Người đăng: tuanh.kst@
Hoàng Thiệu Liễu vừa định bước tới, Đường Minh Hoa đứng một bên nhanh tay
nhanh mắt chặn ông ta lại nói:
- Ông chủ Hoàng, xin đừng nóng vội, kiên nhẫn nghe xem bọn họ nói gì.
Ngày hôm qua, Đường Minh Hoa đã từng chạm trán đối mặt với Hoàng Thiệu Liễu,
vì vậy Hoàng Thiệu Liễu có thể nhận ra Đường Minh Hoa, thấy anh ta cản trở
mình, Hoàng Thiệu Liễu lập tức sững sờ.
Đường Minh Hoa ra hiệu cho ông ta cầm điện thoại lên nghe, đồng thời nắm bả
vai Hoàng Thiệu Liễu đẩy về phía sau một pho tượng, tránh để Địch Xuân Liên
cảnh giác quay đầu lại quan sát, như vậy mới không bị lộ.
Niếp Hải Cường hỏi:
- Mang tiền tới chưa?
Địch Xuân Liên nói:
- Anh căn bản không cho tôi thời gian chuẩn bị, ngân hàng ít nhất cũng chín
giờ mới mở cửa. Bất luận là rút một triệu tiền mặt hay chuyển khoản đều rất
phiền phức. Bởi vì tài khoản của tôi có liên quan tới tài khoản của chồng, nếu
chuyển một số tiền lớn sẽ làm kinh động tới chồng tôi thì làm thế nào?
Niếp Hải Cường cười nhạt nói:
- Đấy là việc của cô, không liên quan tới tôi. Một triệu tệ, cô không lập tức
lấy ra đưa cho tôi vậy thì cô sẽ không được yên đâu.
Địch Xuân Liên nói:
- Anh Cường, chỉ là muốn trì hoãn ít hôm, đợi sự việc qua rồi, chồng tôi cũng
ra nước ngoài rồi bàn bạc tiếp có được không?
Niếp Hải Cường nói:
- Vốn dĩ cô nên nói trước tạm thời đưa cho tôi khoảng hơn một trăm tệ làm
chút đỉnh cũng không phải là không thể, nhưng đêm qua không ngờ cô lại sai con
lợn béo chết kia tới giết tôi, vậy thì tình hình lại khác rồi. Đợi khi ngân
hàng mở cửa, cô lập tức rút một triệu cho tôi, nếu không sẽ bại lộ hết.
Địch Xuân Liên xị mặt xuống, cô nói:
- Anh Cường, anh đừng có quá đáng quá, sự việc bị bại lộ đối với anh không có
gì là tốt. Tôi tuy là bày ra những việc này, nhưng tôi không có giết người,
còn anh thì sao? Hiện tại chính là tội giết người!
Niếp Hải Cường cười lạnh nói:
- Tôi giết người là để tự vệ, còn cô thì sao? Là để mưu đoạt tài sản, lại bỏ
bao công sức trù mưu tính kế giết chết con trai vợ trước của chồng. Lòng dạ
rắn rết như cô, chỉ cần một khi lộ ra thì kết cục tuyệt đối thảm hại hơn tôi!
Hoàng Thiệu Liễu vốn chỉ nghĩ chạy tới bắt gian, không ngờ lại nghe được những
lời này. Ông ta đã hoàn toàn mê muội, chỉ nghe thấy Địch Xuân Liên và Niếp Hải
Cường ở một bên tranh cãi ai sẽ thảm hại hơn, Hoàng Thiệu Liễu tức giận đùng
đùng, xoay người đi về phía Địch Xuân Liên.
Địch Xuân Liên trong lòng dần nổi lên nghi ngờ, đột nhiên thấy Niếp Hải Cường
thần sắc biến đổi nhìn về phía sau lưng cô, Địch Xuân Liên vội quay đầu lại đã
thấy Hoàng Thiệu Liễu ở ngay phía sau lưng. Địch Xuân Liên kinh hãi, cô không
biết làm thế nào Hoàng Thiệu Liễu tới được, cô vội vàng giải thích:
- Ông xã, tại sao anh tới đây? Đây là em trai của chị Trịnh…
Hoàng Thiệu Liễu giơ tay tóm lấy áo Địch Xuân Liên, hung hăng tát mạnh một
cái, ông ta giận giữ hét lớn:
- Tiện nhân, tôi đều nghe thấy hết rồi, tại sao cô phải hại chết tiểu Lương!
