Người đăng: tuanh.kst@
Địch Xuân Liên cuối cùng cũng phải cúi đầu nhận tội. Hoàng Thiệu Liễu ở một
bên nghe được toàn bộ cuộc thẩm vấn đã bừng tỉnh đại ngộ, đồng thời nước mắt
cũng rơi lã chã. Bởi vì bản thân cưới một con đàn bà độc ác cùng với việc
không làm tròn bổn phận một người cha mà đau buồn không ngừng.
Vụ án cuối cùng cũng đã rõ ràng, cục công an lại tổ chức một buổi họp báo để
công bố kết quả cho các phóng viên, Đỗ Long lại tiếp tục trở thành tiêu điểm.
Mọi người vốn tưởng đây là một vụ án rất khó khăn đối với tổ trọng án, nhưng
không ngờ vụ án lại được phá nhanh đến vậy, khiến ai cũng phải ngạc nhiên thán
phục.
- Vụ án này có thể phá án và bắt được hung thủ nhanh chóng như vậy là nhờ sự
đồng tâm hiệp lực của tổ trọng án và đội hình sự. Đây không phải là công lao
của riêng ai, mà là công lao của tất cả mọi người…
Lời nói của Đỗ Long khiến Thạch Chung Đào ở bên cạnh khá bất ngờ. Nếu không có
Đỗ Long dốc sức kiên trì thì anh ta sớm đã bị mấy ả Địch Xuân Liên kia cho vào
tròng, vẫn còn cho rằng Thai Mẫn Hằng là hung thủ mà bắt lại.
Đương nhiên, Thai Mẫn Hằng hiện giờ cũng phải đối mặt với vụ án hãm hiếp. Lúc
này, nhân chứng vật chứng đều có, nếu có phán quyết thì chỉ e cũng phải ngồi
tù mười năm trở lên. Thêm vào đó, theo tình hình chung thì quan tòa đối với
loại án như thế này sẽ phán khá nặng, phạm nhân trong ngục đối với loại tội
phạm này cũng sẽ không khách khí, Thai Mẫn Hằng có lẽ sẽ phải lãnh đủ rồi.
Trong khi các toàn soạn báo còn đang vội vàng viết bản thảo thì đài truyền
hình thành phố Thụy Bảo đã phát đi tiết mục chuyên đề kéo dài nửa tiếng với
tiêu đề “Không nên để thanh xuân trôi đi”, ngay sau đó là chuyên mục “Pháp trị
ngày nay” được truyền ra. Phụ trách phỏng vấn và chủ trì tiết mục này chính là
Lưu Lỵ Thanh, bình luận của cô đã được mọi người công nhận là bình luận hay
nhất. Sự nghiệp của cô từ nay về sau sẽ tiến lên một tầm cao mới, rất có thể
cùng với việc phỏng vấn ở bên ngoài, cô sẽ được chủ trì một chuyên mục pháp
chế, cùng cảnh sát hỗ trợ qua lại.
Vụ án đã phá xong, nhưng sự tình vẫn chưa xong. Giữa trưa hôm đó, Thạch Chung
Đào mời Đỗ Long dùng cơm, cùng đi còn có Đường Minh Hoa. Hai người này đối với
Đỗ Long triển khai hỏi han nhiều mặt, còn Đỗ Long thì phải tìm cách thỏa mãn
lòng hiếu kỳ của bọn họ nhưng đồng thời cũng không được để lộ bí mật của mình.
Cái gì mà con đường đặc biệt sẽ không thường xuyên lộ ra.
Đường Minh Hoa nói với giọng điệu vô cùng hâm mộ:
- Con đường đặc thù của cậu quả thật không ít nha, có thể chia sẻ cho anh em
bọn tôi xài chung không? Còn nữa, chuyện khuya hôm trước là sao? Tôi càng nghĩ
càng cảm thấy không ổn? Đến tột cùng là cậu phát hiện manh mối gì, lại để tôi
phải ngồi chầu chực, nhưng kết quả là manh mối thì không thấy đâu, mà lại còn
lòi ra hai tên cướp cóc ké nữa chứ.
Đỗ Long cười nói:
- Nếu là con đường đặc thù thì tất nhiên không thể tùy tiện dùng chung được.
