Thương Nghị Bí Mật


Người đăng: tuanh.kst@

Kỷ Lỗi cười nói:
- Con là gia chủ, con tuyên bố tan họp đi. A Chiêu... Lấy mảnh vải đến đây,
trước tiên phủ bảo bối này lại. Chớ để bảo vật lộ liễu, khiến cho kẻ trộm rình
rập.
Một đứa cháu trai của Kỷ Lỗi trực tiếp cởi áo của mình đưa cho Du Tinh Thần.
Du Tinh Thần khen ngợi gật đầu, cầm chiếc áo che lên nguyên liệu Phỉ Thúy trị
giá trăm triệu, sau đó tuyên bố:
- Hôm nay cũng muộn rồi, tộc hội dừng ở đây thôi. Mọi người quay về suy nghĩ
thật kỹ lời nói của tôi. Chín giờ sáng ngày mai, mời các tộc lão lại tụ họp,
trao đổi về kế hoạch sắp tới của bổn tộc. Bây giờ... mọi người có thể giải
tán.
Không có chuyện của chúng ta nữa rồi, chúng ta cũng về thôi.
Đỗ Long kéo tay Kỷ Quân San nói.
Kỷ Quân San vẫn chưa thỏa mãn ừ đại một tiếng. Đang định cùng Đỗ Long đi, thì
Kỷ Lỗi đột nhiên quay đầu lại kêu một tiếng:
- Chu tiên sinh, anh chờ một chút.
Đỗ Long nhìn lại thấy hai cha con Kỷ Lỗi và Du Tinh Thần đi tới. Du Tinh Thần
nói:
- Chu tiên sinh, có mấy lời tôi muốn cùng anh tâm sự riêng tư một chút, không
biết có hứng thú hay không?
Đỗ Long nói:
- Được thôi, vậy chúng ta tìm chỗ nào đó nói chuyện.
Một lát sau Kỷ Lỗi, Du Tinh Thần và Đỗ Long, Kỷ Quân San đi tới phòng làm việc
của Kỷ Lỗi. Kỷ gia có rất nhiều người là thợ điêu khắc. Bình thường không có
việc gì liền điêu khắc vài thứ để chơi. Nơi này khá yên tĩnh, vả lại rất an
toàn.
Du Tinh Thần nói thẳng vào vấn đề nói:
- Chu tiên sinh, vừa rồi anh cũng nhìn thấy rồi. Trần Thị thật sự là khinh
người quá đáng. Trần Quế Quân tuyệt đối không phải người lương thiện. Hôm nay
Kỷ gia chúng tôi coi như đắc tội thẳng thừng với anh ta. Kế tiếp Trần Thị sẽ
làm như thế nào thật sự khó có thể đoán trước. Kỷ gia vẫn cần sự ủng hộ mạnh
mẽ của Chu tiên sinh mới có thể vượt qua cửa ải khó khăn này.
Đỗ Long cười nói:
- Du tiên sinh và Trần Thị hợp tác lâu như vậy, chẳng lẽ anh còn không biết
Trần Thị quen dùng thủ đoạn sao? Kế tiếp Trần Thị không có gì hơn là dùng thế
lực của Thôi gia về phương diện buôn bán để cùng các anh đánh trận chiến giá
cả, đoạn tuyệt cung cấp nguyên liệu cho các anh mà thôi. Các anh hiện giờ muốn
tiền có tiền, muốn nguyên liệu có nguyên liệu, còn có gì phải sợ chứ?
