Người đăng: tuanh.kst@
Du Tinh Thần cười nói:
- Năm 21 tuổi tôi tốt nghiệp đại học về nhà, bắt đầu hỗ trợ ba tôi kinh
doanh, đồng thời cũng bắt đầu học quản lý sự vụ trong gia tộc. Nhớ lúc đó
trong gia tộc cũng giống như bây giờ, xảy ra không ít chuyện lộn xộn, có một
số việc tới tay nhưng tôi cũng chưa từng nói với ba. Chú Mậu Ninh, chú thật sự
muốn cháu đem chuyện năm đó con trai của chú cùng thím Diễm Hồng đưa đưa đẩy
đẩy nói ra hay sao?
Kỷ Mậu Ninh cả người chấn động, ông ta ôm lấy ngực trái, chậm rãi tựa vào ghế.
Kỷ Lỗi lớn tiếng quát:
- Người đâu, mau tới đây, Tuấn Thanh, ba cháu lên cơn đau tim rồi!
Ngay tại lúc đó, sắc mặt ông lão bên cạnh đột nhiên thay đổi, ông ta đứng lên,
cả giận nói:
- Cái gì? Tuấn Thanh và Diễm Hồng? Thủy Diễm, cháu nói có thật không?
Du Tinh Thần lạnh nhạt nói:
- Là thật thì sẽ không giả được, là giả thì sẽ không thể thành thật. Tôi ở
chỗ này còn rất nhiều chuyện “trâu vàng ngựa bạc” đã cất giấu hơn 20 năm rồi,
mọi người còn muốn tôi nói tiếp không?
Hai người đi đầu đã bị Du Tinh Thần giết cho quân lính tan rã. Kỷ Tuấn Thanh
lo lắng cho thân thể ba mình đang định xông vào đại sảnh thì bị ông lão kia
ngăn lại, rồi hung hăng cho một cái tát. Trong đại sảnh loạn thành một bầy,
phe chống đối vốn vất vả ngưng tụ tình thế đã hoàn toàn tan rã.
Mặc dù dùng loại phương pháp này để giải quyết vấn đề cũng không phải là điều
Kỷ Lỗi mong muốn, nhưng đây lại là phương pháp tốt nhất hiện nay, ông ta đứng
lên quát to:
- Mọi người còn lăn tăn cái gì! Đều ngồi xuống hết cho tôi. Lão Lục, trước
tiên cậu đừng tức giận, để Tuấn Thanh đỡ lão Nhị đi cấp cứu rồi nói sau.
Lúc Kỷ Lỗi quát lớn, mọi người bắt đầu yên tĩnh lại. Người được gọi là lão Lục
kia cũng được mấy ông lão khác kéo trở về. Kỷ Tuấn Thanh mặt xám mày tro đi
vào dìu ba của anh ta ra ngoài. Đỗ Long đứng dậy, giơ tay cản lại, nói:
- Có thể để tôi xem qua một chút được không? Tôi có học qua sơ cấp cứu?
Kỷ Tuấn Thanh đang vội tìm thầy chữa bệnh, cũng chẳng quản là ai đang nói
chuyện với mình, anh ta vội vàng buông ba mình ra, nói:
- Ba tôi bị bệnh tim, tôi vừa cho ông ấy muốn thuốc trợ tim.
Năm trước, ba của Mã Quang Minh cũng lên cơn đau tim đã cho Đỗ Long hai ba lần
luyện tập chữa trị. Hiện tại, kinh nghiệm của Đỗ Long ngày càng thêm phong
phú, hắn dùng con mắt nhìn xuyên thấu liền nhìn ra ổ bệnh trong người ông lão
này. Sau đó, hắn dùng tay phải đặt lên ngực ông lão.
Người bên cạnh chỉ thấy hắn dùng lực xoa nhẹ hai cái, lại không biết một cỗ
chân khí đã từ tay Đỗ Long tiến vào trong cơ thể ông lão kia. Cỗ chân khí này
nhanh chóng giải khai kinh mạch đang bế tắc của ông lão, đồng thời còn nhẹ
nhàng xoa bóp cho trái tim của ông ta. Ông lão phát ra mấy tiếng “hử hử”, thở
ra một ngụm trọc khí, thân thể ngừng run rẩy, sau đó mở mắt.
