Người đăng: tuanh.kst@
Cho đến khi Đỗ Long chuồn ra khỏi nhà khách bắt taxi đi đến chỗ hẹn, hắn vẫn
không thể nghĩ ra biện pháp gì tốt để vẹn cả đôi đường.
Lúc Đỗ Long đi đến địa điểm, Nhạc Băng Phong cũng rời khỏi nhà. Tâm trạng cô
có chút bất an. Dựa theo cách mà Đỗ Long đã dạy, cô đi bộ rên đường, thuận tay
gọi chiếc taxi. Sau khi lên xe Nhạc Băng Phong nói với lái xe:
- Đại ca, có hai người đàn ông đang đuổi theo tôi ở phía sau. Anh có thể giúp
tôi thoát khỏi bọn họ không? Tôi sẽ trả anh gấp đôi tiền!
Tiếng đại ca kia kèm thêm bộ dạng giả vờ đáng thương của Nhạc Băng Phong, tinh
thần nghĩa khí của tài xế taxi tăng vọt. Y bỗng nhiên tăng tốc chạy như bay về
phía trước, đồng thời nói:
- Cô gái, cô cứ yên tâm. Có tôi ở đây đảm bảo bọn họ không làm hại được cô
đâu!
Hai gã vệ sĩ phụ trách bảo vệ Nhạc Băng Phong không dự đoán được cô đột nhiên
lên xe. Lúc vội vàng gọi một chiếc taxi tới chạy theo, xe taxi kia của Nhạc
Băng Phong đã đi được đoạn xa.
Nhạc Băng Phong rất nhanh lại lên tàu điện ngầm. Sau khi lòng vòng hai vòng,
Nhạc Băng Phong hoàn toàn biến mất ở trong biển người mênh mông. Hai gã vệ sĩ
kia ngơ ngác nhìn nhau, đành phải gọi điện thoại về kiểm điểm sai xót.
Đỗ Long đứng ở viện nghiên cứu kim loại màu bên cạnh công viên Song Tu kiên
nhẫn chờ đợi. Thời gian ước định đã đến, một chiếc taxi đột nhiên lái tới dừng
ở trước mặt Đỗ Long.
Trên xe bước xuống một vị mỹ nữ đeo kính râm, Đỗ Long lập tức nghênh đón. Nhạc
Băng Phong nở nụ cười hớn hở với Đỗ Long nói:
- Cuối cùng cũng thoát khỏi bọn họ.
Đỗ Long nói:
- Chỉ là tạm thời thoát khỏi thôi.
Nhạc Băng Phong nhướn mày, nói:
- Anh sợ rồi?
Đỗ Long cười nói:
- Làm sao có thể? Cuộc đời này anh chưa biết sợ gì. Anh chỉ sợ một việc, đó
là sợ em lại lần nữa biến trở về một tòa băng tượng thiên cổ bất biến.
Nhạc Băng Phong nhớ tới bộ dạng người đúng với màu sắc trước kia của mình, cô
xấu hổ vui vẻ nói:
- Không bao giờ, không bao giờ nữa... Có anh bóng đèn siêu cấp lớn này chiếu
sáng, băng sơn đương nhiên vĩnh viễn sẽ không tồn tại nữa. Chỉ là ở trước mặt
anh...
Đỗ Long kéo vòng eo mảnh mai của cô lên, hời hợt hôn cô một cái rồi cười nói:
- Chúng ta bây giờ đi dạo phố hay là...
Nhạc Băng Phong thẹn thùng gục đầu xuống, thấp giọng nói:
- Nếu như đi dạo phố rất nhanh cũng sẽ bị bắt về. Chúng ta hãy đến khách sạn
nào không cần đăng ký chứng minh thư đi. Em nghĩ thông suốt rồi, em dựa vào
cái gì mà phải uổng công nhường anh cho Bạch Nhạc Tiên chứ? Theo lý thuyết thì
nên là cô ta nhường anh cho em mới đúng... Mặc kệ sau này thế nào, em muốn anh
đêm nay hết lòng yêu thương em.
Đỗ Long hôn Nhạc Băng Phong một cái, cười nói:
- Em cuối cùng cũng nghĩ thông suốt. Vậy thì thuận tiện cho anh rồi...
Nhạc Băng Phong hừ một tiếng, nói:
- Anh cứ đắc ý đi. Anh không sợ sáng sớm ngày mai sẽ bị bốc hơi khỏi thế gian
sao?
Đỗ Long cười nói:
- Sợ chứ, đương nhiên sợ rồi. Anh thậm chí sợ nửa đêm nay đột nhiên xuất hiện
một đám người giết chết anh. Muốn có một buổi tối ấm áp tốt đẹp, khách sạn nhỏ
sẽ không an toàn đâu. Anh đã từng nghĩ cách tìm hết các khách sạn lớn nhỏ
trong thành phố rồi. Dựa vào năng lực của cha em, em cảm thấy chúng ta có thể
trốn được sao?
Nhạc Băng Phong cau mày nói:
- Vậy phải làm thế nào?
Đỗ Long nói:
- Em cứ tin anh, đi theo anh là được.
Nhạc Băng Phong ừ một tiếng. Cô quả nhiên không hề hỏi gì nữa. Tựa đầu vào vai
Đỗ Long, đi theo bước đi của hắn, chậm rãi đi về phía trước.
Đỗ Long dẫn Nhạc Băng Phong đi đến một góc. Một chiếc Mercedes-Benz màu đen
xuất hiện trước mặt. Đỗ Long lấy chìa khóa điều khiển ra mở khóa. Nhạc Băng
Phong thấy thế kinh ngạc nói:
- Xe này anh thuê ư?
