó như vậy... Nếu như không biết làm như thế nào..., em bên trong video có lẽ
có thể làm mẫu cho em...
Đỗ Long lôi ra video kế tiếp, là lúc đã đến một ngôi nhà đối diện của Mạnh
Hướng Đông. Trong video ngoại trừ Nhạc Băng Phong ra, còn xuất hiện bóng dáng
Bạch Nhạc Tiên. Nhạc Băng Phong chưa xem qua đoạn video này. Lực chú ý của cô
lập tức bị thu hút.
Chỉ thấy trong video Nhạc Băng Phong và Bạch Nhạc Tiên toàn thân đều không mặc
gì. Hai người bọn họ dưới sự điều khiển của dược tính không biết mệt mỏi,
không biết hổ thẹn đuổi theo quân pháo đại tướng uy vũ của Đỗ Long.
Nhạc Băng Phong và Bạch Nhạc Tiên tựa như hai nàng tin cá hôn vuốt ve cho
nhau. Thậm chí bị Đỗ Long chồng lên chợt cao chợt thấp chợt trái chợt phải,
điên cuồng tấn công khiến Nhạc Băng Phong vô cùng xấu hổ. Chỉ có điều khi Nhạc
Băng Phong nhìn thấy mình và Bạch Nhạc Tiên tranh nhau cướp quân pháo đại
tướng uy vũ của Đỗ Long giống như cây kem, thần phục trước mặt nó giống như
một chú chó nhỏ, dùng cái miệng nhỏ nhắn tôn quý của mình hôn hít lấy nó. Đầu
Nhạc Băng Phong ầm ầm vang lên một tiếng. Biểu hiện của cô hiện giờ hoàn toàn
phá vỡ nhận thức của cô đối với bản thân...
- Trời ạ... Đừng xem nữa... Anh Long, em không chịu nổi nữa rồi...
Nhạc Băng Phong quay đầu lại nhìn Đỗ Long cầu khẩn nói.
Đỗ Long mỉm cười tắt video đi. Hắn nhẹ nhàng vuốt ve khuôn mặt Nhạc Băng
Phong, hôn thật sâu lên cái miệng nhỏ xinh của cô và nói:
- Là em muốn xem bản đầy đủ còn gì... Không có gì phải xấu hổ cả. Em không
thích không sao cả. Em có thể dùng tay mà…
Đối với Nhạc Băng Phong mà nói, dùng tay cũng là một việc rất mắc cỡ. Tuy
nhiên nhìn chung dễ chấp nhận hơn nhiều so với dùng miệng. Nhạc Băng Phong rất
khó xử nhìn một hồi. Cuối cùng vẫn phải vươn tay trái của cô ra nhẹ nhàng cầm
cái tên vô lại ướt sũng kia, vụng về vuốt ve lấy nó.
Thân thể khêu gợi của Nhạc Băng Phong khiến Đỗ Long yêu thích không buông tay.
Thân thể cường tráng cân đối của Đỗ Long đối Nhạc Băng Phong mà nói cũng có
công hiệu giục tình. Hai người nghỉ ngơi không được bao lâu lại tiếp tục châm
ngòi chiến tranh.
Sau nhiều lần gây sức ép hết lần này đến lần khác, Nhạc Băng Phong đã chịu
không nổi. Cô thẹn thùng nắm cái gã lớn mạnh lỗi lạc kia của Đỗ Long, nói với
Đỗ Long:
- Anh như thế nào mà vẫn còn chưa đủ hả... Tiên nhi cô ta làm sao mà chịu
được anh...
Đỗ Long cười nói:
- Em thật sự muốn biết nguyên nhân?
Nhạc Băng Phong vừa thấy bộ dạng của Đỗ Long liền biết kế tiếp chẳng có lời gì
hay ho. Tuy nhiên cô không nén nổi sự tò mò, hỏi:
- Nói đi, em cũng không tin em thua kém cô ta nhiều như vậy...