- Ba!
Kỷ Tuấn Thanh vừa mừng vừa sợ hét to một tiếng. Người bên cạnh còn tưởng rằng
ba anh ta không xong rồi, ngay sau đó liền nghe được anh ta nói:
- Ba, ba ổn chứ?
Kỷ Mậu Ninh hơi tập trung suy nghĩ một chút, liền biết chuyễn gì đã xảy ra,
ông ta hơi gật đầu với Đỗ Long, nói:
- Cám ơn… Chu tiên sinh không ngờ còn tinh thông y thuật, thật khiến người
khác phải ngưỡng mộ.
Đỗ Long cười nói:
- Chỉ là chút tài mọn mà thôi, may mà tôi cũng biết đôi chút về kỹ thuật sơ
cấp cứu, khiến ông cụ chê cười rồi.
Hôm nay, lần lên cơn đau tim này của Kỷ Mậu Ninh là lần khôi phục nhanh nhất.
Hiện tại, cả người ông ta rất thư sướng, quả thực giống như chưa từng có chút
bệnh tật nào. Ông ta cũng hiểu mọi chuyện không đơn giản như những gì Chu Dịch
Thăng đã nói, nhưng bây giờ ông ta không có thời gian để tìm hiểu, ông ta nói:
- Chu tiên sinh, một lúc nữa tôi sẽ gửi lời cảm ơn anh. Tuấn Thanh, con tránh
qua một bên, ba không cần con đỡ nữa, ba muốn tự mình quay lại!
Kỷ Tuấn Thanh lo lắng nhìn ông ta, chỉ thấy Kỷ Mậu Ninh phất tay hất cánh tay
đang dìu ông, thân thể đứng thẳng dậy. Kỷ Mậu Ninh hít vào một hơi, bước vào
lại đại sảnh. Mọi người thấy ông ta vừa mới được mang ra ngoài, vậy mà nhanh
như thế đã quay trở lại thì không khỏi hết sức kinh ngạc.
Chỉ thấy Kỷ Mậu Ninh chắp tay hướng về ông lão vừa rồi được Kỷ Lỗi gọi là “lão
Lục”, nói:
- Huệ Uy, anh đây xin lỗi em, sau này anh sẽ thỉnh tội riêng với em. Các vị
đang ngồi đây, Kỷ Mậu Ninh tôi dạy con quả thực không ra gì, cuối cùng không
còn mặt mũi nào để tiếp tục dự thính. Từ hôm nay trở đi, Kỷ Mậu Ninh tôi sẽ
không hỏi đến chuyện của gia tộc nữa, từ nay về sau tôi muốn đóng cửa để suy
ngẫm về lỗi lầm của mình cho tốt, cũng để bảo dưỡng tuổi thọ…
Kỷ Mậu Ninh chắp tay hướng mọi người xung quanh, thấy Kỷ Lỗi đứng lên muốn
khuyên bảo thì ông ta lắc đầu nói:
- Anh Lỗi, anh không cần khuyên em nữa, ý em đã quyết, đồng thời ở đây em còn
có một chuyện muốn công khai trước khi đi. Hai ngày trước, sau khi chuyện Thủy
Diễm trở về được truyền ra, đã có người lén tìm em, nói không ít những điều
xấu xa về Thủy Diễm, lại cho em không ít ưu đãi, muốn em trước mặt mọi người
phản đối Thủy Diễm. Lúc đó em nhất thời hồ đồ, không ngờ đã đáp ứng, trải qua
lần hiểm tử hồi sinh vừa rồi, em đã nghĩ thông suốt mọi chuyện. Trí Minh lão
đệ là dạng người gì thì tất cả mọi người ở đây đều rõ cả, nó cả đời này đã
từng chủ trì qua chuyện gì hay sao? Mọi người sở dĩ ủng hộ nó chống lại gia
chủ, chỉ sợ cũng có ý nghĩ muốn ngày sau tốt hơn giống như tôi. Tuy nhiên, có
lẽ mọi người đều đã quên mất rằng Trí Minh từ khi nào lại chủ động theo đuổi
cái gọi là trách nhiệm và địa vị như thế? Trí Minh, cậu nói thật cho tôi, là
ai đã mê hoặc cậu ra mặt tranh giành vị trí gia chủ này?