Du Tinh Thần lắc đầu nói:
- Sự việc không đơn giản như vậy. Kỷ gia chúng tôi chỉ là xí nghiệp nhỏ mang
tính chất bản địa, cùng Trần Thị căn bản không phải là cấp quan trọng. Hơn nữa
chúng tôi kinh doanh Châu báu từ trước tới nay phần lớn đều dựa vào cấp trung
và cấp thấp là chính. Khách hàng cũng đã quen với điểm này. Bây giờ đột nhiên
chuyển sang đi tuyến cao cấp, kỹ thuật của thợ thủ công có thể đạt được yêu
cầu hay không vẫn chưa nói đến. Chỉ sợ cho dù tạo ra trang sức hạng nhất cũng
rất khó mà mở được thị trường. Thị trường cao cấp của ngành Châu báu có hơn
phân nửa bị kiểm soát trong tay Trần Thị. Trần thị lợi dụng sức ảnh hưởng thị
trường bản địa của Thôi gia để cạnh tranh với chúng tôi. Một tay kia thì hoàn
toàn có khả năng phong sát sự tiến quân thị trường cao cấp của chúng tôi. Châu
báu Thái Hưng của chúng tôi gần như hoàn toàn không có cơ hội...
Đỗ Long hiểu được lời Du Tinh Thần nói quả thật có chút đạo lý. Nếu Trần Thị
là một con voi lớn, vậy thì công ty Thái Hưng chẳng qua chỉ là một con kiến
nhỏ. Muốn cùng Trần Thị cạnh tranh nói mới dễ làm sao.
Đỗ Long định liệu từ trước vòng tay ôm Kỷ Quân San, nhếch chân lên bắt chéo.
Kỷ Quân San ở trước mặt ông nội và chú cho hắn ôm thân mật như vậy, mặt xấu hổ
đến mức trông giống một mảnh vải đỏ. Mấy lần muốn giãy ra, thì Đỗ Long lại ôm
càng chặt hơn. Hắn dù bận nhưng vẫn ung dung nói:
- Nghe anh nói như vậy, tình hình quả thật có chút đau đầu. Bây giờ anh định
sẽ làm gì?
Du Tinh Thần dường như không nhìn thấy đứa cháu gái của mình đang bị tên trước
mặt đùa giỡn, anh ta nghiêm nghị nói:
- Hiện tại tôi nghĩ đến ba con đường. Con đường thứ nhất là chúng tôi cố thủ
đề phòng nghiêm ngặt, liều mạng với Trần Thị. Kết quả rất hiển nhiên, chúng
tôi sẽ chống đỡ không được bao lâu. Con đường thứ hai, chúng tôi phải học điển
tích hai nước Thục Ngô liên minh chống Ngụy, tìm kiếm ngoại viện. Trần Thị tuy
rằng là một nhà độc đại, nhưng dù sao cũng không ngạo mạn ngông cuồng như
trước kia. Vẫn có mấy công ty có thể cùng chống chọi…
Du Tinh Thần nhìn lại Đỗ Long. Đỗ Long vẫn không đổi sắc mặt. Anh ta đành phải
tiếp tục nói:
- Tuy nhiên trong lúc cấp bách muốn tìm một công ty đáng tín nhiệm, vả lại có
thể chống lại Trần Thị lại không dễ dàng. Làm không tốt chúng tôi không bị
Trần Thị thâu tóm, thì cũng bị đồng minh ăn thịt.
Đỗ Long vuốt cằm nói:
- Nói không sai, hai con đường này cũng không dễ đi. Con đường thứ ba anh
định làm gì?
Du Tinh Thần nói:
- Con đường thứ ba thì... Thật ra là cải tiến bản sao của con đường thứ hai.
Chính là phải là tìm một đồng minh đáng tin cậy... đường đi lớn mạnh hơn mình.
Chu tiên sinh, tôi muốn thương lượng với anh. Anh và Kỷ gia chúng tôi từng ký
kết hiệp nghị hợp tác. Hiện tại... tôi muốn tiếp tục hợp tác sâu hơn một chút,
không biết Chu tiên sinh có muốn hay không?
Đỗ Long cười nói:
- Tăng cường hợp tác chẳng có gì không tốt. Vấn đề ở chỗ anh muốn hợp tác như
thế nào...