Đỗ Long cười nói:
- Thật ra cũng không có gì. Tiên nhi cô ấy không sợ bẩn, cô nguyện dùng cái
miệng nhỏ của cô hít cho anh. Đồng thời... cô ấy đã luyện qua khí công anh dạy
cho cô ấy. Cho nên sức chịu đựng tốt hơn một chút so với em.
Nhạc Băng Phong vừa nghe xong, không khỏi trào lên lòng háo thắng, cô gắt
giọng:
- Anh Long, anh thật thiên vị. Anh dạy cô ta luyện khí công mà không dạy
em... Em hôm nay vẫn là lần đầu tiên với anh, có chút lo ngại cũng là bình
thường. Về sau em có sự chuẩn bị tâm lý, muốn hít cái đồ tồi kia cho anh cũng
không phải tuyệt đối không thể...
Đỗ Long nhéo nhéo lên mặt của cô cười nói:
- Em vẫn còn ghen ư. Loại khí công này phải dạy trên giường và luyện ở trên
giường. Anh có cơ hội dạy cho em sao? Nếu như em muốn học,anh bây giờ có thể
dạy cho em.
Nhạc Băng Phong trong lòng háo thắng, thúc giục nói:
- Vậy anh còn không mau dạy em?
Đỗ Long cười nói:
- Thật sự muốn học ư? Sau khi học rồi, cả đời này sẽ không rời khỏi anh đó.
Nhạc Băng Phong nói:
- Em bây giờ đã không rời khỏi anh rồi... Anh Long, dạy em nha. Cả đời này...
em đều là của anh...
Đỗ Long rất cảm động, hắn bắt đầu tay bắt tay dạy Nhạc Băng Phong. Nhạc Băng
Phong học được rất nhanh. Không quá lâu cô liền có thể cùng Đỗ Long luyện với
nhau. Sau đó cùng nhau đạt đến hạnh phúc **.
Không biết qua bao lâu thời gian, Nhạc Băng Phong đang nằm bên cạnh Đỗ Long,
vô cùng thân thiết lấy tay viết viết vẽ vẽ lên ngực hắn. Đỗ Long không cần
nhìn cũng có thể cảm nhận được cô đang viết ‘Đỗ Long, em yêu anh...’
Đỗ Long trong lòng rất cảm động, người đẹp tượng băng yêu một người không ngờ
lại mãnh liệt như thế. Có lẽ là bởi vì tình yêu của cô đã bị đè nén rất lâu
rồi.
Tuy nhiên sau một hồi tình cảm mãnh liệt qua đi, sự thật lại bày ra trước mặt
họ. Nhìn thấy chân trời có dấu hiệu tờ mờ sáng, Nhạc Băng Phong đột nhiên ghé
vào ngực Đỗ Long khóc lên.
- Anh Long... Em không muốn mất anh...
Nhạc Băng Phong nghẹn ngào nói.
Đỗ Long vỗ bờ vai thơm của cô an ủi:
- Yên tâm, chúng ta sẽ giống Hoàng tử và công chúa trong chuyện cổ tích vậy.
Từ nay về sau vĩnh viễn cùng nhau sống hạnh phúc...
Đỗ Long an ủi không có chút tác dụng nào. Nhạc Băng Phong ôm chặt lấy Đỗ Long,
nước mắt chảy ào ào. Đỗ Long không an ủi nữa, ý thức của hắn giống như Nhạc
Băng Phong hợp vào với nhau. Hắn có thể dễ dàng cảm nhận được Nhạc Băng Phong
đang suy nghĩ điều gì.
Nhạc Băng Phong đang lo lắng cho tương lai của cô và Đỗ Long. Dựa vào sự tiếp
xúc thân thể toàn diện cùng với suy nghĩ chuyên tâm của Nhạc Băng Phong, Đỗ
Long thấy rõ được tương lai của họ...