Kỷ Trí Minh nhìn chằm chằm vào hai mắt của Kỷ Mậu Ninh, nhưng không có gì phản
bác lại. Mọi người được Kỷ Mậu Ninh nhắc nhở, tất cả đều tỉnh ra, ai nấy đều
nhao nhao nói:
- Đúng rồi, tôi còn tưởng rằng đây là ý của anh Mậu Ninh chứ, chẳng lẽ lại
không phải? Trí Minh, cuối cùng là ai ở sau lưng ủng hộ anh, nói mau đi!
- Là tôi!
Một giọng nói đột nhiên truyền ra, giọng nói này đến từ ngoài đại sảnh. Đó là
nơi mà đám con cháu đời thứ hai thứ ba của nhà họ Kỷ đang đứng. Mọi người đều
quay đầu lại nhìn, muốn tìm ra ai là người vừa lên tiếng, chỉ thấy từ một đám
từ trong những người trẻ tuổi đời thứ ba của nhà họ Kỷ bước ra.
Mấy người trẻ tuổi kia lấy một người trong đó cầm đầu, bước nhanh về phía
chính sảnh. Một người trong đám con cháu đời thứ hai của nhà họ Kỷ phụ trách
duy trì trật tự quát lên:
- Các cháu là con cái nhà ai? Sao tôi chưa từng thấy qua lần nào? Tất cả đều
đứng lại cho tôi, chưa được cho gọi, đám con cháu đời thứ ba như các cháu sao
dám xông loạn vào đại sảnh?
Người trẻ tuổi cầm đầu ước chừng 30 tuổi kia ngẩng đầu, gã tỏ ra khinh miệt
đến mức căn bản không thèm liếc người vừa quát một cái, cứ vậy đi vào phía
trước đại sảnh rồi đứng lại, nói:
- Chỉ bằng nhà họ Kỷ các người cũng muốn có được tuyệt thế thiên tài như tôi
sao? Nói cho các người biết, tôi tên Trần Tử Giang, là đại biểu của tập đoàn
Trần thị. Nếu nhà họ Kỷ còn muốn tiếp tục kinh doanh châu báu thì phải ngoan
ngoãn mời chúng tôi đi vào, sau đó khoản đãi như thượng khách.
Sau khi mọi người nghe thấy lời của gã nói thì ai nấy đều ồ lên. Hai mắt Đỗ
Long hơi híp lại, cẩn thận nhìn lại tên trẻ tuổi ngạo khí ngút trời này. Kẻ mà
Trần Quế Quân kiêng kỵ nhất trong cuộc tranh giành vị trí người thừa kế ở gia
tộc Trần thị này hẳn là mới 25-26 tuổi, nhưng gã thoạt nhìn có vẻ hơi già hơn
so với tuổi thực. Có lẽ điều này liên quan đến cuộc sống không quy luật cùng
với sinh hoạt ở phương diện nào đó quá độ của gã.
Kỷ Lỗi bỗng nhiên đứng lên, nói với Trần Tử Giang:
- Các người vào bằng cách nào? Hôm nay là hội nghị con cháu của nhà họ Kỷ,
không chào đón người ngoài tham gia. Tổng giám đốc Trần nếu có tâm, không bằng
chọn một ngày khác để quay lại thăm viếng được chứ?
Trần Tử Giang khinh thường nói:
- Thăm viếng? Ông cụ nhà họ Kỷ cũng thật cho rằng trên mặt mình có dát vàng
đấy chứ, nói thật cho ông biết, hôm nay tôi đặc biệt đến đây là để xem lễ tiếp
nhận vị trí gia chủ mới đấy. Theo tôi thấy thì vị trí gia chủ mới không có ai
thích hợp hơn Kỷ Trí Minh, nhà họ Kỷ các người nếu muốn được Trần thị ủng hộ
thì phải nhanh chóng nhường lại vị trí gia chủ cho hắn.
Kỷ Lỗi tức giận đến nỗi chòm râu dựng đứng lên, ông ta nói:
- Thì ra… thì ra ở phía sau mê hoặc Trí Minh đến tranh giành vị trí gia chủ
chính là anh! Trần thị các người cũng thật là bá đạo nhỉ? Chuyện của nhà họ Kỷ
chúng tôi còn chưa tới phiên Trần thị các người để ý tới!