Tại sao cô phải hại chết con trai của tôi!
Nửa bên mặt của Địch Xuân Liên sưng lên, cô bối rối nói:
- Không có! Em không có! Thiệu Liễu, anh đừng có nghe lời người khác nói bậy…
Hoàng Thiệu Liễu lại tát mạnh một cái lên mặt Địch Xuân Liên, Địch Xuân Liên
ôm mặt té ngã ra đất, Hoàng Thiệu Liễu nổi giận quát:
- Tiện nhân, những lời ban nãy cô nói tôi đều nghe hết rồi! Cô còn dám ngụy
biện! Xem tôi không giết thiệt cô!
Hoàng Thiệu Liễu đang muốn đá một cước vào đầu Địch Xuân Liên, thân thể của
ông ta bị người khác kéo mạnh về phía sau, người này tính tình thô bạo, nếu
không kéo ra, Địch Xuân Liên bị ông ta đánh không chết không được.
Đỗ Long cười híp mắt xuất hiện trước mặt Địch Xuân Liên, làm tư thế tay xin
mời:
- Địch Xuân Liên, những lời các người nói ban nãy đã được ghi âm lại, bây giờ
xin mời cô theo chúng tôi về đồn công an.
Địch Xuân Liên bị Hồ Tiểu Vĩ và Tạ Phong Mục còng tay lại, việc gặp cảnh sát
cô sớm đã có sự chuẩn bị, cô mù mờ hỏi Đỗ Long:
- Tại sao các người lại điều tra ra được? Kế hoạch rõ ràng không có sai lầm
nào…
Đỗ Long cười nói:
- Tuyệt đối không có sai lầm nào sao? Theo tôi thấy thì chỗ nào cũng có sơ
hở, đợi trở về đồn công an tôi sẽ từ từ nói chuyện với cô…đưa hai người bọn họ
đi!
Niếp Hải Cường và Địch Xuân Liên bị giải lên xe cảnh sát, những người vây xem
cũng tản ra. Đỗ Long đi tới trước mặt Hoàng Thiệu Liễu, Hoàng Thiệu Liễu đang
che mặt khóc om sòm, Đỗ Long nói:
- Ông chủ Hoàng, tôi là tổ trưởng tổ trọng án Đỗ Long. Hôm qua tôi bận điều
tra án, không có ở trong đồn công an, vì thế ông không gặp tôi. Tôi biết trong
lòng ông có rất nhiều điều nghi ngờ, mời ông cùng tôi trở về đồn công an, đợi
một lát nữa sẽ mở họp báo công bố bản án, tới lúc đó ông sẽ hiểu hết.
Hoàng Thiệu Liễu gật đầu, cùng Đỗ Long lên xe, quay về đồn công an.
Sau khi bị áp giải về tổ trọng án, Địch Xuân Liên và Trịnh Tú Vinh cùng ở
chung một chỗ, khi nhìn thấy Trịnh Tú Vinh cô ta vô cùng kinh ngạc nói:
- Tại sao cô vẫn còn sống?
Trịnh Tú Vinh bị nhốt suốt cả đêm, tinh thần có chút uể oải, cô tức giận nói:
- Cô hy vọng tôi chết sao?
Địch Xuân Liên nói:
- Tôi không phải có ý đó, tôi cho rằng cô đã bị Niếp Hải Cường giết chết rồi.
Trịnh Tú Vinh bĩu môi nói:
- Dựa vào y sao? Nếu không phải là cảnh sát đuổi tới thì y đã chết lâu rồi.
- Cái gì!
Địch Xuân Liên có chút hiểu ra, tuy nhiên cô vẫn không hiểu được tại sao Trịnh
Tú Vinh là người dường như không có chút quan hệ nào đối với vụ án của Hoàng
Hoa Lương mà vẫn bị bại lộ.