Tương lai cũng không phải không thể thay đổi. Điều này Đỗ Long rất tin chắc.
Hắn từ tư duy của Nhạc Băng Phong cảm ứng được mấy phương hướng phát triển của
tương lai. Những phương hướng có thể phát triển trong tương lai này cung cấp
cho Đỗ Long lượng đầu mối lớn. Thí dụ như tính cách cha mẹ Nhạc Băng Phong
chời đợi, chờ hắn phục hồi tinh thần lại, chậm chậm. Một tương lai do hắn vạch
ra hiện rõ nét ở trong lòng của hắn.
- Phong nhi, em tin anh chứ?
Đỗ Long hôn hít cái trán của Nhạc Băng Phong, thấp giọng hỏi.
Nhạc Băng Phong ra sức gật gật đầu. Đỗ Long tiếp tục hỏi:
- Phong nhi, em yêu anh không?
Nhạc Băng Phong ngẩng đầu lên, dàn giụa nước mắt hôn Đỗ Long một cái và nói:
- Anh Long, em yêu anh... Mãi mãi yêu anh!
Đỗ Long than nhẹ một tiếng, nói:
- Nhưng...Anh không chắc mình xứng đáng để em yêu. Em cũng biết, anh trước
đây có một người bạn gái, còn hiện tại bạn gái của anh là Tiên nhi... Anh cũng
yêu em. Nhưng anh phải chịu trách nhiệm với Tiên nhi…
Nhạc Băng Phong cắn răng, nhéo một cái vào lưng hắn. Cô oán hận nói:
- Lời này tại sao hôm qua anh không nói? Bây giờ mới nói ra. Có phải quyết
định chọn cô ta không cần em nữa phải không?
Đỗ Long ôm sát cô, nói:
- Đương nhiên không phải rồi. Anh cũng không bỏ được em. Trong lòng anh, em
và Tiên nhi quan trọng như nhau. Nếu muốn anh phải lựa chọn một trong hai
người, trừ phi xé nát trái tim anh thành hai nửa...
Nhạc Băng Phong lại nhéo một cái lên lưng Đỗ Long, nói:
- Mẹ em nói đúng, anh đúng là tên háo sắc. Anh muốn ôm trái ấp phải đúng
không? Em sẽ không mắc câu của anh đâu!
Đỗ Long cảm giác được trái tim của Nhạc Băng Phong không kiên cường như vậy.
Hắn than thở dài, nói:
- Ở trong thế giới tự nhiên, động vật hùng mạnh trong đồng loại thường thường
đều có thể có nhiều bạn đời và cơ hội di truyền. Cái này gọi là chọn lọc tự
nhiên. Làm con người thực sự là bi ai…
Nhạc Băng Phong tuy rằng rất buồn, nhưng nghe thấy Đỗ Long giả vờ giả vịt than
thở và logic tức cười, vẫn là nhịn không được cười phá lên, cô nói:
- Vậy anh thích làm động vật gì? Chó hay là ngựa? Kêu hai tiếng nghe một chút
xem nào?
Đỗ Long phát ra một tiếng gầm nhẹ, hắn nói:
- Anh là một chú sư tử hùng mạnh nhất trên thảo nguyên!
Nhạc Băng Phong nhẹ nhàng vỗ về làn da bị cô véo đỏ của Đỗ Long, nhẹ giọng nói
ra:
- Anh Long, anh yên tâm, em sẽ không ép anh phải lựa chọn đâu. Từ thời khắc
ngày hôm qua quyết định ra ngoài hẹn hò với anh, trái tim em tràn đầy chờ mong
và vui sướng. Em biết bây giờ em cần nhất là gì. Em sẽ không phá hỏng niềm vui
này cho đến khi em chán ghét, hoặc là phát hiện chuyện khác vui hơn. Tuy
nhiên... Chúng ta thật sự có tương lai sao? Em quả thật không dám nghĩ tới...