Tuy nhiên, các anh chỉ cần tới tìm tôi, tôi nhất định sẽ nghĩ biện pháp giúp
các anh. Anh Đường, chuyện đêm đó anh tự vui một mình đi, còn hỏi nhiều như
vậy làm gì? Tôi thấy phóng viên Lưu kia có ý với anh rồi, cơ hội tốt như vậy
ngàn vạn lần đừng bỏ lỡ.
Đường Minh Hoa hoài nghi nói:
- Đỗ Long, chuyện đó không phải là do cậu an bài đấy chứ?
Đỗ Long lắc đầu nói:
- Không phải, tuyệt đối không phải, tôi chỉ là thấy hai tên kia theo dõi Lưu
Lỵ Thanh, mà trên đường về nhà thì Lưu Lỵ Thanh sẽ đi qua con đường Bạch Sa
vắng vẻ. Tôi đoán hai tên kia sẽ ra tay ở chỗ đó nên thuận tiện cho anh một
cái nhân tình nho nhỏ thôi mà.
Đường Minh Hoa cả giận:
- Cái cậu này… nếu người ta xảy ra chuyện gì thì sao? Loại chuyện đùa giỡn
kiểu này cũng có thể tùy tiện làm sao?
Đỗ Long cười nói:
- Tôi vẫn đi theo đấy thôi, làm sao xảy ra chuyện gì được chứ. Tôi cho anh cơ
hội làm anh hùng cứu mỹ nhân anh còn không cám ơn tôi thì thôi, nếu anh theo
đuổi cô ấy thành công thì cũng nên cho tôi cái bao lì xì thật to mới được.
Đương nhiên, anh cũng không thể nói cho cô ấy biết chân tướng của sự việc. Nếu
phát hiện ra, chắc chắn cô ấy sẽ không tha cho tôi đâu.
Thạch Chung Đào tò mỏ hỏi tới tận cùng, Đỗ Long cũng giải thích một chút.
Thạch Chung Đào không ngừng hâm mộ, nhưng Đường Minh Hoa lại nói:
- Đỗ Long, hai tên lưu manh đó đến tột cùng có lai lịch gì? Tôi cảm thấy bọn
chúng hơi cổ quái.
Đỗ Long cười nói:
- Thạch Chung Đào, anh phải học tập anh Đường đây, ánh mắt của anh ta so với
anh còn mạnh hơn đấy, chỉ cần nhìn một lần là có thể nhìn ra. Hai tên kia quả
thật có vấn đề, tuy nhiên nhiên hiện giờ chỉ còn là việc râu ria mà thôi, gốc
rễ của vấn đề đã được tôi giải quyết, bọn chúng sẽ không tìm phóng viên Lưu
gây phiền toái nữa đâu.
Đường Minh Hoa thấy Đỗ Long không chịu nói, anh ta cũng không cố thăm dò thêm,
đành nói:
- Giải quyết xong là tốt rồi, bản lĩnh nhìn người của tôi cũng không mạnh như
cậu nói đâu, cậu nói vậy chẳng qua là khoe khoang chính mình thôi phải không?
Đỗ Long thở dài, nói:
- Khoe khoang với các anh thì có lợi gì không biết? Lời tôi nói là thật lòng
đấy… anh Đường, rất vui được hợp tác với anh, đáng tiếc rất nhanh thôi tôi sẽ
bị điều đi rồi. Sau này không biết còn cơ hội hợp tác với anh nữa không. Thôi,
uống đi, tôi mời anh một ly! Mặc dù không nên uống rượu vào buổi trưa, nhưng
vụ án đã phá xong, chúng ta tạm thời cũng không có việc gì làm, liền uống
thoải mái đi!
- Cái gì? Cậu sắp bị điều đi?
Thạch Chung Đào lần đầu tiên nghe nói chuyện này, anh ta tỏ ra hết sức kinh
ngạc, nói:
- Đỗ Long, cậu đang làm rất tốt mà, sao lại bị điều đi?
Đỗ Long nói:
- Đây là lãnh đạo đề bạt tôi, tôi cũng đành vui vẻ tiếp nhận mà thôi.