Một lát sau Đỗ Long đưa Địch Xuân Liên ra, thẩm vẫn trực tiếp. Địch Xuân Liên
nhận hết tội, cô chỉ muốn biết tại sao bản thân lại bị bại lộ.
- Ngay từ đầu tôi đã nghi ngờ cô.
Đỗ Long nói:
- Âm thanh mà cô ghé người vào bên cạnh Tiểu Lương khóc rất giả tạo, về sau
mặc dù cô đã cố gắng làm ra bộ dạng bi thương, nhưng lúc nói chuyện suy nghĩ
lại rất mạch lạc, rõ ràng, lời nói bình bĩnh, đây rõ ràng đã có sự chuẩn bị từ
sớm, sau đó khi đi một vòng chung quanh nhà cô tôi lại càng nghi ngờ cô hơn.
- Cái để tôi thực sự nghi ngờ cô, chính là cuốn nhật ký này…
Đỗ Long đem cuốn nhật ký của Hoàng Hoa Lương đặt trước mặt Địch Xuân Liên,
nói:
- Tiểu Lương luôn có định kiến đối với cô, trong cuốn nhật ký có rất nhiều
lời châm chọc khiêu khích cô. Bởi vì nó biết cô sẽ xem trộm nhật ký của nó, cô
lại cố gắng làm bộ dạng vô hại trước mặt Tiểu Lương, nhưng mà có lúc lại chín
quá hóa nẫu, khiến người ta nghi ngờ dự tính ban đầu của cô.
Đỗ Long nói:
- Tiểu Lương dù sao cũng chỉ là một đứa trẻ, nhật ký của nó đã tiết lộ không
ít thông tin. Cô chính là muốn thu hoạch được một số thông tin này nên mới tìm
tới Niếp Hải Cường, lại cố ý tạo ra việc mâu thuẫn giữa Hoàng Hoa Lương và Cao
Viễn Đằng, mà đó chỉ là hộp bát âm mà cô tặng? Tổ trưởng Đường ngày hôm qua đã
đích thân tới nhà nữ sinh kia hỏi, người ta về căn bản không thèm để ý tới hai
tên nhị thế tổ này trên lớp!
Địch Xuân Liên hừ một tiếng nói:
- Đây đều là suy đoán của anh, không liên quan tới tôi.
Đỗ Long nói:
- Đương nhiên có liên quan tới cô, bởi vì Hoàng Hoa Lương và Cao Viễn Đằng
mâu thuẫn với nhau, cô mới hoàn toàn hợp tác với Niếp Hải Cường, thuận tiện
cho các người thực hiện kế hoạch. Các người đặt ra rất nhiều cạm bẫy, ý đồ để
chúng tôi lạc lối, thậm chí còn dùng tới thủ đoạn cực kỳ độc ác…
Đỗ Long thu hồi vẻ mặt cợt nhả, nói với vẻ mặt giận dữ:
- Mổ ngực thi thể của Tiểu Lương ra kiểm tra không phải không có ý nghĩa gì,
chúng tôi tìm được thành phần thuốc ngủ và thuốc tráng dương trong cơ thể của
nó, trong đó thuốc ngủ là do bác sĩ kê cho cô? Trước khi Trịnh Tú Vinh giết
Tiểu Lương, tạo ra dấu vết nó bị ngược đãi. Theo như kế hoạch của cô, tất cả
các chứng cứ đều nhằm vào hướng Thai Mẫn Hằng. Các người cho rằng sẽ không có
ai tin lời giảo biện của một kẻ biến thái phạm tội hãm hiếp, thậm chí còn sắp
xếp Tiểu Phi làm hai thư cầu cứu giả gửi cảnh sát. Đáng tiếc lưới trời tuy
thưa nhưng khó lọt, các người lại còn lộ ra chân tướng, thấy cảnh sát chậm
chạp không thể định án, các người lại muốn mua chuộc Thai Mẫn Hằng khiến y
nhận tội, quả thực chính là vẽ rắn thêm chân…