Đỗ Long cười nói:
- Đúng vậy. Anh dùng chứng minh thư của bạn thuê ở trên mạng, đảm bảo thần
không biết quỷ không hay. Cha của em trừ phi là thần tiên, nếu không ông khỏi
phải nghĩ đến chuyện tìm được chúng ta.
Nhạc Băng Phong nhớ lại lời mẹ đã nói, khi cô lên xe đột nhiên nói:
- Vậy em chẳng phải là lên thuyền hải tặc của anh sao? Nếu như anh đem em đi
bán, em cũng không thể tránh được rồi.
Đỗ Long cười nói:
- Đúng thế. Em có sợ không?
Nhạc Băng Phong quay đầu ngẫm nghĩ một chút, nói:
- Không sợ, anh sẽ không nỡ bán em đâu, đúng không?
Đỗ Long trong lòng cảm động một hồi. Vòng bảo hộ hàn băng của cô bé kia sau
khi bị mình đập nát, cô ấy liền trở nên đáng yêu hơn. Sự nóng bỏng trong nội
tâm của cô không phải bất cứ kẻ nào đều có thể thưởng thức. Thành tựu biến
thánh nữ thành nữ thần có cảm giác vô cùng mạnh mẽ.
Đỗ Long lái ô tô chạy đến một góc sáng sủa của bãi đỗ xe thu phí. Sau khi dừng
xe lại, Đỗ Long trực tiếp bò từ ghế lái tới chỗ ngồi phía sau, nói với Nhạc
Băng Phong đang nhìn hắn không hiểu cho lắm:
- Nơi này chính là nơi đêm nay chúng ta động phòng, thích không?
- Ở trong xe ư?
Mặt Nhạc Băng Phong nóng lên. Trước kia cô cũng đã từng được nghe nói về xe
chấn động. Không ngờ hôm nay lần đầu tiên của mình lại có thể xảy ra ở trong
xe.
Đỗ Long cười nói:
- Như thế nào? Không muốn ư? Ngoại trừ ở trên xe, chúng ta chỉ có thể tìm một
nơi ít ai lui tới, lấy đất làm giường lấy trời làm chăn chơi đại hội thiên
thể.
Nhạc Băng Phong vội vàng lắc đầu nói:
- Không cần, ở trong xe cũng được. Tuy nhiên... Sau đó tắm rửa như thế nào?
Đỗ Long cười nói:
- Không cần tắm. Dù sao trước lúc ra ngoài anh đã tắm rồi, em thì sao?
Nhạc Băng Phong đỏ mặt gật đầu, Đỗ Long cười nói:
- Vậy là được rồi. Đến lúc đó dùng quần lót lau, bật điều hòa một chút sẽ khô
thôi.
Nhạc Băng Phong mặt xấu hổ đến đỏ bừng, cô nói:
- Anh hình như kinh nghiệm rất phong phú nhỉ!
Đỗ Long sửng sốt, không thể tưởng được dưới tình huống như vậy cô còn có thể
có nghi vấn sắc bén như thế. Hắn bật cười ha hả, nói:
- Tiên nhi thích chơi ở trong xe, cho nên kinh nghiệm của anh đương nhiên
phong phú.
Nhạc Băng Phong nghe Đỗ Long gọi Bạch Nhạc Tiên vô cùng thân thiết như vậy, cô
nói:
- Anh Long, từ bây giờ trở đi, lúc không có người ngoài, em muốn anh gọi em
là Phong nhi.
Đỗ Long cười nói:
- Không thành vấn đề. Phong nhi... Tiểu Phong đáng yêu của anh...
Đỗ Long vừa nói, vừa bĩu môi chậm rãi áp mặt tới gần Nhạc Băng Phong. Nhạc
Băng Phong để cho hắn gọi cô vô cùng thân thiết khiến cho trái tim run rẩy. Cô
ôm cổ Đỗ Long nghênh đón tiếp.
Nhạc Băng Phong chủ động và nóng bỏng vượt xa dự đoán của Đỗ Long. Chỉ thấy cô
nhiệt liệt hôn hít lấy Đỗ Long. Mặc dù ngập tràn cảm giác không lưu loát,
nhưng không ngờ so với Đỗ Long cô còn chủ động hơn.
Đỗ Long cũng không muốn thua kém cô về phương diện này, cho nên hắn uốn éo
người đặt Nhạc Băng Phong dựa lên ghế. Một tay dùng sức xoa hai chú thỏ ngọc
trên ngực cô, tay kia thì lại nhẹ nhàng cởi khóa quần bò. Thò tay vào lần mò
một đường từ eo và mông của cô...
Nhạc Băng Phong thỏa thích hưởng thụ sự điên cuồng hoang dã và dịu dàng của Đỗ
Long. Lúc cô phục hồi lại tinh thần, phát hiện áo của mình đã bị cởi một nửa.
Quần cũng bị mở nửa bên, lộ ra cái mông lớn trắng như tuyết.
Đỗ Long thả ghế dựa ngã ra, không gian lập tức rộng rãi rất nhiều. Đỗ Long
nhanh chóng cởi quần áo của mình ra, chỉ còn lại chiếc quần đùi và một đôi tất
trắng. Hắn ôm Nhạc Băng Phong, nhẹ nhàng cởi quần áo của cô ra. Lúc đang muốn
cởi áo lót vào quần lót của cô, Nhạc Băng Phong một tay bịt lấy ngực, một tay
chặn ở phía dưới. Cô cắn môi ha ha nói:
- Anh Long, em vẫn chưa chuẩn bị... Chúng ta có thể nói chuyện chút đã được
không?