Du Tinh Thần nói:
- Chu tiên sinh, không biết Lâm tổng của tập đoàn Long Hân có muốn lấy ra một
khoản tiền cùng Kỷ gia chúng tôi hợp tác thành lập một công ty mới không. Công
ty do tôi phụ trách kinh doanh, nhưng các anh có thể kiểm soát quyền lợi cổ
phần và ban giám đốc. Nếu tôi kinh doanh không tốt, không đạt được mục tiêu
tiêu thụ. Bất cứ lúc nào các anh đều có thể đá tôi ra khỏi công ty. Và tập
đoàn Thái Hưng trong cổ phần của công ty mới cuối cùng có thể đem toàn bộ qui
về cho các anh sở hửu.
Kế hoạch lớn mật như thế đến Kỷ Lỗi cũng bất ngờ phát ra tiếng thét kinh hãi.
Kỷ Quân San càng ngạc nhiên kêu lên:
- Chú Thủy diễm, như vậy làm sao được!
Du Tinh Thần thấy Đỗ Long vẫn điềm tĩnh như thường, anh ta không khỏi khen:
- Chu tiên sinh vẫn điềm tĩnh như thường, thật là khiến người ta khâm phục.
Quân San, không có gì là không thể được. Chỉ cần có thể đạt được mục đích, mạo
hiểm một chút cũng đáng.
Đỗ Long cười nói:
- Du Tinh Thần, anh đánh cược thật đúng là lớn. Tuy nhiên sự tự tin của anh
đối với năng lực của bản thân và còn nắm chắc tình hình đều khiến tôi rất bội
phục. Tập đoàn Long Hân thì không vấn đề gì. Chỉ cần tôi gật đầu, Lâm tổng sẽ
không có ý kiến gì. Anh ước tính phải đầu tư bao nhiêu? Công ty mới các anh
chiếm bao nhiêu cổ phần? Sách lược kinh doanh của anh là gì?
Du Tinh Thần thấy Đỗ Long không có quả quyết cự tuyệt. Mặc dù đây là chuyện
trong dự liệu, nhưng tinh thần anh ta vẫn rung lên, nói:
- Cần đầu tư bao nhiêu tạm thời vẫn chưa tính. Ít nhất phải một tỷ tám nhỉ?
Cổ phần của công ty mới các anh có thể chiếm đa số, nhưng nhất định phải để
tôi phụ trách kinh doanh. Chúng ta có thể đặt ra kỳ hạn và tỉ lệ lợi nhuận.
Nếu không đạt được mục tiêu, tôi có thể dùng cổ phần để gán nợ. Cho đến khi cổ
phần của tôi sử dụng hết, các anh có thể đá tôi ra khỏi công ty...
Du Tinh Thần ngừng một chút, nói:
- Đương nhiên, tôi cho rằng tình cảnh như vậy khả năng xảy ra không lớn... Về
sách lược kinh doanh, ý tưởng bước đầu của tôi là như vậy. Tôi tính toán bố
cục nhảy ra hiện hữu, thành lập công ty mới để mở rộng thị trường. Chẳng phải
Trần Thị muốn lũng đoạn thị trường cao cấp sao? Chúng ta liền trực tiếp cùng
bọn họ cạnh tranh trên thị trường cao cấp, đánh cho bọn họ trở tay không kịp!
Đỗ Long quay đầu ngẫm nghĩ một chút, nói:
- Dường như có chút thú vị. Có điều... nguyên liệu tốt thì dễ tìm, nhưng
người có thể biến nguyên liệu cao cấp thành trang sức thượng hạng cũng không
nhiều. Anh có mục tiêu rồi sao?
Du Tinh Thần nói:
- Mấy năm nay tôi cũng quen biết không ít người. Chỉ cần bảo đảm lương cao,
chúng ta lại có thể không ngừng xuất ra nguyên liệu tốt, thu hút cao thủ đến
làm việc cho chúng ta cũng không khó.
Đỗ Long ừ một tiếng rồi nói:
- Điều đó cũng có thể lắm. Xem ra có thể thử một lần... Tôi sẽ truyền đạt ý
tưởng của anh cho Lâm tổng. Chi tiết cụ thể hai người các anh từ từ bàn bạc,
tôi thật chẳng muốn quản những chuyện phiền phức này


Cảnh Lộ Quan Đồ - Chương #767