Đường Minh Hoa nói:
- Thật sự đáng tiếc, đi đâu không được, sao lại điều cậu tới đại đội trị an
cơ chứ? Đây không phải là lãng phí nhân tài hay sao?
- Đại đội trị an?
Thạch Chung Đào trực tiếp phun ra, anh ta kinh ngạc nói:
- Sao lại là đại đội trị an?
Đỗ Long cười nói:
- Điều tới đại đội trị an cũng không có gì xấu cả, đây chính là nơi để rèn
luyện con người. Các anh nhìn mà xem, rất nhanh tôi sẽ thăng chức ngay thôi,
đến lúc đó các anh cứ chờ mà tới nịnh bợ tôi nhé!
Đỗ Long chỉ là đùa cợt một chút, ai ngờ sau khi Thạch Chung Đào nghe vậy lại
nói:
- Tôi và anh Đường cũng không phải loại người thích nịnh nọt, chẳng qua… nếu
cậu thành lãnh đạo của chúng tôi thì tôi và anh Đường cũng ráng mà ôm chân cậu
thôi chứ sao.
Đường Minh Hoa trầm mặc một hồi, không ngờ cũng gật gật đầu…
…
Trên cơ bản, Đỗ Long đã giao lại toàn bộ mọi chuyện trong tổ trọng án cho
Đường Minh Hoa xử lý, chỉ tại những thời điểm cần phải giúp thì đỡ hắn mới ra
tay. Ngày bình thường nếu hắn không có việc gì thì hay cùng Kỷ Quân San ở
chung một chỗ, dạy cho cô những kỹ xảo khám nghiệm hiện trường, thuận tiện
cùng cô chơi mấy loại trò chơi chỉ dành cho người trưởng thành. Hắn sắp phải
chuyển tới thành phố Lỗ Tây, có Bạch Nhạc Tiên trông coi, chỉ sợ sau này muốn
đi ăn vụng cũng sẽ rất khó khăn, cho nên hai người rất quý trọng đoạn thời
gian quý giá này.
Chẳng qua vẫn có một số việc cần phải làm, ví dụ như tham gia buổi tiệc chào
mừng Du Tinh Thần trở về…
Du Tinh Thần cũng không có dự định đổi lại tên cũ, ông cụ nhà họ Kỷ cũng không
dám miễn cưỡng anh ta. Con cháu nhà họ Kỷ nghe nói sẽ có một nhân vật truyền
kỳ cùng thế hệ với mấy chú bác trong nhà sắp trở về thì ai nấy đều rất hưng
phấn, cả đám đều tự mặc cho mình một bộ đồ mới thật đẹp, sắp xếp dựa theo bối
phận, đứng theo thứ tự từ trước cửa nhà vào tới bên trong đại sảnh, mong đợi
Du Tinh Thần trở về.
Nửa khối phế liệu vốn đại biểu cho sự cảnh tỉnh vẫn đang nằm đó, nhưng bên
cạnh lại xếp sẵn mấy cái máy cắt đá, biểu thị cho chuyện sắp sửa phát sinh.
Tất cả mọi người đều nhìn về phía nửa khối phế liệu kia mà xì xào bàn tán, ai
nấy đều tự đoán xem bên trong đến tột cùng là cái gì.
Một chiếc Roll-Royce Phantom chạy vào cửa lớn nhà họ Kỷ, sau khi xe dừng lại,
Đỗ Long nắm tay Kỷ Quân San xuống xe. Kỷ Lỗi sớm đã chờ từ lâu vội vàng chạy
ra đón tiếp, sau một phen khách khí, Kỷ Lỗi nắm tay Đỗ Long thấp giọng nói:
- A Long, tôi có thể gọi cậu như vậy không? Bên trong nửa khối nguyên liệu
thô kia đến tột cùng là có gì hay không? Nếu giá thị của nó thấp hơn một trăm
triệu thì tốt nhất không nên giải ra trước mặt mọi người phải không nào?
Đỗ Long cười nói:
- Ông cứ yên tâm, nếu ngay cả một trăm triệu cũng không đến thì tôi cũng
không cần phải tự mình đến đây một chuyến thế này. Khối nguyên liệu kia không
phải phế liệu đâu, đó là một khối vàng đấy, tôi thấy ít nhất nó cũng phải giá
trị nhiêu đây!